Tôi Không Phải Là Người Tùy Tiện

Chương 8: Cô gái giả heo ăn thịt cọp




*Giả heo ăn thịt cọp: là một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo thật, đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực sự là kẻ đi săn.

Dư Hữu Nghị nói năng đầy khí phách. Từng câu từng chữ như vang vọng trong lòng, bầu không khí vì thế cũng trở nên sôi sục.

Đột nhiên sau lưng anh vang lên tiếng vỗ tay lách tách, chỉ trong nháy mắt, bầu không khí vừa rồi bỗng xé rách nát tan.

“Anh Hữu Nghị này, hóa ra lúc anh không mắng người lại biết nói chuyện như thế á!” Người vừa vỗ tay là Trịnh Dĩnh, đôi mắt long lanh nhưng nhìn kĩ chẳng thấy giọt lệ nào, “Em vô cùng vô cùng cảm động luôn!” Cô không vỗ tay nữa, chuyển sang nắm chặt tay của Dư Hữu Nghị, “Nhưng mà em từ chối lời đề nghị của anh!”

Vẻ mặt của Dư Hữu Nghị thay đổi liên tiếp trong phút chốc, từ “Cái đồ xui xẻo giờ vỗ tay cái gì” đến “con gái lớn rốt cuộc cũng đã biết cám ơn” cuối cùng lại là “Con mẹ nó mình không nghe lầm chứ”.

“Con bé kia, bây giờ đã là lúc nào rồi, cô đừng làm trò như thế nữa”.

Trịnh Dĩnh bỏ đi vẻ mặt thờ ơ của ngày thường, vừa trịnh trọng lại vô cùng chăm chú: “Anh Hữu Nghị, anh không thể lau mông cho em cả đời mà? Có một số việc, dù thế nào em cũng phải học hỏi đúng không anh?”

★★★★★

Trịnh Dĩnh cố gắng thuyết phục Dư Hữu Nghị cho cô xử lý chuyện lộn xộn ngoài kia.

Dư Hữu Nghị không thể chịu được cách Trịnh Dĩnh năn nỉ mình nên cũng đành đồng ý, nhưng anh còn có thêm điều kiện: “Nếu cô làm không tốt thì tôi sẽ tự mình đi xử lý, sau đó cô không được làm gì nữa đâu đấy, tất cả phải giao hết cho tôi!”

Trịnh Dĩnh vỗ vào tay anh nói không thành vấn đề.

Trước lúc đi ra khỏi phòng nghỉ, Trịnh Dĩnh suy nghĩ thử rồi hỏi ông đạo diễn: “Đạo diễn ơi, bên phía truyền thông thì chúng ta không thể đắc tội được, nhưng với người hâm mộ của Trần Tinh thì chúng ta không cần để ý đúng không ạ?”

Trong lòng đạo diễn đã rõ ràng như gương, ông biết trận phong ba này được khơi nguồn từ đâu, vì thế nỗi căm giận Trần Tinh không để đâu cho hết, giữa thời khắc mấu chốt như thế này, ông quyết tâm mặc kệ. Nghe Trịnh Dĩnh hỏi vậy, ông ta còn hả giận đáp lời: “Dĩ nhiên rồi!”

Trịnh Dĩnh cười cười một cách vô cùng gian trá: “Vậy mình cho bảo vệ mời hết những người này đi đi!”

Đề nghị của cô khiến Vạn Vũ Thần cũng phải giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

Đạo diễn lập tức cho gọi phụ trách đội an ninh, để anh ta mời hết người hâm mộ của Trần Tinh ra ngoài.

Đến khi anh ta quay trở về báo cáo, đã giải tán hết fan hâm mộ xong xuôi, chỉ còn lại phóng viên thì Trịnh Dĩnh mới bẻ tay răng rắc:

“Cuối cùng cũng tới lúc rồi đây, tôi phải ra sân thật long trọng mới được!”

Nói xong cô chạy thẳng đến chỗ đám phóng viên.

Đứng phía sau, Dư Hữu Nghị thấy vậy thì đau lòng che mặt.

