Tôi Không Phải Là Người Tùy Tiện

Chương 6: Mời đàn ông ăn đồ ăn vặt




Bỗng dưng đạo diễn lại trở nên hết sức cung kính lẫn nhiệt tình, nhìn sau lưng Trịnh Dĩnh tươi tỉnh hỏi: “Cậu tới đó à! Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”

Trịnh Dĩnh quay đầu nhìn lại theo hướng mà đạo diễn cất lời, thì thấy một người đang đứng ở phía sau. Trông người này có vẻ khá quen quen, suy nghĩ một lúc cô mới nhớ ra anh ta là trợ lý của nhà đầu tư – Thẩm công tử.

Trịnh Dĩnh không nhịn được chậc chậc hai tiếng ở trong lòng.

Nhà đầu tư chưa đích thân tới hỏi mà đạo diễn đã khách khí vậy rồi, ông đạo diễn này được giáo dục tốt ghê. Giả sử có người cho cô tiền thì có lẽ Trịnh Dĩnh cũng làm như vậy đấy, ví dụ như với Dư Hữu Nghị, thực ra cô thừa sức đánh anh ta tan nát, nhưng Dư Hữu Nghị luôn giúp cô nhiệt tình, cho nên làm sao mà đánh anh ta được, cô chỉ còn cách phải nghe lời mà thôi.

Thấy đạo diễn muốn nói chuyện với trợ lý đầu tư, Trịnh Dĩnh quyết định không ở đây thêm nữa. Trong túi quần vẫn còn một gói đồ ăn vặt, cô sắp không chờ nổi nữa rồi, phải tìm một chỗ rồi xử lý nó thôi.

“Đạo diễn à, vậy anh cứ làm việc tiếp đi, em đi trước nhé! Đạo diễn vất vả rồi, hẹn gặp lại anh!” Trịnh Dĩnh tỏ vẻ chân chó tươi cười nói tạm biệt đạo diễn.

*chân chó: nịnh bợ, xun xoe

Chân trước cô vừa nhấc bước lên đã bị người ta gọi giật lại.

“Cô Trịnh Dĩnh à, cô chờ một chút! Tôi tới đây là để tìm cô đấy.”

Trịnh Dĩnh ngơ ngác. Cô thấy gương mặt tươi cười của đạo diễn cũng đang ngẩn tò te.

Liếc mắt nhìn sang đám người đứng phía sau đạo diễn, Dư Hữu Nghị, Vạn Vũ Thần, Trần Tinh, Cung Tĩnh, ai nấy cũng đều ngẩn cả ra.

Vốn chẳng nổi tiếng gì nên chẳng bao giờ cô được ai nhắc đến, nhưng bây giờ lại được gọi tên trước mặt bao nhiêu người như vậy, vì thế ngoài cô ra tất cả mọi người đều bất ngờ giật thót.

Trịnh Dĩnh quay lại, chỉ vào mũi của mình rồi mới lên tiếng hỏi: “Anh tìm tôi ư?”

Trợ lý gật đầu: “Đúng vậy, làm phiền cô Trịnh Dĩnh đến gặp tổng giám đốc Thẩm một chút có được không?”

Trịnh Dĩnh lại ngẩn ra: “Sao cơ?”

Là do cô xinh đẹp nên muốn dùng quy tắc ngầm đấy hả? Cô nên đồng ý hay từ chối bây giờ, tuy rằng chuyện này không tốt đẹp cho lắm nhưng dù sao nhà đầu tư cũng đẹp trai thế mà…

Ngay lúc trong lòng Trịnh Dĩnh đang đấu tranh dữ dội, Dư Hữu nghị đã trả lời thay cô: “Tất nhiên cô ấy không thấy phiền gì đâu, cô ấy sẽ đi cùng với cậu!” Dư Hữu Nghị vừa nói vừa đẩy đẩy Trịnh Dĩnh, “Đúng không?”

