Tôi Không Phải Là Người Tùy Tiện

Chương 30: Thêm WeChat nhé?!




Trịnh Dĩnh mang theo tin tức của Nửa đêm bất ngờ đi tiểu nhiều lần tiến vào giấc ngủ.

Vừa thức dậy, cô đã tự lừa mình dối người nghĩ bản thân đã quên chuyện này rồi. Sau khi rửa mặt sạch sẽ và sắp xếp mọi thứ ổn thỏa cô chạy một mạch đến công ty. Dư Hữu Nghị nói với cô hôm nay có chuyện muốn nói nên nhắc cô đến công ty sớm một chút.

Dọc đường đi cô cảm thấy bước chân mình nhẹ hơn trước. Từ khi theo thầy Chu quay bộ phim kia xong, cô luôn cảm giác lúc đi bộ giống như đang khinh công vậy, nếu không kiểm soát chắc sẽ bay lên luôn. Cô cảm thấy mình quay phim như nghiện đến nơi rồi.

Khi Trịnh Dĩnh đến công ty Dư Hữu Nghị còn chưa tới, trái lại Vạn Vũ Thần đã tới rồi. Gần đây cậu ta nhận được một chương trình nhỏ, nhờ gương mặt đẹp trai trắng trẻo cùng với kỹ năng giả nai đặc biệt nên đã hấp dẫn biết bao cô gái hâm mộ. Trịnh Dĩnh thấy cậu ta ở đây thì khó hiểu, hỏi: “Cậu không đi ghi hình chương trình à?”

Vạn Vũ Thần nằm cạnh cô, hai tay che mặt tựa như một bông hoa hướng dương, nói đáng yêu: “Nghe nói hôm nay chị tới công ty nên tôi đến nhìn chị một lúc xong rồi tôi  sẽ đi quay chương trình ngay!”

Trịnh Dĩnh nắm tay cậu ta đang bưng mặt, nhìn ánh mắt cậu ta, nói: “Tiểu Vạn này, chị cảm thấy bây giờ cậu đang hin si mê chị đấy! Nhưng chị nói với cậu này, cậu gặp em trai chị nhé, em chị đã nói là ai muốn kết bạn với chị thì phải ăn canh nó nấu trước đã.”

Vạn Vũ Thần không nói hai lời đứng lên, cười khẽ đi ra ngoài.

Trịnh Dĩnh buồn buồn. Cô mà lại thua một bát canh ư?! Nhưng không bao lâu sau Vạn Vũ Thần đã quay lại, trên tay còn cầm thêm một cái hộp nhỏ. Trịnh Dĩnh nhìn kỹ, trên cái hộp nhỏ đó hàng chữ: Diarrhea. (tiêu chảy)

Vạn Vũ Thần cười gằn theo đúng bản chất thật: “Để em trai chị phi ngựa tới, ông đây ở nơi này chờ cậu ta!”

Trịnh Dĩnh càng buồn hơn. Cái này khác gì đứa ngốc cô thích x chứ, cậu ta và em trai cô đều tự xưng là ông đây, vậy cô nên sắp xếp bối phận như thế nào bây giờ.

Tính ngang ngược của Vạn Vũ Thần không duy trì được bao lâu thì đã bị Dư Hữu Nghị vội tới công ty véo lỗ tai xách ra ngoài: “Cút, đi ghi hình chương trình ngay cho tôi! Còn trêu đùa sư tỷ cậu nữa thì tôi sẽ để cho cậu biến thành sư muội của cô ấy đấy!”

Nghe lời đe dọa đó, đến khi đi rồi Vạn Vũ Thần vẫn che đũng quần.

Dư Hữu Nghị hỏi Trịnh Dĩnh sao lại tới sớm như vậy. Tác phong siêng năng, chăm chỉ thế này quả là không phải phong cách của cô. “Tôi còn chuẩn bị đến nhà trọ của cô để đập cửa đấy!”