Tại sao anh lại dẫn dắt một người cứ như con gấu đồ chơi lăn lộn trong giới giải trí thế này đây, lúc nào cũng vậy, không biết buồn dù chỉ là một chút…

★★★★★

Trịnh Dĩnh vừa xuất hiện, ánh đèn plash chớp nhoáng tí tách về phía cô.

Suýt chút nữa Trịnh Dĩnh cảm giác như mù rồi. Bỗng dưng cô lại có ảo tưởng mình đang được vinh dự nhận giải thưởng gì đó cao quý lắm.

Phía sau cô, cách đó không xa là một đám người trong đó có cả Dư Hữu Nghị, Vạn Vũ Thần và đạo diễn. Vẻ mặt Dư Hữu Nghị như thể đang chầu chực xông lên, chỉ cần cô nói sai một câu, anh ta sẽ xông ra ngay lập tức.

Trịnh Dĩnh bình tĩnh đi tới trước mặt các phóng viên, họ chen chúc giơ microphone và camera bủa vây lấy người cô. Mỗi người đứng đó đều hỏi lia hỏi lịa, tiếng chíp chíp ò ò hòa vào nhau. Người nào nhạy cảm mà nghe thấy tiếng này, có khi còn điên đầu muốn đánh người ta mất.

Nhưng Trịnh Dĩnh lại không hề như vậy, cô nở nụ cười rực rỡ, bắt đầu duy trì trật tự hiện trường: “Chúng ta không nên làm loạn thế này đâu. Tôi biết mọi người ai cũng muốn đặt câu hỏi hết mà, từng người hỏi thôi nhé, nhất định tôi sẽ trả lời tất cả câu hỏi của các bạn! Trả lời miễn phí không lấy tiền! Thế nên mọi người không cần phải vội vã làm gì, không cần chen lấn nhé! Bạn phóng viên này, để microphone ra xa miệng của tôi một chút, tôi không đói bụng đâu! Còn bạn quay phim này, bạn cho máy quay phim dịch sang bên trái chút được không? Nếu quay ở góc độ đó thì trông tôi càng xinh hơn đấy! Mấy bạn phóng viên đứng trước mặt tôi này, mọi người đừng đẩy nhau nữa, phải để cho bạn đứng sau được lộ mặt nữa chứ…”

Trịnh Dĩnh chỉ huy nhóm phóng viên đang ồn ào nhốn nháo, chỉnh đốn nhóm người chen chúc chẳng khác nào tổ ong, biến thành một tiểu đoàn xếp thẳng hàng ngay lối.

Đạo diễn đứng cách đó không xa trợn mắt há hốc mồm, quay sang hỏi Dư Hữu Nghị đang đứng cạnh bên mình: “Mẹ nó, con bé này giỏi thật! Hữu Nghị, tôi bảo này, cô bé nhà cậu bình thường vẫn giả heo ăn thịt cọp đúng không?”

Dư Hữu Nghị không nói một lời, còn châm một điếu thuốc lên rồi hút.

Vẻ mặt Vạn Vũ Thần thì tràn đầy kích động và sùng bái.

Phía sau bọn họ, cách đó không xa còn có hai người khác.

Trợ lý nói với Thẩm Nhất Phàm: “Cậu chủ, cậu thở từ từ thôi, mới vừa rồi đi nhanh quá có sao không cậu chủ?”

Thẩm Nhất Phàm khoát khoát tay, tỏ ý mình không sao.

Trợ lý lại hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta ra đó trả lời hay là…?”

Thẩm Nhất Phàm nhìn Trịnh Dĩnh đang chỉ huy nhóm phóng viên, lạnh lùng nói lại: “Cứ xem thế nào trước đã.”

★★★★★

Sau khi chỉnh đốn nhóm phóng viên đứng ngay hàng trật tự, Trịnh Dĩnh cười híp mắt tuyên bố với mọi người: “Được rồi, ai có vấn đề gì thì thoải mái giơ tay đặt câu hỏi nhé!”

Rất nhiều người giơ tay. Trịnh Dĩnh cười nói: “Cảm ơn mọi người, lúc ở đoàn phim tôi còn tưởng mình không hề nổi tiếng, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy mình danh tiếng ngập trời! Cảm ơn, cảm ơn mọi người!” Tiếng cười khẽ vang lên giữa một nhóm phóng viên. Cô chỉ vào một người, “Anh hỏi trước đi!”

