Ngày 1 tháng 4.
“Con gái, đến đấy đừng lo lắng gì, được thì được, không được thì thôi, ta về tiếp tục tìm, đừng lo lắng quá mà sinh bực bội vào người!”, ông Vi đứng ở cửa không ngớt dặn dò. Vi Tinh hôm nay trang điểm rực rỡ hơn hẳn mọi
ngày gật gù qua loa, “Con biết rồi mà, bố vào nhà đi ạ!”. Mặc dù không
có chút gì gọi là chắc chắn, Vi Tinh cuối cùng vẫn quyết định đi thử vận may.
Bộ hồ sơ lần này là do một cô bạn thân của Vi Tinh nộp
giúp, bạn cùng lớp đại học của cô bạn này đang làm tại công ty BM, ban
đầu cũng không nghĩ là sẽ nên cơm cháo gì, dù sao thì Vi đại tiểu thư
cũng đang trong tình trạng thất nghiệp, nộp thêm bộ hồ sơ cũng đâu có
tốn kém gì, cứ coi như là thử vận may. Rất nhiều công ty nước ngoài quy
mô lớn đều thế cả, ngoài việc tuyển sinh viên đại học mới ra trường, và
các nhân viên kỹ thuật quản lý cấp cao đòi hỏi phải có năng lực đặc biệt phải đi “đường chính ngạch” ra, những công việc thông thường khác cho
thì phép nhân viên nội bộ giới thiệu, nếu không thì với bảng thành tích
học tập của Vi Tinh, đừng nói BM, MB cũng chả tới lượt.
Hai bố
con còn chưa nói hết, cửa nhà đối diện bật mở, Mễ Dương vừa nghe điện
thoại vừa bước ra, “Vâng, em biết rồi, em sẽ qua ngay đây!” Nói xong bèn cúp máy, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Vi Tinh trong dáng vẻ hết sức
“trí thức”, mắt vừa nheo lại định mở miệng trêu một câu, chợt nhìn thấy
ông Vi đang đứng ở cửa, vội vàng chuyển sang vẻ mặt cậu thiếu niên ngoan ngoãn, “Cháu chào chú Vi!”
“Chào cháu, đi làm hả?”, ông Vi đáp,
ông trước nay vẫn rất quý cậu bé này, tuy có hơi kiệm lời, nhưng tốt
tính, ngay thẳng. “Vâng ạ! Cháu có chút việc ở cơ quan ạ!”, Mễ Dương
cười nói. “Ừ, vậy đi lại nhớ chú ý an toàn nhé!”, biết anh làm cảnh sát, ông Vi theo phản xạ dặn dò một câu, “Thưa, rõ!”, Mễ Dương phóng khoáng
làm động tác chào kiểu nhà binh, ông Vi vui vẻ cười ha ha đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, Mễ Dương chưa kịp mở miệng, Vi Tinh đã lên tiếng trước, hừ
khẽ một câu, “Cẩu đại ca, ra đường nhớ cẩn thận! Tình hình trị an bây
giờ không tốt, thổ phỉ nhà nước cũng phải chú ý an toàn bản thân đấy!”,
nói rồi quay lưng bước xuống tầng. Mễ Dương rên rỉ qua kẽ răng, lần nữa
quyết định phải về cảnh cáo lão phu nhân nhà mình, nếu còn gọi cậu “cẩu” kia làm con trai, anh nhất định sẽ tìm một “mẹ” cún cho biết tay!
Mễ Dương bước xuống theo Vi Tinh, bắt đầu phản công, “Mỳ chính này, mới
sáng sớm ngày ra cậu bôi ve kẻ biển thành thế này định đi đâu đấy? Không phải là đi xem mặt đấy chứ! Sao hả, lẽ nào Maksim cũng bắt đầu bán đồ
ăn sáng rồi hay sao?”. “Không đến lượt phải lo!”, Vi Tinh phóng cho cậu
một cái lườm xém mặt. Maksim là một nhà hàng đồ ăn Pháp lâu đời ở Bắc
Kinh, giá cả thì khỏi phải nói, Vi Tinh từng gặp mặt một anh chàng thiên tài nào đó ở đấy, đương nhiên, kết cục sau cùng của hai người cũng chỉ
dừng lại ở gặp mặt mà thôi.