Vẻ mặt Trịnh Dĩnh tràn ngập nét mông lung: “Sao ạ?”

Đúng không, là sao chứ?

Mặc dù Dư Hữu Nghị đang mỉm cười niềm nở nhưng đôi mắt thì trừng to với vẻ đầy cảnh cáo: “Cô thấy phiền sao?”

—— dám nói phiền thử xem!

Trịnh Dĩnh hiểu ý từ ánh mắt anh ta, lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Tuyệt đối không phiền!”

Dư Hữu Nghị trừng mắt, cười như bà ngoại sói: “Thế thì nhanh đi đi!”

—— bắt lấy cơ hội biểu hiện tốt một chút, biết chưa?

Trịnh Dĩnh bày ra dáng vẻ không phụ sự kỳ vọng của anh, trịnh trọng gật đầu: “Em biết rồi, anh Hữu Nghị!”

Trong khi mọi người đều nhìn sang Trịnh Dĩnh với đủ ý suy diễn, cô đã bước theo anh trai trợ lý nọ rời khỏi chỗ phim trường.

Mặt mày Dư Hữu Nghị ngập tràn khao khát như thể chỉ cần qua tối nay anh ta sẽ thoát khỏi cuộc sống khổ cực rồi, đến lúc đó anh sẽ trở thành người đại diện của ngôi sao nổi tiếng.

Đạo diễn thì lại rất nghi ngờ, sao nhà đầu tư lại thông đồng với diễn viên nhỏ vậy?

Trần Tinh nhìn bóng lưng Trịnh Dĩnh đang càng lúc càng xa, hàm răng bất giác cắn thật chặt, hai tay siết lại thành nắm đấm.

Đáy mắt Cung Tĩnh thì tràn đầy mất mát, trông bộ dạng anh ta có khác nào bị người khác lấy đi một mâm thịt đang bày ra trước mặt.

Còn Vạn Vũ Thần đứng gần hai người họ, bĩu môi giễu cợt lướt nhìn sang. Đạo diễn vừa quay đầu tuyên bố kết thúc công việc, cậu vội vàng thay động tác bĩu môi thành mỉm cười ngoan ngoãn, cơ miệng suýt chút nữa cũng bị rút gân luôn.

★★★★★

Trịnh Dĩnh đi theo anh trợ lý, càng đi lại càng thấy ngạc nhiên.

Hình như bọn họ đang đến nơi buổi trưa cô bổ gạch thì phải…

Đến khi dừng lại trước tầng hai cũ kĩ, trong lòng Trịnh Dĩnh bỗng lo toan thấp thỏm.

Thấy cô dừng lại, trợ lý vội thúc giục: “Sao thế cô Trịnh Dĩnh? Sếp Thẩm đang chờ cô ở tầng hai, chúng ta mau lên thôi!”

Trong lòng Trịnh Dĩnh rơi lộp bộp.

“Anh trợ lý à, xin hỏi…. buổi trưa sếp Thẩm cũng ở trên tầng hai này sao?”

Trợ lý gật đầu: “Đây là phòng nghỉ ngơi chuyên dụng của sếp Thẩm, ngài ấy thích những khu vực tĩnh lặng như thế này.”

“Tĩnh lặng”, trợ lý lặp lại hai chữ này lần nữa.

Lòng Trịnh Dĩnh càng lốp bốp rõ ràng.

Xong đời rồi, buổi trưa cô còn đá tấm ván, không những thế lại còn bổ cả gạch, ở nơi tĩnh lặng mà nhà đầu tư thấy thích… Cho nên anh ta mới gọi cô tới để tính sổ đó sao?

Đột nhiên Trịnh Dĩnh chẳng muốn lên đó nữa.

“Anh trợ lý à, tự dưng tôi thấy đau bụng quá…”

Cô còn chưa kịp trình bày hết lý do thì cửa sổ tầng trên đã két vang một tiếng, bị đẩy ra.

