Tôi Không Phải Là Vampire, Tôi Còn Hơn Vậy Nữa

Chương 35: Hoảng loạn(có cảnh H)





Au:Lần này là lần đầu mình viết cảnh hot. Mong các bạn góp ý!!!
-Ước gì nụ hôn và tình đầu của tôi là anh nhỉ?-nó nói giọng buồn man mác, ngước mặt lên trời mỉm cười chua chát.
-Đời đâu như là mơ...-nó cuối cùng đã biến mất và biến mất vào hư vô.
———————————-tôi là đường phân cách thời gian———————-
-Chị à!Đã ba nguyên tố rồi đó. Trong đó lại có nguyên tố đặc thù, không ổn đâu!-Kim thường ngày leo lẻo hôm nay lại trầm tĩnh lạ thường. Dương im lặng như tán thành với Kim, chỉ có nó là hồn gió trên mây, bỏ ngoài tai những lời Kim nói.
-Chị Ki...-Kim định nói gì đó nhưng lại bị Dương ngăn lại-Để chị ấy yên đi!Chúng ta không nên xen vào quá sâu.Đi thôi Kim!!-Dương nói rồi kéo Kim đi, để lại nó thẩn thờ lại đó.
———————Quay lại cách đây 3 năm—————————
-Anh yêu em!!!-một anh chàng đẹp trai ngời ngời(au:không bằng nhưng cũng không kém Ken là bao)

-Sao tôi có thể chắc chắn được?-nó ngẩng mặt nhìn anh ta.
-Bằng cái này đây!-anh ta cuối xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô, dùng lưỡi quét từng ngóc ngách trong miệng cô. Cô trừng mắt, khuôn mặt đỏ bừng, tim cô nhảy loạn xạ. Nó có vẻ thích anh ta từ trước, và anh ta cũng vậy, nó làm vậy chỉ để giữ chút thể diện ai ngờ lại bị anh cướp luôn nụ hôn đầu đâu chứ. Anh bỏ nó ra, mỉm cười trìu mến rồi xoa đầu nó.
-Vậy đã đủ chưa?-anh nhếch mép. Nó ngượng chín mặt.
-Uhm, em cũng yêu anh!-nó nói lí nhí.Anh chàng kia thì bật cười, tay vòng ra khoác vai nó.
Hai người bắt đầu mối quan hệ yêu đương, một người thì dịu dàng nuông chiều, còn một người thì cứng đầu hết chỗ nói. Hai người yêu thương nhau và hầu như không có xích mích, cho tới một ngày...
-Anh à ~! Việc gì phải bận tâm vào con nhỏ xấu xí đó, đến với em đi ~!-một giọng nói của phụ nữ vang lên. Một cô gái xinh đẹp, sexy hết chỗ nói, cô ta tự dội nước lên mình làm bộ đồ bó sát vào cơ thể để lộ ra những đường cong cực kì khiêu gợi.Tay cô nhẹ gỡ một cúc áo một cách quyến rũ nhất hết sức, ép người mình vào người anh ta. Lúc này anh như một con thú hoang khát máu, anh lấy tay đè cô ả xuống giường,cô cùng nhanh tay cởi hết cúc áo của anh ra, tay sờ nhẹ vào cơ bụng anh. Anh dường như không thể chịu nổi nữa, đưa tay xé toạt bộ đồ cô đang mặc, cô cũng tuột cái quần jeans của anh, cả hai người đều lõa lồ.
-Hức!!-Nó cắn môi, nó chỉ mới vừa đến đây và lại bắt gặp cảnh này. Kim và Dương đã cho cô biết, nhưng cô vẫn không tin, bây giờ lại...Nó nhìn vào trong.
Anh ta hôn hít khắp cơ thể cô gái làm cô ấy đê mê nhưng lại làm nó như tan vỡ.
-Hự, á ~~!Á ~! Nữa đi anh-tiếng cô ấy bắt đầu rên, hai thân thể như quyện vào nhau, hai người cứ ân ái mà chẳng biết nó đứng ngoài. Đưa một tay ôm lấy ngực, nó đau lắm, nước mắt nó cứ lăn khi thấy cảnh đó, nó thật quá ngốc rồi!
Nó loạng choạng bước ra khỏi nơi đó,nó gọi cho Kim và Dương.
-Đi với chị!-và đương nhiên chưa đầy hai phút sau thì Kim và Dương đều có mặt.
-Chị!Đây!Đây là quá BAR MÀ!Không được.-Kim hốt hoảng khi thấy nó định bước vào quán bar. Ngăn nó lại nhưng lại bị nó hất ra, cũng may là Dương đỡ được chứ không là ê mông.
-Vào cùng chị ấy đi-Kim, Dương bước vào, nhưng chỉ mới tới cửa đã bị bảo vệ chặn lại.
-Chưa đủ tuổi thì không được vô!!!!

