Tôi Không Phải Là Người Tùy Tiện

Chương 10: Tên thật là Thúy Hồng




Đạo diễn gọi điện cho Thẩm Nhất Phàm, cung kính lễ phép hỏi anh có thể đến đoàn làm phim một chuyến được hay không, bây giờ đoàn làm phim đang có chuyện vô cùng khó giải quyết rất cần anh đến xử lý giúp mình.

Thẩm Nhất Phàm không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nói ngày mai sẽ đến đoàn phim.

Hôm sau, Trịnh Dĩnh cảm thấy bầu không khí trong đoàn trang trọng cứ như đang tổ chức đại hội đại biểu nhân dân vậy. Cô vừa đến đoàn làm phim đã bị Dư Hữu Nghị kéo luôn vào phòng họp.

Trên đường đi đến phòng họp, tốc độ nói chuyện của Dư Hữu Nghị túa lua như tên bắn, anh ta dặn dò Trịnh Dĩnh rất cấp tốc: “Chút nữa vào phòng họp thì nhanh nhẹn lên đi, Thẩm công tử đang ở trong đó đấy! Thấy anh ta uống nước thì cô phải rót nước, nghe anh ta ho khan thì phải đưa giấy ngay, lúc bàn về chuyện của cô, nếu anh ta có nhìn thì phải điềm đạm đáng yêu ngoan ngoãn bày tỏ đồng tình với lời anh ta nói, hiểu chưa?”

Trịnh Dĩnh ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi!” Nhưng ngay lập tức lại không biết sống chết hỏi một câu: “Nếu anh ta không uống nước, không ho khan cũng không nhìn em thì em phải làm gì? Hay em cứ đến trước mặt anh ta rồi tháo ba cái cúc áo ra anh nhé?” Cô vừa nói vừa đứng thẳng người cố ý khoe bộ ngực.

Trong mắt Dư Hữu Nghị lập tức nổi hằn từng tia máu. Anh hận không thể giơ tay bóp chết Trịnh Dĩnh ngay tại chỗ này cho xong.

Đến khi nào thì con gấu xui xẻo này mới không tranh không cãi cùng anh nữa được đây!

Đến khi vào phòng họp, Dư Hữu Nghị lôi kéo Trịnh Dĩnh ngồi xuống ngay chỗ đối diện Thẩm Nhất Phàm.

Sau đó anh ta cũng ngồi ngay bên cạnh, nháy mắt với cô: “Vị trí này rất tốt, anh ta vừa ngước mắt lên là nhìn thấy cô luôn, phải nắm chặt cơ hội này cho tôi!

Trịnh Dĩnh chột dạ rụt bả vai một cái.

Sau đó cô rất nghe lời gắng sức nắm chặt cơ hội này. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, sau khi đạo diễn trình bày xong mọi việc, Thẩm Nhất Phàm cũng không ngước mắt nhìn cô – nhân vật chính trong truyện một lần nào.

Hơn nữa anh ta không uống nước.

Và cũng chẳng ho khan.

Anh ta còn chẳng nhìn cô được lấy một lần.

Trịnh Dĩnh cảm thấy với tình hình thế này có lẽ cô phải cởi cúc áo ra thôi…

Lúc cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Tinh ngồi bên cạnh Thẩm Nhất Phàm đang cười nhạt giễu mình.

Trịnh Dĩnh không buồn nói một câu, ngồi thẳng lưng phô trương bộ ngực lớn.

Gần như ngay lập tức, sự kiêu căng phách lối của Trần Tinh sụt giảm trong tức thì. Có lẽ ngực nhỏ là nỗi đau cả đời của cô ta. Đau khổ hơn nữa là, mình ngực nhỏ như thế, mà hết lần này tới lần khác bạn trai lại toàn đồ mê ngực, đau đớn này chắc kéo tới kiếp sau.

Khi ánh mắt Trịnh Dĩnh quay sang Thẩm Nhất Phàm thì cô giật mình ngay tắp lự.