Bóng dáng cao lớn dần hiện ra, nhìn xuống dưới.

Trịnh Dĩnh cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Bóng dáng ấy xuất hiện trong nắng chiều vàng rực, cô ngẩng đầu bắt gặp một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ.

Áo sơ mi trắng, nút áo màu đen, cổ áo cài chặt; ngón tay đặt lên bệ cửa sổ màu xanh nhạt không động đậy chút nào nhưng lại toát ra phong thái đầy quyến rũ. Anh cúi đầu xuống, gương mặt càng trở nên tuấn tú ngập trong ánh chiều tà.

Tim Trịnh Dĩnh đập nhanh.

Trong lỗ tai chỉ còn vang hai chữ:

—— mẹ nó!

Sao trên đời này lại xuất hiện một tiểu yêu tinh có dáng dấp hào hoa phong nhã thế kia cơ chứ?

Cô quyết định bất kể anh có tính sổ với mình hay không thì cứ phải xông lên tầng trước đã!

★★★★★

Trịnh Dĩnh chạy lên thẳng tầng hai, đẩy cửa bước vào, sau khi nhìn thấy Thẩm Nhất Phàm thì cô vội phô diễn vẻ mặt như thấy chết không sờn.

*thấy chết không sờn: coi thường cái chết; xem cái chết như không

“Anh Thẩm…”

Cô vừa mới nói ra ba chữ đã bị nhà đầu tư ngắt lời.

“Thẩm Nhất Phàm.”

Trịnh Dĩnh ngẩn ra.

“Sao ạ?”

Thẩm Nhất Phàm: “Cô không cần gọi tôi là anh Thẩm vậy đâu. Cứ gọi thẳng tên tôi đi, Thẩm Nhất Phàm.”

Trịnh Dĩnh ngớ ra hai giây. Cô cứ cảm thấy giọng nói của nhà đầu tư khi nói chuyện không bình thường cho lắm, chữ “cô” sao nhấn nhá quá vậy, làm người nghe không nghĩ bậy cũng khó.

Dường như chỉ có mình cô không cần gọi anh là anh Thẩm, còn người khác vẫn phải xưng như vậy…

Khóe miệng Trịnh Dĩnh lại vô thức cong lên, cười có phần ngốc nghếch.

Vuốt khóe miệng xuống, Trịnh Dĩnh nghiêm túc hỏi: “Thẩm Nhất Phàm, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì thế ạ?”

Thẩm Nhất Phàm gõ nhẹ bàn. Bàn tay với khớp xương đầy đặn, ngón tay thon dài, nhìn những ngón tay kia, đột nhiên Trịnh Dĩnh lại cảm thấy có khi mình đã biến thành người mê tay luôn mất.

“Tôi muốn hỏi một chút, khoai lang lần trước cô đưa cho tôi là của hãng nào vậy, cô mua ở đâu?”

Trịnh Dĩnh lại ngẩn ra hai giây.

Cô suy diễn bao nhiêu cũng không sao ngờ được nhà đầu tư lại đi tìm mình chỉ vì miếng khoai lang!

“Không thuộc hãng nào cả, đó là khoai làng tự làm.” Trịnh Dĩnh thành thật trả lời. Suy nghĩ một chút, cô thử hỏi, “Anh…ăn hết chỗ khoai lang đó rồi sao? Thấy ngon nên muốn ăn nữa à?”

Thẩm Nhất Phàm gật đầu không biểu cảm.

Hai mắt Trịnh Dĩnh như phát sáng. Cô thần thần bí bí đi tới cửa sổ thò đầu ra nhìn xuống, sau khi không thấy bóng dáng người quản lý của mình thì vô cùng hài lòng xoay người chạy tới cửa ra vào, thò người ra ngoài nhìn trái rồi nhìn phải, xác định Dư Hữu Nghị không ẩn núp gần đây mới vui vẻ đóng cửa.