Tới cổng khu nhà, Mễ Dương cúi đầu đi mở khóa xe đạp, lại quay sang hỏi, “Có cần quá giang không?”. “Cảm ơn
nhé, đây tự bắt xe được!”, Vi Tinh khoác lác xong liền nhún nhảy trên
đôi giày cao gót bước đi. Mễ Dương trèo lên xe đạp dùng lực dấn vài nhịp là đã đuổi kịp, nhìn Vi Tinh ngoắc qua ngoắc lại trông không tự nhiên
tí nào, buồn cười không chịu nổi. Cô nàng này khéo cả năm chỉ xỏ giày
cao gót lúc đi phỏng vấn với gặp mặt cũng nên, căn bản chẳng ra dáng con gái tí nào. Nói như anh chàng Phì Tam Nhi là thế nào nhỉ, phụ nữ ấy mà, không cần biết bao nhiêu tuổi, quan trọng là phải biết đong đưa!
Vi Tinh biết Mễ Dương đang theo sau, bước chân càng lúc càng nhanh, “Ui
cha!”, càng vội vàng càng dễ sinh chuyện, không cẩn thận một cái, cô
suýt chút nữa ngã nhào vì cái khe gạch trên đường. Mễ Dương vội với chân thắng xe lại, “Không sao chứ hả?”, “Không sao, ôi…” Vi Tinh mặt mày
nhăn nhó cố cử động mắt cá chân. Mễ Dương dựng xe ngang trước mặt cô,
hất hàm.
“Làm cái gì thế?”, Vi Tinh liếc xéo anh, “Lên xe đi!”,
Mễ Dương nhướn mày, không đợi Vi Tinh kịp mở miệng, anh tiếp, “Không
phải đi phỏng vấn hay sao? Khu chúng ta ở đây còn cách đường cái một
đoạn nữa, cậu có muốn bắt xe cũng phải ra đường cái mà bắt chứ, nhanh
nhẹn lên, tớ còn ối việc đang chờ kia kìa!”. Vi Tinh suy xét thấy cũng
phải, hơn nữa chân lại cũng vừa bị trẹo vẫn còn đau, còn giả bộ khách
khí gì nữa. Rất nhanh chóng, bàn tọa của Vi Tinh đã yên vị trên ghế phía sau.
Mễ Dương ngoái lại bảo, “Ngồi chắc vào nhé, đi nào!”, nói
xong dùng lực đạp chân một cái, chiếc xe ngả nghiêng một chút rồi bắt
đầu tiến về phía trước. Bà Mễ ôm Gulit đứng trên ban công nhìn xuống,
trông thấy Mễ Dương và Vi Tinh rất nhanh rẽ mất hút. Đúng lúc đó ở ban
công bên cạnh, bà Vi đang kêu gào giục ông xã đi bê đồ, giọng cứ oang
oang, từng câu từng chữ như phát ra từ tận huyệt đan điền, có khi cả nửa tòa nhà này đều biết vại dưa nhà họ Vi để ở đâu cũng nên. Bà Mễ bĩu
môi, “Rõ cái đồ không có trình độ!”, rồi quay lưng bước vào phòng.
Ra đến đường cái, Mễ Dương vừa định đi, Vi Tinh bỗng nhớ ra liền hỏi,
“Này, mà làm sao cậu biết tôi đi phỏng vấn?”. Mễ Dương nhủ thầm, lại còn phải hỏi, cứ nhìn đôi giày cao gót này của cô, không phải đi tìm việc
thì cũng là hẹn hò với đàn ông chứ còn gì. Nhưng những câu này có đánh
chết anh cũng không dám nói ra, anh bặm môi cười, “Muốn biết hả? Vậy mời tôi ăn 250[1] đi rồi tôi nói cho”. “Có mà cậu 250 thì có! Đi! Đi! Đi!