Vẻ mặt Thẩm Nhất Phàm không chút cảm xúc nào, đang lẳng lặng nhìn cô.

Dưới ánh mắt đó, Trịnh Dĩnh lại càng do dự hơn, không biết có nên cởi cúc áo ra không, được anh nhìn như vậy cũng là cơ hội tốt…

Trong khi cô còn đang do dự, Thẩm Nhất Phàm đã lặng lẽ rời ánh mắt mình đi. Anh ta nhìn đạo diễn, bình tĩnh hỏi: “Đổi diễn viên sao? Như vậy đi, anh mang ảnh diễn viên mới đến đây tôi nhìn xem rồi nói.”

Lập tức đạo diễn cầm laptop đến mở ảnh diễn viên cho Thẩm Nhất Phàm xem.

Vẻ mặt anh không chút cảm xúc nhìn màn hình laptop.Từ trên khuôn mặt đó, ngoài vẻ đẹp trai, tuấn tú ra thì mọi người chẳng thấy được điều gì.

Không ai biết anh đang tính toán điều chi.

Đến khi xem ảnh xong, Thẩm Nhất Phàm khép laptop lại, cúi đầu nói thẳng.

“Trịnh Dĩnh diễn rất tốt. Cô ấy diễn theo một cách rất riêng, cô ấy cứ diễn như vậy chắc chắn bộ phim sẽ trở nên nổi tiếng. Vì vậy không cần đổi diễn viên khác đâu.”

Anh vừa dứt lời, mỗi người thay đổi một vẻ mặt khác nhau.

Đạo diễn yên lặng nắm chặt tay, ngầm đồng ý.

Dư Hữu Nghị ngẩng đầu nhìn trời, hệt như diễn viên chính bị bệnh ung thư máu trong mấy bộ phim Hàn Quốc đang vô cùng xúc động.

Vẻ mặt Trịnh Dĩnh thì lờ mờ.

Cô còn chưa cởi cúc áo ra mà, sao kết quả lại tốt đẹp vậy đây, đúng là con gái ngực to thì vận may cũng sẽ không hề kém! Ha ha!

Người duy nhất phản đối việc này là Trần Tinh, hai mắt cô ta trợn tròn, suýt chút nữa đập bàn.

“Thẩm công tử à, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, anh mới từ nước ngoài về, chắc chưa hiểu rõ tình hình ở trong nước, trong nước rất coi trọng ý kiến của người dân…”

Thẩm Nhất Phàm trực tiếp ngắt lời cô. Trong giọng nói đầy ý không kiên nhẫn.

“Trần tiểu thư, thời gian của tôi rất quý giá, hy vọng cô nói ngắn gọn vào trọng điểm.”

Mặt Trần Tinh đổi sắc. Cô ta nhẫn nại kìm nén cơn nóng nảy trong lòng, nở nụ cười gượng gạo: “Trọng điểm đó là anh không hiểu rõ dư luận trên internet ngày nay đâu, bây giờ không đổi Trịnh Dĩnh chỉ sợ là không được! Nếu không đổi thì bộ phim này sẽ thất bại mất!”

Thẩm Nhất Phàm cầm ly nước lên uống một ngụm, sau đó thản nhiên mở lời.

“Dư luận không phải là vấn đề, người ta bỏ ra bao nhiêu tiền để mua thủy quân phát tán tin tức thì tôi sẽ chi ra gấp đôi để ngăn chặn tin tức mà thủy quân phát tán.” Anh đặt ly nước xuống, liếc Trần Tinh, “Bây giờ thì cô đã thấy tôi hiểu rõ tình hình trong nước mình chưa hả?”

*thủy quân: nhân viên mạng làm thuê cho công ty PR mạng, mở topic tạo thế cho người khác.

Sắc mặt Trần Tinh tái nhợt, kích động mà đánh mất bình tĩnh.

“Dù sao cũng phải thay Trịnh Dĩnh, nếu không tôi sẽ không diễn nữa!”

Thẩm Nhất Phàm lại cầm ly nước lên uống thêm một ngụm.