Trịnh Dĩnh cười ha ha: “Con người luôn luôn tiến bộ mà!” Cô chỉ mí mắt của mình bảo Dư Hữu Nghị nhìn: “Anh Hữu Nghị, anh nhìn xem, em không bị sưng mắt nhé!” Cô lấy đầu ngón tay của anh chọc vào mặt mình: “Anh thấy mềm không? Ngày hôm qua em vừa đọc tiểu thuyết vừa đắp mặt nạ đấy!” Lúc đầu ngón tay Dư Hữu Nghị chạm vào da cô liền cảm thấy như bị điện giật rụt lại một cái. Trịnh Dĩnh không để ý đến anh, nắm tay anh chạm lên tóc mình: “Thế nào, mượt không? Em có thể đóng quảng cáo dầu gội đầu được không anh?”

Dư Hữu Nghị xua tay cô ra, có chút run sợ nói: “Cô bị cái gì kích thích đấy? Sao đột nhiên lại áp dụng theo lời của tôi vậy? Mẹ nó! Cô hãy là chính cô đi, đột nhiên cô nghe lời như vậy khiến tôi sợ quá đấy!”

★★★★★

Trịnh Dĩnh hỏi Dư Hữu Nghị bảo cô đến đây có chuyện gì. Dư Hữu Nghị xoa xoa tay, mặt đầy thần bí nói: “Cô biết ngày hôm qua ai đến tìm tôi không?”

Trịnh Dĩnh nhìn vẻ mặt anh ta, trong lòng hồi hộp: “Chẳng lẽ là nhà đầu tư Thẩm ư?”

Cô vừa dứt lời, vẻ mặt Dư Hữu Nghị hiện ra sự gián đoạn từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.

“Không phải cô nói cô đã rõ ràng rồi à? Tại sao đến bây giờ vẫn nghĩ đến cái người kia chứ?” Dư Hữu Nghị thở dài, nói tiếp: “Là thầy Chu đến tìm tôi. Ông ta nói cô có tư chất rất tốt, học gì cũng nhanh lại còn có thể chịu được cực khổ. Trước đó ông ấy đang cùng người khác chuẩn bị một bộ phim lớn tiến sang Hollywood, sau khi bộ phim kia chiếu sẽ chính thức bấm máy. Đây là bộ phim đàn ông, nam chính nam phụ đều chọn xong rồi, tất cả đều là ngôi sao võ thuật. Bây giờ chỉ còn thiếu nữ chính biết võ thôi, ông ấy hỏi cô có thấy hứng thú không?”

Trịnh Dĩnh ngay lập tức bất ngờ. Cô còn tưởng thầy Chu còn không xem trọng trình độ của mình cơ chứ.

“Thầy Chu tính chọn em à?” Trịnh Dĩnh có chút kích động hỏi Dư Hữu Nghị.

Dư Hữu Nghị gật đầu: “Tôi sẽ trả lời cô sau, mong cô đừng có kiêu ngạo đấy.” Anh tạm ngừng rồi nói: “Cứ coi như vậy đi.”

Trịnh Dĩnh vui vẻ đến mức như sắp bay lên đến nơi vậy. Từ khi vào vòng giải trí tới nay, đây là lần đầu tiên cô dựa vào cố gắng của chính mình được người uyên bác mình kính trọng ưng thuận. Cô nói với Dư Hữu Nghị: “Anh Hữu Nghị à, anh mau nhận bộ phim này giúp em đi! Không có thù lao em cũng diễn! Không, dù cho đòi tiền em thì em cũng phải đi!”

Dư Hữu Nghị nhìn cô cười. Trịnh Dĩnh hỏi anh cười cái gì, cười đến nhe răng nhếch miệng như người lưu manh vậy.

Dư Hữu Nghị mắng một tiếng “Cút”, xoa xoa râu trên cằm nói: “Gặp phải ma rồi, thế mà cô lại tích cực chủ động yêu cầu diễn tiếp đấy!”