Ngay sau đó anh ta đặt câu hỏi: “Xin hỏi cô Trịnh, cô có đọc được những tin viết về mình trên internet không?”

Trịnh Dĩnh gật đầu: “Có thấy.”

Phóng viên A tiếp tục hỏi: “Vậy xin hỏi cô có cảm nhận thế nào sau khi đọc được tin tức đó?”

Vẻ mặt Trịnh Dĩnh rất thật thà: “Tôi thấy người nọ chẳng giỏi một chút nào, nội dung không chạm đến lòng người, đọc hết cả bài báo mà người ta còn chẳng hiểu nội dung. Tôi nhớ người này còn không đạt được sao nào trên trang mạng Tấn Giang, nhiêu đó thôi cũng đủ cho thấy tác giả viết chẳng ra sao cả! Ngoài ra tôi còn muốn nhắc nhở mọi người một chuyện như thế này, nếu sau này muốn chi tiền mời người ta viết bài, nhất định phải tìm người viết tốt, viết bài mà không có căn cứ thì có ai mà tin nó được đây!”

Trong đám phóng viên có người lại bật cười thành tiếng.

Phóng viên B đặt câu hỏi: “Cô Trịnh, xin hỏi tin tức đó có phải là sự thật không vậy?”

Trịnh Dĩnh cười đáp lại: “Là thật nhưng mà cũng là giả!”

Phóng viên B: “Vậy xin hỏi chuyện nào là thật?”

Trịnh Dĩnh ưỡn ngực: “Họ nói ngực tôi to thì tôi thấy đúng thật; ngoài điều này ra thì đều là giả hết.”

Tiếng cười vang lên còn to hơn lúc nãy.

Vốn là một cuộc phỏng vấn giương cung bạt kiếm nhưng chỉ chốc lát sau bầu không khí đã thoải mái hơn nhiều.

“Vậy xin hỏi ngực cô là hàng thật phải không?” Phóng viên C bật cười đặt câu hỏi tiếp theo.

Trịnh Dĩnh chỉ vào anh ta: “Anh bạn này, tôi góp ý với anh nhé! Vấn đề của anh sao lệch lạc quá thể! Nhưng thôi tôi cũng không chấp nhặt với anh đâu, tôi trả lời thẳng với anh này, ngực tôi là tự nhiên không phải tiêm đâu nhé, hoàn toàn thân thiện với thiên nhiên!”

Tiếng cười khe khẽ như hiểu được ý cô.

Phóng viên D lại đặt một câu hỏi: “Xin hỏi cô Trịnh là, bài báo kia có nhắc tới chuyện giữa cô với nam chính và nam phụ có phải là thật không?”

Trịnh Dĩnh cười rộ lên: “Tôi vừa nói rồi đấy, ngoài việc ngực tôi to là thật thì những chuyện khác hoàn toàn là giả hết! Có điều vì anh khá đẹp trai nên tôi tình nguyện trả lời anh chuyện này: Nếu cứ viết bừa mà thành thật hết ấy, thì tôi hy vọng lần sau có thể viết tôi với Jack Ma được không, bởi vì tôi thích đồ ăn vặt trên trang web của ông ấy lắm!”

Đám phóng viên lại cười to hơn nữa.

Phóng viên D cũng cười, nhưng anh ta không quên tiếp tục hỏi: “Vậy xin hỏi quan hệ giữa cô với nữ chính Trần Tinh là thế nào? Có phải giống như trong ảnh không? Cô không thích cô ấy à?”

Trịnh Dĩnh mỉm cười: “Anh cứ nghĩ mà xem, nếu tôi ghét ai thì phải lườm nguýt nói xấu người ta sau lưng chứ? Quang minh chính đại như vậy có phải ngốc quá không? Cực kì ngốc đấy! Cho nên trước máy quay lại tỏ vẻ mình không ưa người khác thì chỉ có một khả năng rõ ràng: đó là đang diễn theo kịch bản! Tôi có thái độ gay gắt với nữ chính như vậy là do yêu cầu của kịch bản đòi hỏi! Vậy nên nếu có người viết bài dựa trên nội dung của bộ phim thì thật sự tôi chẳng biết nói sao!