Đi nhanh cho khuất mắt!”, Vi Tinh xua anh như xua ruồi. Mễ Dương cười ha ha đạp xe đi, chưa đi được bao xa đã nghe tiếng Vi Tinh gọi với theo,
“Đi cẩn thận nhé!” Mễ Dương không quay đầu lại chỉ vẫy vẫy tay, thoắt
cái đã không thấy đâu.
[1] 250 có nghĩa là ngốc nghếch, khờ khạo.
Vi Tinh giơ tay ra đón xe, nếu không phải vì bộ cánh này, cô còn lâu mới
chịu mất tiền oan như thế. Đọc địa chỉ cho lái xe xong, cô ngồi thừ trên ghế sau, cứ nghĩ đến buổi phỏng vấn sắp tới, trong lòng lại dấy lên lo
lắng, “Ding ding”, âm báo tin nhắn vang lên, Vi Tinh vội vàng luống
cuống chân tay móc điện thoại từ trong túi ra.
Chuyện này cũng
không thể trách cô, túi xách cũng vừa mới đổi sang, bố cục bên trong thế nào còn chưa nắm rõ, vì cả năm cũng chẳng dùng đến mấy lần, về cơ bản
là tương tự như tần suất sử dụng giầy cao gót. Cái này là GUESS chính
hiệu, là của thím hai vừa lắm tiền lại có quyền mang từ Hồng Kông về cho cô. Tuy cũng không phải là hàng cao cấp gì, nhưng đối với Vi Tinh mà
nói, đây cũng đã xem là xịn lắm rồi.
“Vi Vi, xuất phát chưa? Cố
gắng lên, không phải lo lắng, không được chúng ta tìm chỗ khác!”. Nội
dung tin nhắn khiến Vi Tinh mỉm cười hiểu ý. Là tin nhắn của Đào Hương,
chính là cô bạn thân nhất của Vi Tinh, buổi phỏng vấn hôm này cũng là cô ấy tìm giúp cô. Vi Tinh trước nay vẫn rất ngưỡng mộ những cô gái làm
việc ở công ty nước ngoài, cảm giác họ mới thực sự là những trí thức, là những người thiên tài, hễ nói chuyện là tiếng Trung tiếng Anh lẫn lộn,
thế mới siêu chứ! Kiểu như cháo đậu kiểu gì thì cũng đắt hơn cháo trắng
vậy, chẳng phải thêm chút nguyên liệu hay sao! Kiểu sùng bái mù quáng
này khiến một người xin từ chức ở công ty nước ngoài như Đào Hương thấy
buồn cười, nhưng vẫn cố hết sức giúp cô tìm cơ hội.
Vi Tinh cúi
đầu bấm tin nhắn trả lời, “Tớ đang ở trên xe, đầu óc mụ mẫm, tay chân
lạnh ngắt hết cả đây này!”. Chẳng bao lâu sau có tin nhắn trả lời, “Xì!
Xem bộ dạng cậu kìa, phỏng vấn xong đến gặp tớ, chúng mình cùng đi ăn
lẩu cay, để hâm nóng cậu lên!”. Hai người bô lô ba la nhắn tin qua lại
suốt dọc đường, nếu không phải bác lái xe gọi Vi Tinh thanh toán, cô hãy còn chưa biết mình đã tới nơi rồi.
Lúc trả lại tiền thừa, bác
lái xe hỏi bằng giọng đầy ngưỡng mộ, “Cô làm việc ở đây à?”. Công ty BM
mua hẳn một tòa nhà, có đến 90% lái xe ở Bắc Kinh đều biết chỗ này. Vi
Tinh chột dạ cười trừ, không dám ho he gì. “Thật tốt quá, được làm nhân
viên công ty nước ngoài, sau này con gái tôi mà được như cô có phải tốt
không, lúc ấy vợ chồng tôi có thể ở nhà hưởng phúc rồi!”. Tốt nhất là
con gái chú đừng nên giống cháu, không thì chú chắc phải lái xe cả đời
mất, Vi Tinh nghĩ thầm trong bụng.
