Tôi Không Phải Là Người Tùy Tiện

Chương 7: Dư Hữu Nghị hai thước tám




Nhờ phúc của Thẩm Nhất Phàm, Trịnh Dĩnh có được bữa ăn vặt quang minh chính đại nhất trong đời.

Nhưng mà cô cũng biết, bữa ăn này chẳng khác nào bữa tối cuối cùng của phạm nhân tử hình, dù phong phú bao nhiêu, sau đó cũng không còn gì nữa.

Sau lần đó, trừ khi ngủ nghỉ WC, tất cả mọi nơi đều bị cặp mắt không góc chết của Dư Hữu Nghị nhìn chằm chằm Trịnh Dĩnh, phòng ngừa cô ăn đồ ăn vặt, hoặc là ăn cùng với người tôi.

Không có quà bánh như không năng lượng sống, Trịnh Dĩnh buồn bã ỉu xìu, trước khi lên sâu khấu quay phim, cô toàn lấy hai tôiy đánh mặt mình để vực dậy tinh thần.

Sau khi kết thúc cảnh quay với tên Vạn Vũ Thần, cô lại đeo bộ mặt nhân sinh ảm đạm đi tới bãi cạnh bên, ngồi xuống ghế thở than.

Vạn Vũ Thần ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt non nớt ửng hồng càng dễ mến, chỉ có điều đầu lưỡi chẳng khác nào tẩm độc: “Trịnh Dĩnh này, tôi thấy phục anh Hữu Nghị ghê luôn, thần kì thật! Anh ấy không dẫn dắt nghệ sĩ nào nữa hả? Ngày nào cũng nhìn chằm chằm cô như kẻ trộm không bằng!”

Trịnh Dĩnh nghe thế không nhịn được ngửa mặt lên trời cười ha ha hai tiếng, trong tiếng cười ẩn giấu cảm giác ưu việt tự hào khó thể nói thành lời: “Anh ta cũng có mấy nghệ sĩ nữa mà, chỉ có điều toàn diễn viên quần chúng còn thua tôi nữa đấy! Ha! Ha! Ha! Tôi nói cho cậu biết, bây giờ tôi mới là tương lai và sự nghiệp, tiền đặt cược và hi vọng của anh ta đấy nhé!”

Khóe miệng Vạn Vũ Thần giật giật: “Anh ta mà dám đặt cược vào cô á, anh ta không sợ chết đói sao?”

Trịnh Dĩnh bẻ ngón tay. Vạn Vũ Thần lập tức giơ tay lên, bốn ngón tay khép lại nhẹ nhàng đặt trên môi, làm ra vẻ mình sẽ không lên tiếng.

Theo góc độ người ngoài nhìn hai người bọn họ, bầu không khí hoàn hảo đến mức quá mơ hồ.

Hình như Trịnh Dĩnh còn cảm thấy, có ánh đền flash lóe lên trong góc tối.

Cô bi ai nghĩ, không lẽ mình thèm quà vặt đến hoa mắt mất rồi.

Vạn Vũ Thần bỗng nhớ ra gì đó, cậu ta hỏi Trịnh Dĩnh: “Tôi nghe người ta nói trước kia Nghê Lệ Lệ cũng là do anh Hữu Nghị dẫn dắt, có phải thật không cô?”

Cả đầu Trịnh Dĩnh toàn dấu hỏi: “Ai?”

Vạn Vũ Thần nhíu mày nhìn khuôn mặt mê man của người kia: “Là Nghê Thường đó! Ảnh hậu Australia open Nghê Thường! Thiên hậu Nghê Thường! Trịnh Dĩnh này, không phải tôi nói cô đâu nhé, nhưng mà tên tuổi khi chị ấy debut cô cũng không biết hả, cô như thế mà xứng lăn lộn trong giới giải trí này nữa sao?”

Trịnh Dĩnh không hề biết buồn phiền: “Cái này thì có gì đâu nhỉ, lúc tôi debut cô ta cũng có biết gì đâu”.

Vạn Vũ Thần: “…”

Nhưng mà chị hai à, chị hai là cái thá gì mà người ta phải biết, đến bây giờ còn chẳng được mấy ai biết tên tuổi của cô, bảo sao người ta biết được đây!!!

Nhớ lại động tác chẻ gạch gọn gàng mạnh mẽ của Trịnh Dĩnh, Vạn Vũ Thần hít sâu, cố gắng nuốt câu nói kia vào.

Nhưng mà cậu nắm được một điểm ——

“Ủa thế lúc mới debut cô lấy tên là gì?” Vạn Vũ Thần tò mò hỏi.