Đạo diễn ở bên cạnh nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu.

Dư Hữu Nghị ra sức nháy mắt với Trịnh Dĩnh.

Rót nước! Mau đi rót nước! Cái đồ không có đầu óc!

Thẩm Nhất Phàm bỏ ly nước xuống. Ngay khi Trịnh Dĩnh đang định đứng dậy rót nước thêm thì đã có người nhanh hơn cô…

Trợ lý của Thẩm Nhất Phàm bước lên như công phu võ thuật, nháy mắt đã xách theo bình nước, nháy mắt lại trở về bên cạnh Thẩm Nhất Phàm, rót nước nóng cho anh.

Trịnh Dĩnh công phu cao cường cũng phải phục sát đất.

Thẩm Nhất Phàm uống nước xong, không thèm nhìn Trần Tinh mà nói thẳng với đạo diễn: “Anh tiếp tục quay phim đi, ai không muốn diễn thì để người đó đi, tiền đổi diễn viên tôi vẫn còn chi nổi.”

Trong nháy mắt, vẻ mặt đạo diễn như pháo bông ngũ sắc,vô cùng rực rỡ.

“Có lời này của cậu thì tôi yên tâm làm việc tiếp được rồi!”

Trần Tinh không nhịn thêm được nữa, cô đập bàn đứng dậy.

“Thẩm tiên sinh!” Cô ta đi tới trước mặt Thẩm Nhất Phàm, buộc ánh mắt lạnh lùng ấy chỉ có mình cô ta, “Thái độ của anh với tôi là sao hả? Chẳng lẽ anh không muốn hợp tác với cậu tôi phải không?”

Cuối cùng Thẩm Nhất Phàm cũng nhìn thấy cô ta.

Ánh mắt rét căm.

“Trần tiểu thư này, hay là bây giờ cô gọi điện hỏi cậu cô xem thử, xem thái độ của tôi với cháu ngoại ông ta thế này thì ông ta còn muốn hợp tác với tôi nữa hay không?”

Trần Tinh đờ người nhìn anh, sau khi điều chỉnh xong tâm trạng, cô xoay người đi ra khỏi phòng họp.

Trong lúc gọi điện cho cậu mình, Trần Tinh còn tức giận bất bình thuật lại chuyện vừa qua, sau đó tủi thân làm nũng: “Cậu à, cậu phải giúp cháu đi, Thẩm Nhất Phàm kiêu ngạo như thế đó, hắn không xem cậu ra gì cả!

Phía bên kia vang lên một tiếng thở rất dài.

“Tinh Tinh à, con hiểu lầm rồi, không phải Thẩm Nhất Phàm xin hợp tác với cậu, thật ra là cậu xin cậu ta giúp đỡ mình đấy chứ! Đúng là gặp quỷ mà, gần đây vốn kinh doanh của cậu đột nhiên gặp vấn đề, cậu biết chắc chắn là do có người động tay động chân, nhưng tìm mãi chẳng ra. Bây giờ cậu đang cần tiền gấp để quay vòng vốn, vậy nên cậu mới chớp thời cơ ngỏ lời cùng cậu Thẩm, nói mãi cuối cùng anh ta mới đồng ý, khó có được cơ hội anh ta chịu đầu tư vào bộ phim này. Chờ thêm hai ngày nữa sau khi hoàn tất thủ tục, cậu lấy được tiền từ anh ta rồi thì bộ phim này không còn liên quan gì đến cậu nữa! Cháu phải gắng nhịn đi, tạm thời nhường một chút, cậu không thể giúp được gì cho cháu đâu!”

★★★★★

Lúc Trần Tinh ra ngoài gọi điện thoại thì khí thế hung hăng, lúc nói chuyện xong trở về thì thái độ thay đổi một trời một vực.

Trịnh Dĩnh cố gắng lục tìm trong kho thành ngữ của mình một câu có thể hình dung chính xác trạng thái của Trần Tinh lúc này.