★★★★★

Dư Hữu Nghị nhanh chóng quyết định hợp đồng công việc với thầy Chu, anh nói với Trịnh Dĩnh, cô còn có thể rảnh đến cuối tuần, cuối tuần anh sẽ đưa cô đến chỗ Thầy Chu tập luyện. Cùng ngày hôm đó hợp đồng đã soạn xong, Trịnh Dĩnh vừa ăn cơm cháy vừa chuẩn bị đọc chương mới cuốn tiểu thuyết của tác giả mình thích thì bị cú gọi liên tục như đòi mạng của Dư Hữu Nghị bảo đến công ty.

Khi Trịnh Dĩnh chạy tới công ty, Dư Hữu Nghị đã đứng ở cửa chờ cô rồi. Vừa nhìn thấy cô, Dư Hữu Nghị liền lao đến hỏi: “Cô đoán xem ai tới nào?”

Trịnh Dĩnh hưng phấn nói: “Thầy Chu phải không?”

Vẻ mặt Dư Hữu Nghị lại xuất hiện sự nứt vỡ của kinh ngạc này đến kinh ngạc khác: “Cô không thể đoán được một lần nào à?” Anh ta thoáng dừng rồi lại nói tiếp: “Là người đầu tư của cô, Thẩm Nhất Phàm!”

Trời trong nắng ấm, gió nhẹ ấm áp, bóng cây đu đưa nhẹ nhàng, mọi thứ xung quang đều hiện vẻ vắng lặng. Trịnh Dĩnh phất phất bên tai, cảm thấy trong lỗ tai bỗng dưng có một trận náo động ầm ầm. Nhất định là những thứ đó kêu loạn rồi. Trịnh Dĩnh tự nhủ.

***

Dư Hữu Nghị nới với Trịnh Dĩnh Thẩm Nhất Phàm đang ở trong phòng làm việc đầu tiên chờ cô. Trịnh Dĩnh đi theo Dư Hữu Nghị, bình tĩnh đi đến phòng làm việc của anh. Cửa phòng làm việc bị đẩy ra. Cô bình tĩnh ngước mắt lên.

Trời ạ. Người ngồi trên ghế sa lon kia thật sự là anh. Người bỗng chốc biến mất rồi thoáng cái lại xuất hiện.

Anh vẫn trẻ trung đẹp trai, vẫn xuất trần thoát tục như vậy. Áo sơ mi trắng vẫn cài thật kín đến cúc trên cùng. Nếu như có gì khác so với lúc trước thì có lẽ anh đã gầy đi rồi. Có điều gầy đến mức càng khiến người ta thêm động lòng. Nếu cô vẫn như trước kia yêu thích sắc đẹp thì bây giờ thấy anh, chắc chắn sẽ xông lên lao về phía anh rồi, hoặc cởi quần anh ra hoặc bị anh cởi quần.

Nhưng bây giờ, một chút suy nghĩ như vậy cô cũng không có.

Chuyện kinh khủng nhất trong đời này chính là trong lúc vô tình trở nên lệ thuộc vào một người, sau đó trong khi ỷ lại dần dần mất đi năng lực sinh tồn của bản thân. Khi có một ngày người ấy đột nhiên biến mất không nói tiếng nào, trời sập cũng không biết cách để sống tốt. Cũng may cô chỉ mới bắt đầu, suýt chút nữa đã bước lên con đường ỷ lại, tự giữ, do dự cũng không dám tiến sâu hơn. Ba vị thiếu gia kia nói rất đúng, giữ khoảng cách với người không cùng thế giới, ở mức độ nào đó mà nói, cũng là cách tự bảo vệ mình.

Trịnh Dĩnh phóng khoáng tự nhiên mỉm cười, chào hỏi Thẩm Nhất Phàm. Nhìn nụ cười cô, lông mày anh khẽ chau lại.

Trong giọng nói của anh mang theo sự xin lỗi chân thành: “Trước đó tôi có chuyện phải xử lý nên chưa kịp nói rõ ràng đã trở về nhà. Nghe nói mọi người đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, xin lỗi đã khiến cho mọi người phải vất vả rồi.”

Dư Hữu Nghị trả lời anh: “Không có chuyện gì lớn đâu, qua cả rồi nên cũng cảm thấy không có gì khó lường.”