Trịnh Dĩnh liên tục thở dài rồi xua tay: “Cũng giống như Thúy Hoa vậy đó, nói ra một cái là gió thổi mây mù, không nói cũng được!”

Để né khỏi câu hỏi của Vạn Vũ Thần, Trịnh Dĩnh cố gắng dẫn dắt câu chuyện trở về Dư Hữu Nghị và cô diễn viên Nghê Thường nào đó.

“Cậu vừa nói trước kia anh Hữu Nghị dẫn dắt Nghê Thường debut hả?” Cô hỏi Vạn Vũ Thần.

Vạn Vũ Thần nhìn cô, thở dài, rồi thở dài lần nữa: “Trịnh Dĩnh này, tôi cũng phục cô luôn, cô nói xem ngoài đánh gỗ phá gạch, cô có làm được cái gì nữa không? Uổng công anh Dư chăm lo cho cô như thế!” Vạn Vũ Thần dựng thẳng ngón tay cái trêu cô, “Trâu bò thật!”

Trịnh Dĩnh bẻ ngón tay của cậu: “Ai nói tôi không biết gì hả? Chỉ cần nếm thử một trăm loại khoai lang nhà làm, mỗi loại được làm từ một cơ sở sản xuất khác nhau, tôi có thể nếm ra từng loại một!”

Vạn Vũ Thần giả vờ ngoan ngoãn cuối cùng cũng không giữ được nữa: “Đệt!”

Trịnh Dĩnh vẫn khăng khăng với vấn đề ban nãy: “Nói chuyện Nghê Lệ Lệ đi!”

Vạn Vũ Thần xoa mặt, trở về lại dáng vẻ cute ngoan ngoãn của trước kia.

“Cũng không có gì đáng kể đâu, tôi nghe người ta bảo trước khi Nghê Thường thành danh là do anh Hữu Nghị dẫn dắt, sau khi nổi tiếng rồi lại bỏ anh chạy sang người quản lí khác đấy.” Cậu ta nghiêng đầu nghiêng mắt, đánh giá Trịnh Dĩnh thêm một lượt, “Vì thế tôi mới đoán thế này, anh Hữu Nghị bị tổn thương vì cô Nghê Thường kia, thế nên bây giờ anh ta mới chọn một người trông ngu ngu một chút, chỉ cần dùng thức ăn là thao túng được liền, sau khi nổi tiếng cũng không bay đi được, mang về bồi dưỡng đấy!”

Trịnh Dĩnh suy nghĩ hai giây, rồi chỉ chỉ vào lỗ mũi mình: “Cậu nói tôi hả?”

Có một người trong tổ đi ngang qua bọn họ. Vạn Vũ Thần gật đầu rất đáng yêu.

“Ừ! Chính là cô!”

Trịnh Dĩnh bắt đầu bẻ bẻ khớp ngón tay: “Cậu nói tôi ngu hả?”

Vạn Vũ Thần lại lắc đầu dễ thương.

“Tôi nào có dám!”

Người kia đã đi một quãng xa.

Trịnh Dĩnh: “Không có người khác đâu, cậu đừng diễn làm gì, cứ nói thật cho tôi”.

Vẻ mặt Vạn Vũ Thần biến đổi trong nháy mắt, khuôn mặt trắng mịn nõn nà lập tức trở nên đầy khinh bỉ: “Cô không ngốc thì ai?”

Nói xong cậu nhanh chân chạy mất.

Trịnh Dĩnh vụt từ mặt đất lên, nhanh chân rượt đuổi theo.

Hai người họ một trước một sau, nháo nhào hai vòng ở trong khu dụng cụ, tung bay khoái chí. Ở giữa đoàn làm phim chán chường đơn điệu, hai người như một cơn gió nhẹ nhàng tươi mới, cuốn hết bụi bặm dưới chân lên, cũng cuốn theo khóe miệng của mọi người.

Bao nhiêu người híp mắt nhìn họ đang đùa giỡn, phảng phất như cảnh đẹp ý vui.

Chỉ tiếc là cách đó không xa, có một tiếng gầm lên giận dữ phá tan khung cảnh này.

“Trịnh Dĩnh cô lại điên gì hả? Cô có ngồi yên được cho tôi không thế?!”

Sau tiếng hét to rung động đất trời của anh Dư Hữu Nghị, Trịnh Dĩnh vội dừng bước lại ngay, từ cọp biến thành mèo.

Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn Vạn Vũ Thần đã chạy sang một bên làm mặt quỷ với mình.