Phóng viên E hỏi cô: “Cô nói có người viết bài theo kịch bản là có ý gì đây? Cô biết đối phương là ai không? Tại sao người đó phải làm vậy?”

Trịnh Dĩnh mỉm cười khéo léo: “Vấn đề này không thể nói lung tung, nhưng cũng không thể chịu oan ức mà lại không được nói. Vì vậy tôi chỉ muốn nói rằng, người nhận được lợi ích từ chuyện này là ai, thì đó chính là người có mục đích xấu xa!”



Trịnh Dĩnh trả lời lưu loát mọi câu hỏi nhóm phóng viên đưa ra, câu trả lời khéo léo đến mức còn khiến họ bật cười, bầu không khí cũng trở nên thoải mái.

Cách đó không xa, đạo diễn cảm thán với Dư Hữu Nghị từ tận đáy lòng mình: “Bạn học cũ à, bây giờ tôi đã biết tại sao cậu lại bằng lòng dẫn dắt cô ấy rồi, cô gái này không tầm thường đâu nhé! Nhìn thì thấy lúc nào cũng ha ha hô hô, nhưng lúc nguy nan thì không hề trốn tránh, ứng đáp rất giỏi!” Ông ta vỗ vỗ bả vai Dư Hữu Nghị rồi giơ ngón cái lên: “Cậu tinh mắt lắm đấy!”

Vẻ mặt Dư Hữu Nghị ngông nghênh đầy kiêu ngạo, anh rung tàn thuốc xuống dưới chân, lỗ mũi cũng hếch lên cao ngất: “Anh tưởng tôi sẽ dốc sức lực vào người ngốc thật sao?”

Khóe miệng đạo diễn rung bần bật, ông muốn phản bác câu gì đó, cuối cùng lại nuốt lại vào lòng.

—— cho cậu cái thang là leo lên thật hả? Nói cậu tinh mắt là tưởng thật luôn sao! Chẳng qua cậu cũng mới nhận ra cô ấy không ngốc thôi chứ gì…

★★★★★

Thẩm Nhất Phàm đứng lẳng lặng trong góc, nhìn Trịnh Dĩnh giải quyết tình cảnh hỗn loạn ở ngoài kia.

Đợi đám phóng viên rời đi hết, Thẩm Nhất Phàm mới hỏi anh trợ lý: “Cậu của Trần Tinh đóng góp bao nhiêu cổ phần trong bộ phim này vậy?”

Trợ lý ngẫm nghĩ rồi đáp lại: “Một phần ba.”

Thẩm Nhất Phàm yên lặng hai giây, sau đó nhẹ nhàng nói.

“Chiếm cổ phần nhiêu đây cũng có thể gây ra sóng gió đấy, làm người khác không thoải mái chút nào.” Anh nói với trợ lý, “Tìm cơ hội nói chuyện với cậu của Trần Tinh đi.”

Trợ lý đáp vâng rồi buột miệng hỏi luôn: “Cậu chủ à, cậu muốn tìm ông ta để làm gì?”

Thẩm Nhất Phàm xoay người đi vào phòng nghỉ ngơi, vừa đi vừa để lại một câu.

“Nói chuyện nhân sinh và tương lai cuộc sống.”

Trợ lý lẩm nhẩm lại hai lần, sau đó nhìn bóng lưng Thẩm Nhất Phàm đi xa mà khinh thường ra mặt.

★★★★★

Phóng viên đã rời đi hết cả, đoàn phim lại yên lặng như thường.

Đến giữa buổi trưa, trên internet vẫn không có tin tức gì thêm, chỉ có mỗi trang viết bài đăng xuyên tạc, tuy vậy đây chỉ là trang web nhỏ chuyên thu tiền từ việc đăng tin tức nên không đáng phải lo. Tâm trạng của Dư Hữu Nghị rốt cuộc cũng thả lỏng đôi phần.