Cô quay người, thấy Thẩm Nhất Phàm đang nhíu mày nhìn mình.

Cô vội vàng giải thích: “Người đại diện của tôi không cho phép tôi ăn đồ ăn vặt, nếu anh ta nhìn thấy tôi ăn hay bàn tán về nó thì chắc chắn anh ta sẽ xé miệng tôi ra ngay lập tức! Cho nên anh cũng đừng bán đứng tôi đấy nhé!” Trịnh Dĩnh vừa nói vừa cho tay vào trong túi quần rồi móc móc, “Tôi bảo này, anh đừng mua khoai lang nữa, tôi còn nhiều thứ khác ăn ngon lắm!”

Cô lấy mấy cái gói nhỏ xinh trong túi quần mình ra, nhét vào tay Thẩm Nhất Phàm: “Đây là cá nhỏ chiên, ăn ngon đến mức khiến người ta chảy cả nước mắt đấy! Anh ăn cái này đi, đồ ăn vặt của tôi cũng có tiêu chuẩn thẩm mỹ nữa đấy nhé, anh mà ăn rồi thì sẽ chỉ thích nó thôi!”

Thẩm Nhất Phàm cúi đầu xuống nhìn gói cá chiên trong tay mình, tự hỏi có nên ăn thử nó hay không.

Trợ lý đứng bên cạnh lo lắng nói: “cậu chủ…sếp Thẩm, chúng ta nên ăn khoai lang tự làm thôi, đừng ăn cái khác nữa được không? Đồ ăn vặt này chế biến không đảm bảo sức khỏe…”

Anh ta liên miên cằn nhằn lại như một lực thúc đẩy vô hình khiến cho Thẩm Nhất Phàm xé gói đồ ăn vặt mà không hề do dự.

Một cái đuôi cá lộ ra.

Trợ lý liền kêu lên thảm thiết: “Sếp Thẩm à, đồ ăn này xấu như vậy, ngài không thể ăn được!”

Trịnh Dĩnh không đồng ý: “Anh trợ lý à, tôi muốn phản đối anh đấy nhé! Đồ ăn ấy mà, nó thường trông đối lập, đồ ăn càng xấu thì ăn lại càng ngon, ngửi càng thối thì ăn càng thấy thơm!”

Ánh mắt trợ lý nhìn Trịnh Dĩnh như hai con dao nhỏ: “Cô đừng nói nữa!”

Anh ta quát Trịnh Dĩnh bảo cô không được nói, Thẩm Nhất Phàm lại đi trách anh ta: “Sao cậu lại quát cô ấy?”

Sau đó cúi đầu, bỏ một miếng cá chiên xấu xí vào trong miệng.

Sau khi nhai thử thì tốc độ nuốt càng lúc lại càng nhanh.

Sau đó anh xé gói thứ hai, gói thứ ba rồi đến gói thứ tư.

Trịnh Dĩnh ngớ người kinh ngạc nhìn tốc độ ăn ngày càng nhanh của anh đầu tư nọ, cô thấy ngoài việc ngẩn người ra thì mình không thể làm được gì khác nữa.

Ăn xong gói thứ tư, Thẩm Nhất Phàm ngẩng đầu, nhìn Trịnh Dĩnh: “Còn nữa không?”

Lời anh vừa thốt ra khiến cho vẻ mặt của cậu trợ lý trở nên như sống không bằng chết.

Sét đánh chết anh ta đi… Nhà bọn họ cẩn thận chiều chuộng cậu chủ lắm vậy mà, giữa ban ngày cậu ấy lại đi xin đồ ăn của người ta…

Trịnh Dĩnh tiếc nuối lắc đầu: “Tôi đưa anh hết rồi đấy!” Nuốt một ngụm nước miếng, cô nói, “Thế này đi, để tôi mua thêm vậy, nếu anh ăn nữa thì tôi đặt hàng luôn cho anh nhé?”