★★★★★

Đứng cách Trịnh Dĩnh một khoảng cách không xa, Cung Tĩnh lại tỏ vẻ u buồn. Với khuôn mặt đẹp trai u sầu đó, nếu mấy tình yêu chân của hắn mà nhìn thấy, nhất định sẽ chạy tới liếm bình.

Ở xa xa bên cạnh là nhà đầu tư và trợ lí của anh.

Trợ lí nọ nhìn thấy trò khôi hài đằng kia thì khá là vui sướng. Đặc biệt là khi Dư Hữu Nghị quát to khiến Trịnh Dĩnh phải bé ngoan đứng lại, trợ lý cười to như hả giận. Cái đồ yêu nữ dạy hư cậu chủ của nhà anh, phải mắng nhiều hơn nữa!

Nhưng mà khi anh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt của cậu chủ nhà mình, nụ cười hả giận của anh lập tức hồn phi phách tán tan nát cả.

Sao cậu chủ nhà anh lại có vẻ… Rất, ngóng, trông!

Cái đồ thiếu giáo dục đùa giỡn nhau trước mặt mọi người như cô ta, ngóng trông cái quỷ a!

★★★★★

Trần Tinh cũng đứng cách Thẩm Nhất Phàm và trợ lý không xa.

Cô ngấu nghiến nhìn kĩ cảnh tượng Trịnh Dĩnh chơi đùa với Vạn Vũ Thần. Cũng nhìn thấy Cung Tĩnh buồn man mát. Cô còn thấy được Thẩm Nhất Phàm và tên trợ lí mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

Tay nắm chặt quyền, hít sâu, Trần Tinh đi tới trước mặt Trịnh Dĩnh từng bước một.

Bỗng nhiên, cô cười tươi như hoa, Trịnh Dĩnh lại nhíu mày tỏ rõ vẻ đề phòng.

Thế là nhìn từ xa nhìn lại, người ta cảm thấy như có một cô A vui vẻ chủ động tìm cô B tán gẫu, nhưng cô B lại mặt mũi tối sầm không thân thiện. Đúng là không biết phải trái.

Trịnh Dĩnh cảm giác khóe mắt mình như hiện ra ảo giác, lóe lên một ánh bạc lập lòa.

Quay về khuôn mặt ngoài miệng thì cười trong nhăn nhó của Trần Tinh, cô phòng bị hỏi: “Cô muốn làm gì?”

Trần Tinh nhìn cô, vừa cười vừa cắn răng nghiến lợi: “Tôi tới nói với cô một tiếng, tôi thực lòng hối hận khi đã để cho cô tham gia vào bộ phim lần này, xem ra tôi nhẹ tay với cô quá phải không?”

★★★★★

Sau khi Trần Tinh nói với mình câu đó, Trịnh Dĩnh luôn cảm thấy sau lưng như có gì ngưa ngứa.

Cảm giác như thể có người ẩn mình trong bóng tối chằm chằm theo dõi mình.

Ngay lúc đối diện với Trần Tinh, dường như Trịnh Dĩnh có thể nhìn thấy mặt mình phản chiếu trong cặp mắt người kia, vô cùng tà ác, như hận không thể nửa đêm tới gõ cửa sổ nhà cô vậy.

Cô muốn xem xem rốt cuộc Trần Tinh đang dự tính làm gì.

Lúc mới đầu Trịnh Dĩnh còn ngập tràn cảnh giác.

Càng cảnh giác cô lại càng nhạy cảm, giống như chuyện có người theo dõi mình cũng trở nên chân thực

Dưới sự chỉ dẫn của bản năng, hôm đó khi Trịnh Dĩnh quay xong một cảnh phim, lúc đi qua sân thượng dưới một căn nhà lầu, tự nhiên cô lại thấy rùng mình. Đột nhiên nhảy qua một bước ngẩng đầu lên, chậu hoa trên đó được sắp xếp vững vàng, không hề có dấu hiệu rơi xuống.

Trịnh Dĩnh vỗ ngực một cái, sau một phen kinh hồn, cô quyết định né chỗ này thật xa.

Trên ban công, trợ lý và Thẩm Nhất Phàm đang nấp sau chỗ tối cũng bắt đầu cảm thán.

“Cậu chủ ơi, giác quan thứ sáu của cô bé này mạnh thật! Cô ta cảm giác được chỗ này có người kìa!”

Thẩm Nhất Phàm đi trên trước một bước, nhìn chậu hoa đằng kia như có điều suy nghĩ. Vừa lúc chìm mình trong ánh nắng, hoàn hảo chẳng khác nào chân nhân.