Xuống xe, Vi Tinh tới bàn lễ
tân đăng ký, cô lễ tân sau khi gọi điện thoại xác nhận, “pặp” một cái
dán lên cánh tay Vi Tinh một mảnh giấy dính, kiểu như người ta đóng dấu
thịt lợn đạt tiêu chuẩn, rồi nói rất chuyên nghiệp, “Bên tay trái, thang máy số hai, tầng mười tám”, nói rồi không nhìn Vi Tinh thêm một giây
nào nữa. Vi Tinh cảm ơn lại một câu khách sáo, rồi theo hướng đã được
chỉ bước vào thang máy.
Vào thang máy rồi Vi Tinh mới có thời
gian ngắm nghía mảnh giấy dính trên tay, trên đó có viết hai chữ “Khách
thăm” bằng tiếng Anh, Vi Tinh khẽ thở dài, may mà từ đơn này mình còn
biết, không biết có được xem là một khởi đầu may mắn hay không.
“Trưởng phòng này tên là Jane, chị ấy cũng tốt lắm, công việc này cũng tương
đối đơn giản, nên chị đừng lo lắng quá, cứ cố gắng là được”, Sunny mỉm
cười nói. Sunny chính là người gọi điện thông báo cho Vi Tinh đến phỏng
vấn, cũng là bạn cùng lớp đại học với Đào Hương, tuổi tuy còn ít hơn Vi
Tinh, nhưng đã là một trưởng nhóm của bộ phận HR rồi, nên mới có quyền
đề cử người như Vi Tinh tới phỏng vấn.
“Thật sự đã làm phiền bạn
nhiều rồi!”, Vi Tinh vừa cười góp vừa cẩn thận nhìn ngó bốn phía xung
quanh. Đồ đạc trong văn phòng công ty BM đều là màu ghi kết hợp với màu
xanh da trời, cây xanh chỗ nào cũng có, trên các vách ngăn trong văn
phòng đều có dán biển, trên đó là những tên tiếng Anh mà Vi Tinh cái đọc được cái không. Ai ai cũng dùng máy tính xách tay, trên bàn con gái còn bày khung ảnh, cây cảnh nhỏ và đủ loại đồ trang trí. Không cần biết
tướng mạo ra sao, cứ ngồi vào đó, ai ai cũng đều một dáng vẻ!
Mọi người trông đều có vẻ rất bận rộn, nhưng lại rất yên ắng, mỗi người đều cố hạ giọng xuống mức thấp nhất, bầu không khí đặc sệt mùi của thiết bị điện tử và đủ chủng loại nước hoa. Vi Tinh lặng lẽ hít một hơi, mùi của công ty nước ngoài là đây sao?
“Lisa, phòng họp 1806 có thể dùng được không?”, Sunny hỏi cô gái ngồi ở bàn sau vách ngăn. Cô gái đó có
mái tóc nhuộm highlight màu hồng đào, trông khá là xinh xắn, hoặc có thể nói là trang điểm rất ưa nhìn. Cô ta nói một câu tiếng Anh, Vi Tinh
nghe không hiểu, Sunny gật đầu, “Ok, vậy cô thông báo cho Jane, bảo
người phỏng vấn đến rồi, cảm ơn nhé”. Nói xong liền dẫn Vi Tinh vào một
phòng họp nhỏ, rót cho cô ly nước, “Chị ngồi đợi một chút nhé, tôi còn
có buổi họp bây giờ, sau này có việc gì chúng ta lại liên lạc sau”.