Thẩm Nhất Phàm gật đầu: “Vậy cô mua giúp tôi đi.”

Trợ lý không kịp ngăn cản, vẻ mặt như chỉ muốn cào tường.

Trịnh Dĩnh lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đặt hàng.

Thẩm Nhất Phàm hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Trịnh Dĩnh đáp vô cùng hào phóng: “Ôi dào, ít đồ này có là gì, tôi mời anh! Anh mua bao nhiêu gói?”

Thẩm Nhất Phàm: “Đặt trước 300 gói đi.”

Trịnh Dĩnh bị dọa sợ trong nháy mắt.

Cô run run cười nói: “Nếu không thì tôi nói cho anh biết hết nhiêu tiền vậy nhé…”

Anh trợ lý đứng bên cạnh nhếch miệng cười khinh bỉ. Trịnh Dĩnh bình tĩnh coi như không nghe thấy. Thẩm Nhất Phàm nghiêng đầu liếc mắt nhìn trợ lý: “Cậu vừa vô lễ đấy, mau nói xin lỗi đi.”

Trợ lý không cam lòng, không muốn đi xin lỗi: “Cô Trịnh à, mới vừa rồi tôi không có ý gì đâu!”

Trịnh Dĩnh khoát tay tỏ vẻ không sao, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Thẩm Nhất Phàm: “Giá một gói cá chiên là 29.9 tệ, 300 gói là 8970 tệ, tôi không cầm được tiền mặt vì không có chỗ cất, hay anh chuyển khoản trực tiếp qua WeChat cho tôi nhé?”

Rốt cuộc lúc này trợ lý đã đi tới trước một bước, cướp lời Thẩm Nhất Phàm: “Xin lỗi cô Trịnh nhé, sếp Thẩm của chúng tôi không thêm bạn trên WeChat nữa.” Ánh mắt trợ lý nhìn Trịnh Dĩnh chẳng khác nào hai tia X quang đã nhìn thấu lòng cô.

Dưới cái nhìn chăm chú của trợ lý, Trịnh Dĩnh ôm mặt ngượng ngùng cười: “Aha tâm tư của tôi rõ ràng đến vậy à? Ha ha, WeChat bất tiện thì chuyển khoản qua di động nhé!”

Cô nhanh chóng nói tài khoản trên di động của mình. Thẩm Nhất Phàm định tự mình chuyển khoản thì bị trợ lý anh ngăn lại: “Cậu chủ, để tôi làm cho!”

Anh ta chuyển khoản cho Trịnh Dĩnh. Trịnh Dĩnh cũng nhanh chóng đặt hàng, nhận tiền xong thì vui vẻ rời đi.

Thẩm Nhất Phàm im lặng lắng nghe âm thanh bịch bịch bịch cho đến khi mất hút.

Trợ lý nhìn anh, thử hỏi: “Cậu chủ ơi, cậu với cô ấy… hình như vô cùng đặc biệt.”

Thẩm Nhất Phàm đi đến bên cửa sổ. Thế mà cô ấy đã chạy xa tít rồi.

“Có lẽ vì cô ấy rất đặc biệt. Đối với tôi mà nói, cô ấy hoàn toàn khác biệt với những người khác”. Anh dừng một chút rồi quay đầu nói với cậu trợ lý, “Lần sau nếu cô ấy muốn chuyển khoản qua WeChat thì cậu đừng ngăn cô ấy nữa.”

Trợ lý đuối lí vâng một tiếng.

★★★★★

Hôm sau Dư Hữu Nghị tra hỏi Trịnh Dĩnh, Thẩm Nhất Phàm tìm cô có chuyện gì.

Đánh chết Trịnh Dĩnh cũng không dám nói Thẩm Nhất Phàm tìm mình là để bảo cô đi mua đồ ăn vặt.

Cô nói với Dư Hữu Nghị: “Có lẽ anh ấy vừa ý tôi đấy!”