Buổi chiều không có cảnh quay của Trịnh Dĩnh. Chuyên gia trang điểm quên mất không lấy bông hóa trang. Thế là nhờ vả Trịnh Dĩnh đi lấy nó giùm mình.

Trịnh Dĩnh hí ha hí hửng đồng ý luôn. Khi cô đi tới khúc cua giữa hai bức tường nọ, cảm giác rùng mình lại đột nhiên ùa đến. Cô lập tức dừng bước chân lại ngay, lẩn mình trốn vào trong bóng tôi như diễn cảnh chiến trường, di chuyển từ từ sang hướng đó. Đến chỗ rẽ, cô ló đầu ra ngay, phát hiện không có ai cầm gậy gộc chờ sẵn, cô mới vỗ ngực một cái yên lòng đi tới tiếp.

Ngay chỗ tối ở bên bức tường kia, trợ lý bật cười nói với Thẩm Nhất Phàm: “Cậu chủ ơi, tôi phát hiện ra không phải giác quan thứ sáu của cô gái này mạnh, mà có khi là bị thần kinh đấy!”

Thẩm Nhất Phàm nhìn anh, không nói một lời.

Trợ lý: “… Nhưng mà tại sao chúng ta lại phải trốn ở đây?”

Thẩm Nhất Phàm nghiêng đầu suy tư vấn đề của người kia.

“Hình như chẳng có gì phải trốn.” Thẩm Nhất Phàm đi sang hướng nắng tươi.

Trợ lý mơ hồ cảm thấy, hình như người bị thần kinh có vẻ là một người nào đó…

Chạng vạng, đoàn làm phim kết thúc công việc, Trịnh Dĩnh không có việc gì nữa thì chủ động giúp mấy anh đạo cụ mang đồ chuyển về kho.

Bên cạnh kho hàng là nơi nghỉ chân uống trà của đạo diễn, trước lầu là nơi quay ngoại cảnh.

Lúc Trịnh Dĩnh đi ngang qua chỗ đó, đột nhiên lại thấy cảnh giác hơn.

Bởi vì phía sau lưng lại có cảm giác bị người ta nhìn mình.

Cô cẩn thận quan sát vùng đất nọ, phát hiện ở đó có một nơi màu sắc khác những chỗ xung quanh, đất phía dưới như bị đào lên trễn, màu hơi thẫm.

Một chân Trịnh Dĩnh thì bất động, cái chân còn lại dò dò sang bên cạnh, vừa dò vừa lấy mũi chân mình giậm giậm, kiểm tra xem thử có cái hố nào không.

Giậm mạnh thêm một cái, lại thêm một cái nữa, không có vấn đề gì.

Cũng không phải hố to…

Rốt cục Trịnh Dĩnh cũng yên lòng đi tiếp về phía trước.

Đạo diễn đang đứng ở trên lầu, uống trà cùng với Thẩm Nhất Phàm, vừa nhìn động tác mắc cười của Trịnh Dĩnh dưới kia.

“Không biết con bé này lại làm trò gì nữa? Tôi xem nó rất hợp đóng hài”.

Trợ lý nhịn cười nhỏ giọng nói với Thẩm Nhất Phàm: “Cậu chủ ơi, tôi thấy cô ấy không phải bị điên đâu, là ngốc! Chỗ đất kia có màu đậm hơn hẳn là vì có người đổ nước lên, sao có thể có hố được kia chứ?”

Thẩm Nhất Phàm liếc anh ta một cái, ánh mắt lại nhìn theo xuống dưới.

“Cô ấy không điên cũng không ngốc, cô ấy chỉ lo có người giở trò với mình thôi.”

Trợ lý chẳng hiểu gì cũng ồ ồ một tiếng: “Hóa ra là bị bệnh ảo tưởng”.

Khóe miệng Thẩm Nhất Phàm giật giật. Nhìn anh có vẻ như đang cười.

“Trong đoàn làm phim phức tạp như thế này, không hẳn cô ấy tưởng tượng đâu. Từ từ xem đi.”

Trợ lý nhìn gò má của anh rồi thẫn thờ một lúc.

Hóa ra mặc dù nhìn cậu chủ như thế không dính chút khói bụi nhân gian, nhưng không biết từ bao giờ đã hiểu rõ đạo đối nhân xử thế. Nhìn cậu chủ như vậy, anh nên cảm thán vui mừng hay đau lòng chua xót?

Đạo diễn bên cạnh hỏi họ đang bàn tán chuyện gì, trợ lý tỉnh táo đáp: “Đang nói chuyện trà xanh của ông đấy, trà ngon ghê, rất thơm!”