“Cảm ơn cô nhé”, Vi Tinh vội vã đứng dậy nói, “Không có gì”, Sunny mỉm cười, quay người đi ra. Vi Tinh cứ căng thẳng là lại khát nước, cầm cốc nước
lên uống ừng ực, uống hết một nửa, “xoạch” một tiếng, cánh cửa kính bị
người ta kéo ra, Vi Tinh xém chút nữa thì chết sặc. “Hi, cô là Vi Tinh
đúng không?”, một giọng nữ vọng lại.
Vi Tinh ngẩng đầu, một hình
ảnh tuyệt đối chuyên nghiệp, đúng như những gì Vi Tinh tưởng tượng về
người làm trong công ty nước ngoài xuất hiện trước mặt cô, từ cung cách
ăn mặc, trang điểm, rồi từng cử chỉ tay chân đều toát lên vẻ tự tin,
dáng chừng ba mươi tuổi, “Xin chào, tôi là Vi Tinh”, Vi Tinh đứng lên
gật đầu chào, tiện thể quệt miệng một cái. Cô gái đó khẽ mỉm cười, “Tôi
là Jane ở phòng nghiệp vụ. Mời cô ngồi”, nói xong cũng tự mình kéo ghế
lại ngồi, cúi đầu lật giở bộ lý lịch của Vi Tinh.
Động tác của cô không nhanh không chậm, thỉnh thoảng có tiếng giấy khẽ loạt soạt, Vi
Tinh càng ngày miệng càng khô khốc, thậm chí bắt đầu thấy hối hận, mình
làm cái trò gì ở đây thế này, liệu có phải tự đi chuốc nhục vào người
hay không. Dựa vào bản lý lịch mỏng tang của mình, thực sự mà nói là
không có chút gì gọi là ưu điểm, mặt Vi Tinh bắt đầu bốc hỏa.
“Tôi đã xem qua một lượt, đại học là bạn tự học đúng không? Là cao đẳng…?”
Jane ngẩng đầu hỏi, “Vâng…” Vi Tinh khẽ đáp. Jane mỉm cười, “Tôi không
biết Sunny đã nói với bạn về nội dung công việc chưa?”. “Chưa ạ”, Vi
Tinh lắc đầu. Có lẽ cái cô Sunny đó chỉ là nể tình mà ra tay giúp Đào
Hương một phen, chứ căn bản không thấy mình có thể làm nên trò trống gì, cho nên mới dứt khoát không thèm phí nước bọt nói năng gì với mình.
“Ồ, vậy tôi nói qua một chút nhé, vị trí chúng tôi đang muốn tuyển là một
supply mental[2]”, Jane lúc nói đến chức vụ thì dùng tiếng Anh. Vi Tinh
mắt mũi đờ cả ra, cô ấy nói cái gì thế nhỉ, “làm không ra màn thầu[3]”,
chức vụ quái quỉ gì thế này? Tuy nghe như vịt nghe sấm, song Vi Tinh vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, nếu chỉ nhìn vào nụ cười, đối phương nhất
định sẽ tưởng rằng cô hiểu rất rõ, đồng chí Jane đương nhiên tưởng rằng
cô nàng Vi Tinh mặt tươi như hoa kia hiểu rất rõ điều mình đang nói, thế nên cứ thao thao bất tuyệt.
[2] Supply mental: nhân viên bổ sung.
[3] Từ “supply mental” đọc lên nghe gần gần với “làm không ra màn thầu” trong tiếng Trung, màn thầu: bánh bao không nhân.