Dư Hữu Nghị hỏi lại cô: “Dựa vào đâu mà cô nói được lời như vậy thế hả?”

Trịnh Dĩnh ưỡn ngực: “Dựa vào đâu sao? Rõ ràng đây này!”

Dư Hữu Nghị hét ầm bảo cút.

Hai ngày tiếp theo, Dư Hữu Nghị trông coi Trịnh Dĩnh rất chặt khiến cho cô không thể ăn được miếng bánh nào. Trịnh Dĩnh cảm thấy mình sắp chết vì thèm khát đến nơi.

Ngay lúc cô đang thèm đến bấn thì gặp được trợ lý của cậu Thẩm Nhất Phàm. Cô hỏi trợ lý, Thẩm Nhất Phàm đã nhận được cá nhỏ chiên chưa vậy. Trợ lý cắn răng nghiến lợi đáp: “Nhận được rồi, nhờ phúc của cô mà sếp Thẩm của chúng tôi ăn vô cùng thoải mái!”

Sau khi nghe xong Trịnh Dĩnh cực kì đau khổ nói với anh trợ lý: “Anh ta hạnh phúc quá! Tiếc là người đại diện của tôi cứ nhìn tôi như nhìn kẻ trộm ấy, làm tôi chẳng thể nào ăn được!”

Nghe cô nói vậy, vẻ mặt trợ lý như hả giận bỏ đi.

Chẳng qua ngang chỗ rẽ, tự dưng anh ta lại thấy bị cuốn hút bởi đồ ăn vặt của cậu chủ nhà mình.

★★★★★

Không được ăn quà vặt, Trịnh Dĩnh chẳng có chút tinh thần. Lúc ăn cơm trưa xong, cô thẫn thờ lim dim ngồi trong góc thì chợt nghe Dư Hữu Nghị đang hét la thảm thiết.

Trịnh Dĩnh sợ hết hồn. Tiếng hét đó thường có nghĩa là cô sắp bị mắng cho đầu rơi máu chảy.

Cô định đứng lên chạy trốn nhưng lại chậm mất một nhịp.

Dư Hữu Nghị đúng lúc xông đến bóp cổ cô, lớn tiếng hỏi: “Nhóc con, cô có thù lớn với tôi nên dùng tài khoản của tôi mua hơn tám nghìn tệ cá nhỏ chiên sao? Cô muốn làm cái gì? Muốn hóa thành mèo đấy hả?”

Trịnh Dĩnh vỗ đùi.

Mẹ nó chứ!

Bình thường cô vẫn liều chết dùng tài khoản của Dư Hữu Nghị để mua đồ ăn vặt, mấy ngày hôm trước đặt hàng xong lại quên mất không xóa tài khoản đi….

Lúc cô sắp bị siết đến mức nghẹt thở thì giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Thẩm Nhất Phàm bỗng thình lình vang lên.

“Anh Dư, anh buông cô ấy ra đi, cô ấy mua giúp tôi đấy.”

Tay Dư Hữu Nghị lập tức buông lỏng ra. Trịnh Dĩnh nhìn thấy người đại diện của mình vì giật mình đã trở nên ngu dốt.

Dư Hữu Nghị quay đầu nhìn Thẩm Nhất Phàm: “Như vậy là…”

Thẩm Nhất Phàm khoát khoát tay với trợ lý. Trợ lý tiến lên, trong tay xách theo hai cái túi to, dồn khí gào lên với mọi người trong đoàn phim: “Mọi người qua đây đi, sếp Thẩm mời mọi người ăn cá nhỏ chiên này!”

Mọi người trong đoàn phim vui mừng lại gần, vừa ăn đồ ăn vặt vừa khen ngợi không ngớt.

Thẩm Nhất Phàm lặng lẽ đến bên cạnh Trịnh Dĩnh.

Anh thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Nhanh đi ăn đi. Tôi mời khách, người đại diện của cô không quản được đâu.”