-Tôi...đủ tuổi không?-Dương ngước mắt. Trong đôi mắt hiện rõ hình tam giác màu xanh xám, làm ông bảo vệ không biết tại sao lại ngoan ngoãn cho tụi nó vào. Vừa vào đã bắt gặp nó ngồi ở quầy bar, mắt kính được đặt sang một bên. Mọi người trong bar đều đổ dồn về nó. nó cũng chả mấy quan tâm, cứ liên tục nóc từ ly này sang ly khác mà không biết say là gì. Đột nhiên từ đâu có một đám du côn mặt mày bặm trợn lại gần ve vãn nó.
-Cô em, sao uống rượu mà trông buồn vậy, đi với bọn anh đi!-tên cầm đầu định chạm vào nó nhưng
Bộp.Dương đã chặn đứng cánh tay bẩn thiểu đó.
-Con người-Kim nói nhỏ, nhưng vẫn lộ ra vẻ khinh miệt. Tên cầm đầu lộ ra vẻ tức giận, mặt mày đỏ gay. Bên Kim, Dương cũng nhìn tụi côn đồ bằng một ánh nhìn khinh miệt và thách thức. Hai bên tưởng như lao vào nhau thì nó đột nhiên đứng dậy, nó nửa mặt đủ để mọi người nhìn thấy nụ cười quỷ dị. Kim, Dương run run chỉ biết lùi ra xa. Ngước ánh mắt màu tím đen lên nhìn bọn côn đồ, mái tóc trở thành màu vàng rực, thanh bảo kiếm hiện diện trên tay.
-Sao kì vậy anh Dương? Đôi mắt phải là màu vàng chứ!
-Bóng tối. Bóng tối của ánh sáng-Dương nói, hai tay ôm đầu.
Đúng như trong lời bà kể, trong một đêm nó đã tàn sát gần hết cả thành phố, thanh bảo kiếm tượng trưng cho ánh sáng công lý nay lại nhuốm đầy máu tươi. Sau đó, nó đã tới nhà của cô gái đó.
-Xin chào, tôi là tử thần đây, cảm phiền cô chết giùm nhé!-Nó vung gươm chém một phát, người cô gái đứt làm đôi. Lấy một chút máu của cô gái đó quệt lên môi. Trong cô bây giờ thật sự không còn lý trí, chỉ còn lại sự hoảng loạn chết chóc.
-Bây giờ tới lượt anh rồi...Souta!
Nó bay đến nhà của Souta, giết tất cả người làm, mẹ và ông nội, chỉ để lại người cha, nó hỏi:

-Souta,...đâu?
-Souta..Souta...trên lầu-ổng chỉ tay lên trên. Nó mỉm cười rồi bay vút lên.
"Sinta, cha xin lỗi"
Người nó giết thật ra không phải là Souta mà mà Sinta, em song sinh của anh ta. Nhưng đương nhiên là nó cũng chả có cơ hội để giết vì bà nó cùng tất cả các hộ pháp đã đến và phong ấn nó lại.
Ba ngày sau, nó đã nghe tin Souta đi du học và chữa trị tâm lý vì khi anh về đến nhà đã chứng kiến cảnh cả gia đình tan thương, lòng mang hận thù nuôi mộng tra thù nó.
————————————-trở về thực tại——————————
-Chuyện qua rồi thì thôi nhỉ?...