Sau khi liếc đi liếc lại hai ba lần, cuối cùng cô cũng đã nghĩ ra.

Miệng cọp gan thỏ!

Trần Tinh vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực hếch mũi như lúc trước, nhưng lời cô ta lại như đang thỏa hiệp.

“Cậu của tôi rất nhân hậu khoan dung, cậu nói sẽ cho Trịnh Dĩnh thêm một cơ hội nữa. Đã vậy thì lần này không cần đổi nữa đâu, nhưng Trịnh Dĩnh này, hy vọng sau này cô có chừng mực thôi, đừng nảy ra mấy suy nghĩ không đứng đắn trong lòng, nếu không lần tới dù ai nói giúp cô, cho dù là cậu tôi đi nữa, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”

Nghe xong những lời này, Trịnh Dĩnh rất muốn tặng cho Trần Tinh thêm sáu chữ: “Nói dối có thấy thẹn không?”

Bạch Liên Hoa đổi trắng thay đen là cái đồ ngực nhỏ đã dày công tôi luyện.

Cô không đợi Trần Tinh nói xong đã cười cười đáp lại: “Đừng, chờ chút đã, cô đừng bỏ qua cho tôi, cô nhất định phải vạch tội tôi tiếp! Tôi cầu xin cô đấy!”

Mặt Trần Tinh xanh mét, không nói gì nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Thẩm Nhất Phàm cũng đứng dậy.

Anh tạm biệt đạo diễn rồi cũng đi mất. Trước khi đi cũng không nhìn Trịnh Dĩnh lấy một lần.

Chờ Thẩm Nhất Phàm ra khỏi phòng họp rồi, Trịnh Dĩnh phấn khởi chạy đến chỗ người đang đứng bên cạnh đạo diễn, đánh anh ta một cái.

Chỉ có điều còn chưa kịp đánh ai thì Dư Hữu Nghị đã giơ chân lên đạp.

“Cô có ngốc không hả? Hiểu chuyện một chút được không đây? Thẩm công tử giữ vai diễn cho cô, sao cô lại không nắm lấy cơ hội này cảm ơn người ta ngay đi hả?”

Vẻ mặt Trịnh Dĩnh đầy buồn bực vì bị người ta đạp, vừa khom người xoa chân vừa lầm bầm đáp lại: “Có cần phải làm thế không anh? Nhất định phải nịnh hót nữa à? Em thấy em đã chinh phục nhà đầu tư bằng kỹ thuật diễn xuất của mình mà, là nhờ thực lực đó, có cần phải làm vậy nữa không?”

Dư Hữu Nghị chỉ hận không thể cầm ghế đập vào đầu Trịnh Dĩnh, đập đến khi cô thủng đầu mới thôi.

“Cô có thực lực cái rắm ấy! Chẳng qua cô trùng hợp gặp được Thẩm công tử có khiếu thẩm mỹ khác thường, nếu không cô sớm đã cuốn xéo khỏi đây rồi! Tôi hỏi cô, rốt cuộc cô có đi cảm ơn hay không đây?”

Dư Hữu Nghị vừa nói vừa tức giận khom người cởi giày ra.

Trịnh Dĩnh đành vội vàng thỏa hiệp: “Đi đi đi! Anh Hữu Nghị ơi, em đi mà! Em sẽ đi cảm ơn nhà đầu tư, cảm ơn khiếu thẩm mỹ dị thường của anh ấy, thế đã được chưa?”

★★★★★

Trịnh Dĩnh sợ Dư Hữu Nghị lấy giày ra đập mình nên bỏ chạy trối chết.

Cô chạy quá nhanh, bước đi như bay nên không để ý đã đi tới chỗ của nhà đầu tư từ lúc nào.

Nhìn bốn phía không thấy bóng dáng ai, Trịnh Dĩnh cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Cô dừng lại, nhìn xung quanh.

Càng nhìn lại càng thấy buồn bực, khắp nơi không có một bóng người. Chẳng nhẽ Thẩm Nhất Phàm đi bằng tên lửa hả.