★★★★★

Trịnh Dĩnh lo lắng suốt mấy ngày, cô vẫn luôn đề phòng có người định xử mình, đề phòng đến tâm phiền mệt nhọc.

Rốt cục cảm giác vừa qua đi, cô lại không buồn đề phòng nữa. Bởi vì có người đã khiến chuyện lắng đi — — — sáng sớm Vạn Vũ Thần đã gọi điện cho cô, bảo cô lên mạng xem bát quái, còn nói nhớ chuẩn bị tâm lý.

Lúc cô lên nhìn thấy, chỉ trong vòng một đêm, tất cả các weibo lớn đều đồng loạt cùng nhau đăng thông báo. Thảo chuận chuyện một nữ diễn viên nhỏ nào đó, ỷ ngừng mình to mà không chừa thủ đoạn, chèn ép diễn viên thì không nói, còn cố gắng quyến rũ một nam phụ thứ hai, đạo diễn, phó đạo diễn, giám chế nhà sản xuất vân vân… Hầu như chỉ cần đàn ông ở trong đoàn làm phim, cô ta đều không buông tay được, ăn tạp đến khó coi. Trong bài còn đăng mấy bức hình, có mặt Trịnh Dĩnh và Vạn Vũ Thần, có cô và Cung Tĩnh, vẻ mặt lúc đó còn vui vẻ, nhưng trong hình của cô và Trần Tinh, thái độ lại lạnh lùng khó chịu.

Trịnh Dĩnh nhìn những bức ảnh kia, bỗng nhiên nhận ra không phải là ảo giác của mình. Mấy ánh sáng lóe lên ngày hôm đó đúng là đèn flash bị người ta chụp trộm.

Lúc này đây cô mới cảm nhận sâu sắc được một điều, thế nào là sau một đêm, dư luận như bùng nổ. Mở comment đọc thử toàn bình luận mắng cô.

Cô tắt trang web, chuẩn bị xuất phát đi tới đoàn làm phim. Trước khi ra cửa cô ló đầu xuống dưới, không ngờ dưới lầu nhà trọ của mình lại có đầy paparazi đứng đợi. Cô đeo khẩu trang và kính râm, chạy từ lối an toàn.

Chờ đến đoàn làm phim, lúc cô nhìn thấy Dư Hữu Nghị, cô mới tháo khẩu trang kính râm xuống, không kìm được cảm giác phấn khích ưỡn ngực lên: “Anh Hữu Nghị ơi, làm sao bây giờ đây, em thấy em nổi rồi!”

Dư Hữu Nghị nhìn cái kiểu lợn chết không sợ bỏng nước sôi của cô thì chỉ hận không thể bóp chết người.

Đạo diễn vội vội vàng vàng từ bên ngoài đi vào: “Có một nhóm lớn ký giả truyền thông và fans của Trần Tinh tới, làm sao bây giờ?”

Mấy người kia bao kín cả trường quay, làm đạo diễn như kiến bò miệng chén.

“Trần Tinh đâu? Bảo cô ấy ra động viên fans thử!”

Phó đạo diễn vội trình bày với ông: “Trợ lý của cô ấy vừa mới điện xin nghỉ, nói là ốm rồi…”

Đạo diễn nghe xong thì buột miệng chửi thề.

“Vậy làm sao bây giờ?” Ông nhìn về phía Trịnh Dĩnh, “Nếu không thì Trịnh Dĩnh đi ra ngoài nói hai câu cũng được, giải thích hay động viên gì đó? Truyền thông la hét muốn phỏng vấn cô kìa, không gặp được người thì nhất quyết không đi, mấy người này tôi không đắc tội được, bảo vệ cũng không dám đuổi mạnh, giờ phải nghĩ cách để họ đi trước đã, nếu không mọi người làm sao mà quay được!”

Trịnh Dĩnh cũng đồng ý đứng lên: “Được rồi, vậy để tôi đi!”

Dư Hữu Nghị đột nhiên bước lên một bước, che chắn trước mặt cô, ngăn không cho ra ngoài.

Anh nhìn đạo diễn gằn từng chữ: “Người anh em à, để một cô gái như cô ấy ra ngoài thì có nhìn được không? Tôi là người dẫn dắt cô ấy ra debut, cô ấy là hạng người gì tôi rõ ràng hơn ai! Trịnh Dĩnh chưa bao giờ làm mấy chuyện thế này. Vì vậy cũng không thể bắt cô ấy gánh chịu cục diện đó. Tôi là người đại diện của Trịnh Dĩnh, tôi đi!”