Thẩm Nhất Phàm gật đầu, vẻ mất mát trên gương mặt thoáng qua khó mà nhận ra được. Hóa ra trong mắt người khác cũng không phải là không thể, hóa ra không có anh người khác cũng có thể vượt qua mọi gian khó. Ngô Vũ đứng bên cạnh vẻ mặt đầy sự buồn bã đau lòng.

Vẻ mặt Thẩm Nhất Phàm trở lại bình thường, anh ngước mắt nhìn Dư Hữu Nghị và nói: “Nếu bây giờ đã không vấn đề gì khác phải xử lý thì chúng ta cùng nói về hạng mục mới đi.”

Dư Hữu Nghị thoáng do dự: “Cái gì…. Hạng mục mới…sao?”

Ngô Vũ thay Thẩm Nhất Phàm trả lời: “Là một tác phẩm về đề tài dân quốc, chính tác giả chỉ đích danh muốn cô Trịnh Dĩnh diễn mới được!”

Dư Hữu Nghị nhìn sang Trịnh Dĩnh và Thẩm Nhất Phàm cũng im lặng nhìn cô. Trịnh Dĩnh tự nhiên hào phóng cười. Cô nói với anh: “Xin lỗi giám đốc Thẩm, e rằng không được, tôi đã nhận bộ phim khác rồi.”

Dư Hữu Nghị đứng bên cạnh trợn to hai mắt. Anh ta hoàn toàn không đoán được Trịnh Dĩnh sẽ từ chối, hơn nữa còn từ chối nhanh và dứt khoát đến thế. Anh ta hơi bối rối, nháy mắt với Trịnh Dĩnh nhưng Trịnh Dĩnh lại không nhìn anh. Anh ta lại chuyển sang Thẩm Nhất Phàm, ấy vậy mà anh cũng đang nhìn lại anh ta.

Thẩm Nhất Phàm nhìn thẳng Trịnh Dĩnh, nói: “Vậy tôi chờ cô quay xong bộ phim mới rồi lại tới tìm cô.”

***

Trịnh Dĩnh không vội trả lời bởi vì Dư Hữu Nghị đã làm một động tác cắt cổ để cô đừng nói lung tung thêm nữa. Vì vậy Thẩm Nhất Phàm và Dư Hữu Nghị quyết định, chờ Trịnh Dĩnh quay xong bộ phim của thầy Chu, anh lại tới bàn về bộ phim dân quốc này.

Sau khi nhất trí, Thẩm Nhất Phàm đứng dậy tạm biệt. Lúc đứng lên từ trên ghế salon anh thoáng nghiêng ngả. Trợ lý Ngô Vũ vội đỡ anh. Dư Hữu Nghị không khỏi hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, có phải anh thấy không khỏe không?”

Thẩm Nhất Phàm đáp: “Không sao, chẳng qua ngồi lâu nên bị tê chân thôi.”

Anh đi ra ngoài, Dư Hữu Nghị đẩy Trịnh Dĩnh ý bảo cô hãy ra tiễn cậu ấy đi. Trịnh Dĩnh liền đi theo. Đến cửa công ty, anh bỗng nhiên đứng yên quay đầu lại khiến cô giật mình vì sợ.

Thẩm Nhất Phàm nói với cô: “Mấy ngày nay có thể đưa chút thịt bò khô cho tôi không?”

Trịnh Dĩnh nhìn khuôn mặt trắng trẻo và ánh mắt đen nhánh của anh, suýt nữa đã gật đầu đồng ý. Có điều ý chí của cô cuối cùng đã chiến thắng sự mê cái đẹp: “Chắc là không được đâu, tôi phải vào đoàn phim nên không đi được.”

Thẩm Nhất Phàm gật đầu: “Vậy thêm Wechat nhé, đến lúc đó cô gửi link cho tôi, tôi tự đi mua cũng được.”

Trịnh Dĩnh khó khăn khống chế mình: “Tôi có tài khoản của Ngô Vũ rồi, đến lúc đó tôi sẽ gửi link cho anh ấy.”