Sau này, Vi Tinh mới nhận ra, ở một góc độ nào đó, cô thực sự làm không ra
màn thầu, chỉ có thể miễn cưỡng tính là cái bánh hấp mà thôi…
“Đào Tử, Đào Tử! Thành công rồi, tớ thành công rồi!”. Giả bộ thục nữ ra khỏi tòa nhà BM được tầm 500m, Vi Tinh rất nhanh lôi điện thoại ra bắt đầu
hét ầm lên! Người qua đường đều nhìn sang, lòng thầm nghĩ cô gái trông
xinh xắn thế kia, sao mà giọng lại to đến thế, đúng là không thể nhìn
mặt mà bắt hình dong được! Ở đầu dây bên kia, Đào Hương phải dùng ngón
tay bịt lỗ tai lại, “Này cậu vặn nhỏ cái volume xuống một chút có được
không hả? Loa phóng thanh đài phát thanh nhân dân trung ương lại bắt đầu mở máy hay sao?”. “Đừng nói lung tung, tớ báo cho cậu biết nhé, tớ
phỏng vấn thành công rồi, ba ngày nữa là đi làm!”, Vi Tinh không kìm
được niềm phấn khích.
Có thể là tiểu thư Jane hôm nay còn chưa
tỉnh ngủ, có lẽ công ty BM đang thiếu người làm màn thầu, cũng không
biết làm thế nào, sau ba mươi phút nói chuyện huyên thuyên, Jane lại bảo cô sau ba ngày đến ký hợp đồng đi làm. Cảm giác của Vi Tinh lúc đó chả
khác gì trúng số độc đắc, nhưng trong những tháng ngày nước sôi lửa bỏng sau này, cô mới nhận thức sâu sắc được một điều, trên đời này lấy đâu
ra miếng ngon từ trên trời rơi xuống!
Đào Hương khẽ mỉm cười,
trong lòng mừng thay cho Vi Tinh nhưng miệng vẫn nói, “Thế hóa ra lại
hay, lúc trước chả phải đã nói là cậu mà trượt thì tớ mời cậu ăn cơm hay sao? Phen này tới lượt cậu mời tớ rồi chứ nhỉ?”. Vi Tinh toét miệng hớn hở, “Không thành vấn đề, đi Tiểu Trường Trần[4] ăn lòng kho, 10 tệ một
bát tướng, tớ lo được!”. “Thôi cô cho tôi xin!”, Đào Hương lập tức hỉ
mũi dè bỉu, “Xem cái dáng trộm gà của cậu kìa! Đừng huyên thuyên nữa,
mau bắt xe qua đây, lẩu cay Long Thuận Hoa Viên bổn cô nương đây đã đặt
xong xuôi rồi, nhanh lên, quá giờ là người ta không chờ đâu đấy!”. Cô
còn chưa nói hết, đã nghe tiếng Vi Tinh nuốt nước miếng ừng ực, “Ực, cậu đúng là người hiểu tớ nhất! Đợi tí nhá!”, nói xong liền cúp máy và giơ
tay bắt xe.
[4] Tiểu Trường Trần: Tiệm chuyên bán lòng lợn kho gia truyền bốn đời ở Bắc Kinh, tính đến nay đã có cả trăm năm lịch sử.
“Chị Hương, hàng mới về rồi này”, cô bé giúp việc trong tiệm lại gần hỏi,
Đào Hương gập điện thoại “pặc” một cái, quay người lại, “Ừ, để chị giúp
em một tay, chúng ta thay đồ cho canh[5] nào!”. Cô bé giúp việc nhìn
theo vóc dáng thanh mảnh của cô đầy ngưỡng mộ. Đối với mấy cô em trẻ
tuổi trong tiệm mà nói, một Đào Hương vừa trẻ trung, xinh đẹp, giàu có,
lại có hàng đàn các đại gia cổ trắng[6], cổ vàng, cổ kim cương đứng xếp
hàng chờ đợi, gần như là hoàn mỹ, gần như…
[5] Ma nơ canh.
[6] Ý chỉ dân công sở.
“Nhanh lên nào cô bé, còn đang nghĩ gì vậy?”. Đào Hương quay lại gọi, cô bé
lúc này mới hoàn hồn, nhanh chân chạy tới giúp một tay, cửa tiệm diện
tích không lớn lắm nhưng được bố trí hết sức sáng sủa ngập tràn ánh nắng đầu xuân.