Buổi chiều, Trần Tinh cũng bất ngờ xuất hiện, cô ta nói bớt ốm rồi lên đây.

Đạo diễn liếc mắt, nhỏ giọng thầm thì: “Chậc chậc, bệnh gì thế không biết? Nói bị là bị, nói khỏi thì khỏi luôn?”

Trịnh Dĩnh thì thầm trả lời thay ông ấy: “Bệnh tâm thần đấy!”

Đạo diễn vô cùng tán thưởng với câu trả lời này, đập tay để tán thành cùng cô.

Sau đó Trần Tinh đến phòng hóa trang riêng.

Trịnh Dĩnh lẳng lặng đi theo ngay sau đó.

Lúc Trần Tinh nhìn thấy Trịnh Dĩnh ở trong gương thì giật nảy cả người. Cô ta vừa động đậy, thợ trang điểm đã quẹt một đường chì đen kéo dài từ mí mắt xuống tay.

Trịnh Dĩnh nhìn đường vẽ hỏng thì bật cười ha hả. Trần Tinh bảo thợ trang điểm ra ngoài trước.

Sau đó cô ta xoay người trừng mắt với Trịnh Dĩnh: “Cô đến đây làm gì?”

Trịnh Dĩnh cười híp mắt trả lời: “Không có gì cả, mấy người ngoài kia nói tôi đối xử tệ với cô, thế nên tôi chủ động tới tìm cô để hỏi thăm thôi mà!”

Trần Tinh cười nhạt: “Không cần, cô đi ra ngoài đi!” Sau đó cô ta cầm điện thoại ở trên bàn trang điểm.

Trịnh Dĩnh không để ý tới cô, không những thế còn kéo ghế ngồi xuống chỗ đối diện, tủm tà tủm tỉm.

“Trần Tinh à, tôi biết mọi chuyện đều do cô gây ra, nhưng mà nói thật với cô nhé, thủ đoạn của cô vẫn sao mà kém vậy kìa, hay là cô coi thường tôi quá nên mới không dùng mấy thủ đoạn phức tạp. Bây giờ tôi nói cho cô biết, nếu sau này cô còn tiếp tục như vậy nữa, bất kể thủ đoạn gì cô cứ dùng hết đi, tôi không đối phó lại cô đâu, tôi sẽ xem như mình đang bị dồn ép!”

Ngón tay cầm điện thoại của Trần Tinh run lên: “Tôi không hiểu cô đang nói gì cả! Cô nhanh ra ngoài ngay, nếu cô còn tiếp tục ngậm máu phun người nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ tới đây đấy!”

*ngậm máu phun người: dùng thủ đoạn thâm độc, ngấm ngầm hại người

Trịnh Dĩnh nhìn ngón tay run rẩy của cô ta, cười ha ha vui sướng: “Thôi nào đừng ghi âm làm gì, tôi biết sau đó cô sẽ chỉnh sửa cuộc nói chuyện vừa nãy của chúng ta rồi bảo tôi dọa cô chứ gì! Nhưng mà cái trò ghi âm ấy có phải chỉ mình cô chơi được, nhìn này!” Trịnh Dĩnh cũng lắc lư chiếc điện thoại trong tay, “Tôi cũng ghi âm đấy, hơn nữa tôi còn ghi âm từ lúc mới vào kia, cô gửi một đoạn ngắn, tôi gửi bản đầy đủ, đến lúc đó xem ai mới là người nói dối, ai đáng bị đánh đây.”

Trần Tinh siết chặt di động trong tay mình, mỗi một khớp xương đều trở nên trắng bệch.

Trịnh Dĩnh rút một tờ khăn giấy đưa sang cho cô ta: “Cầm cái này lau mắt của cô đi, trông chẳng đẹp gì cả!”

Cô nhét khăn giấy vào tay của Trần Tinh rồi đứng dậy nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Trần Tinh vo viên khăn giấy thành một cục, quăng mạnh xuống đất.

Cô ta run run cầm điện thoại di động, tức giận gào lên: “Nhất định tôi phải khiến cô ta cút khỏi đoàn phim! Nhất định tôi phải khiến cho cô ta cút khỏi giới giải trí!”