Thẩm Nhất Phàm nhìn cô, lại nhìn cô thêm lần nữa, cuối cùng mới gật đầu đồng ý. Trước khi bọn họ xoay người rời đi, Trịnh Dĩnh thấy ánh mắt Ngô Vũ nhìn về phía mình cực kỳ phức tạp, giống như vui vẻ yên tâm khi biết cô không thêm tài khoản Wechat của tiểu thiếu gia anh ta nhưng lại tức giận khi cô lại trực tiếp từ chối đề nghị vô cùng quý giá ấy. Thế giới tình cảm của người có tiền đúng là tràn đầy sự ngang bướng khó hiểu mà. Tóm lại là….

Trở lại phòng làm việc của Dư Hữu Nghị, anh ta hỏi Trịnh Dĩnh vừa nãy nghĩ cái gì nữa: ‘Nếu anh ta chủ động bỏ tiền mời cô, lại không cần thêm các loại điều kiện ăn ngủ thì không phải quá tốt sao? Từ chối làm gì chứ?”

Trịnh Dĩnh cười hì hì đáp: “Lúc chúng ta khó khăn nhất cũng không dựa vào anh ấy, tự chúng ta cũng giải quyết tốt đấy thôi! Cho nên sau này em thấy cũng không cần phải dựa vào anh ấy đầu tư cho em nữa. Lỡ như ngày nào đó anh ấy lại đột nhiên không nói gì liền biến mất thì chúng ta phải làm thế nào đây?”

Cho đến bây giờ bọn họ cũng không biết rốt cuộc tại sao anh lại đột nhiên rời đi. Anh nhất định có lý do của anh, nhưng cô hiểu, về tình cảm thì cô không thể tiếp nhận được.

Tại sao trước đây cô lại chịu đựng được nhỉ? Trong một tối tất cả dư luận đều hướng về cô, từng người lại từng người dồn ép, cô không thể để cho mọi người gánh vác. Cô thể hiện mình không thèm quan tâm, kiên cường lạc quan như không tim không phổi, nhưng nào ai biết cô bị áp lực hành hạ đến mức tối nào nằm trên giường cũng bị mất ngủ, lúc chải đầu cũng phải ngoảnh đi ngoảnh lại chứ? Cô cũng đã từng ảo tưởng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, anh sẽ giống như khi biến mất, đột nhiên lại xuất hiện, sẽ giúp cô gánh vác tất cả chuyện này, để cô lại lần nữa trở về làm người không  tim không phổi. Nhưng lần nào ảo tưởng cũng đều tan vỡ.

Suy cho cùng không phải tất cả mọi chuyện cũng đều do bản thân gánh vác ư? Lúc khó khăn nhất đã gánh vác được, sau này cô không cần dựa vào ai nữa.

***

Rời hỏi công ty Dư Hữu Nghị, sau khi ngồi vào trong xe Thẩm Nhất Phàm tựa vào ghế ngồi sau lưng, vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Ngô Vũ thấy dáng vẻ anh từ kính chiếu hậu, không đành lòng nói: “Cậu chủ, tại sao cậu không nói cho cô ấy biết nguyên nhân cậu biến mất chứ?”

Thẩm Nhất Phàm nhìn lại anh ta: “Tại sao phải nói cho cô ấy?”

Ngô Vũ bị hỏi ngược lại có chút gấp gáp: “Bây giờ rõ ràng cô ấy đang trách cậu mà! Ngay cả tôi cũng nhìn ra, cô ấy còn cố ý trốn tránh cậu nữa!”

Thẩm Nhất Phàm im lặng, một lát sau mới lên tiếng, giọng trầm thấp: “Nếu tôi chắc chắn sẽ rời đi thì để cô ấy giữ trạng thái như vậy cũng tốt.”

Vẻ mặt Ngô Vũ buồn rầu: “Cậu giúp cô ấy thế mà cô ấy cũng không biết, lại càng không cảm kích gì cả chứ!”

Thẩm Nhất Phàm trợn mắt nhìn Ngô Vũ, ánh mắt sắc bén: “Tôi không muốn cô ấy biết được điều gì hết, muốn giúp cô ấy là chuyện của tôi. Tại sao tôi muốn giúp cô ấy, mọi người không phải đều biết nguyên nhân sao.”

Ngô Vũ bị lườm rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.

***

Buổi tối đọc xong chương mới của tác giả mình thích, Trịnh Dĩnh thấy buồn ngủ thì bỗng nhiên nhận được đề nghị kết bạn trên Wechat của Ngô Vũ.

Trịnh Dĩnh chấp nhận.

Sau khi là bạn, Ngô Vũ lập tức gửi nhắn cho cô: “Xin hỏi gần đây cô có tìm thêm được đồ ăn vặt mới không?”

Trịnh Dĩnh nhìn màn hình cười “ha ha” trả lời: “Xin lỗi không có.”

Gần đây cô có thể sống được cũng đã tốt lắm rồi, còn tìm thêm được đồ ăn vặt mới gì chứ. Đúng là người ăn no không biết người còn đói. Có muốn tôi gửi cho anh một loạt link đồ ăn của mèo mặt hề không hả?

Ngô Vũ trả lời: “Được rồi, vậy có thể gửi link thịt bò khô cho tôi không?”

Trịnh Dĩnh tìm link mình sử dụng sau đó gửi qua: “Thịt bò viên Hoàng Thắng đặc sản Hạ Môn’ Sao chép tin này rồi mở ra nhé ¥¥“.

Hoàn thành nhiệm vụ, cô tắt màn hình chuẩn bị đi ngủ. Kết quả điện thoại di động lại vang lên tiếng đinh, Ngô Vũ lải nhải lại gửi tin tới. Ngô Vũ: “Cái này sử dụng thế nào vậy, dạy tôi một chút có được không?”

Trịnh Dĩnh tựa vào gối, ngửa đầu thở dài. Vậy nên nhà người có tiền bây giờ chỉ biết dễ dàng ăn đồ có sẵn, tự mua chắc thấy mệt mỏi biết bao!

Cô kiên nhẫn gõ một đống chữ nói cho Ngô Vũ, trước tải app chợ bán đồ trên điện thoại di động, sau đó sao chép link này qua rồi tìm là được. Cô nghĩ mình dạy có đủ nội dung sâu sắc lời lẽ dễ hiểu rồi, đến kẻ ngốc cũng hiểu được, nhưng Ngô Vũ ngay cả kẻ ngốc cũng không bằng.

Ngô Vũ vẫn nói: “Xin lỗi, vẫn không được.”

Trịnh Dĩnh dạy đến mất kiên nhẫn, dứt khoát cầm điện thoại lên gọi cho Ngô Vũ. Kỳ lạ là điện thoại vang rất lâu mới có người nhận. Ở bên kia điện thoại, Ngô Vũ thì thầm càu nhàu, giống như đang ngủ bị đánh thức vậy, giọng nói có chút khàn khàn lại còn có phần cáu kỉnh: “Ai đấy?”

Trịnh Dĩnh: “Anh tải app chợ mua bán xong chưa?”

Ngô Vũ tỉnh tỉnh mê mê trợn mắt gào lên: “Mua con khỉ bán con khỉ, hơn nửa đêm rồi ngủ đi được không, chị cũng đừng ầm ĩ đến phát điên thế chứ!”

Ngô Vũ lập tức cúp điện thoại. Còn Trịnh Dĩnh cầm điện thoại di động thấy hoang mang.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Lúc này điện thoại di động lại vang đinh một tiếng, một tin nhắn Wechat gửi tới. Ngô Vũ: “Xong, tôi biết rồi, cảm ơn cô.”

Trịnh Dĩnh nhìn khung đối thoại, cả người run một cái ném điện thoại di động sang bên. Ngô Vũ thật đang ngủ, vậy “Ngô Vũ” đang nói chuyện trời đất với cô lúc này là, ai, chứ?

Hết chương 30