Cô đang vui vẻ nghĩ “Tốt lắm. Không phải cô không chịu cảm ơn mà là không gặp được người ta”, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói trầm lạnh lẽo.

“Cô tìm tôi sao?”

Trịnh Dĩnh quay phắt lại.

Cô thấy Thẩm Nhất Phàm đang đứng sau lưng mình. Áo sơ mi trắng như thường lệ, cổ áo được cài lên tận nút trên cùng, dáng vẻ cấm dục ấy khiến cho người ta rất muốn nảy sinh ý đồ gì đó với anh. Từ cổ áo lên trên thêm một chút là yết hầu quyến rũ của đàn ông.

Lên thêm chút nữa là đường cong của cái cằm như tạc.

Lên chút nữa là gương mặt đẹp trai khiến người khác si mê.

Nhìn gương mặt đó, Trịnh Dĩnh không nhịn được nuốt nước miếng một ngụm.

Thật là quyến rũ, vừa ngắm gương mặt đẹp trai này vừa ăn đồ ăn vặt thì mới tuyệt làm sao.

Anh như bức tranh lay động suy nghĩ của người ta. Chỉ tiếc là bên cạnh anh còn xuất hiện thêm một khuôn mặt tức tối luôn phòng bị mọi lúc mọi nơi của trợ lý, vì thế mà hỏng mất tranh đẹp.

Trịnh Dĩnh nuốt nước miếng, khiêm tốn cười trả lời Thẩm Nhất Phàm: “Đúng vậy!”

Vẻ mặt Thẩm Phất Phàm nhìn cô không một chút cảm xúc: “Đặc biệt đến cảm ơn tôi sao?”

Trịnh Dĩnh lờ mờ lại gật đầu: “Sao? À đúng vậy!”

Thẩm Nhất Phàm nhìn cô rồi nói ra một câu khiến người ta kinh ngạc.

“Cảm ơn à? Không phải là cô do cô giành được nhờ thực lực mình sao?”

Trong nháy mắt, Trịnh Dĩnh rơi trạng thái hoảng tột độ: “Cái đó…”

Đôi mắt đảo đi đảo lại, Trịnh Dĩnh chột dạ cười cười: “Vậy, anh Thẩm à, anh đi thong thả nhé, tôi không phải tới để cảm ơn anh đâu!”

Cô cúi đầu khom lưng, đi hai bước né sangbên cạnh chừa lại lối đi cho Thẩm Nhất Phàm.

Anh đi ngang qua không chớp mắt.

Trịnh Dĩnh liếc mắt nhìn ra sau, cách đó không xa, Dư Hữu Nghị đang thậm thà thậm thụt tới kiểm tra tình hình, sau đó thì tự đập đầu mình vào cây cột.

Cô nghĩ vội, mình phải mau chạy thôi, chờ Dư Hữu Nghị đập đầu xong sẽ ném giày vào cô mất.

Chân vừa lấy đà đang định chạy thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói lạnh lùng.

“Trong túi quần cô có cái gì thế hả?”

Cả người Trịnh Dĩnh run lên, quay đầu nhìn sang hướng phát ra tiếng nói. Thẩm Nhất Phàm vừa đi ra ngoài được vài bước đã quay lại nhìn chằm chằm vào túi quần của cô.

Trịnh Dĩnh lập tức che túi quần, xuỵt một tiếng, cầu mong lời của anh Dư Hữu Nghị không nghe.

“Người đại diện của cô vừa tuyệt vọng bỏ đi rồi.” Thẩm Nhất Phàm thản nhiên nói.

Trịnh Dĩnh quay đầu nhìn lại, quả nhiên không thấy Dư Hữu Nghị đâu nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Mắt anh là tia X đấy hả?”

Khóe miệng Thẩm Nhất Phàm giật giật.

“Tôi đề phòng giúp cô đấy.”

Trịnh Dĩnh được nhà đầu tư đề phòng giúp, vẻ mặt lại hoang mang hơn trước.

Người có tiền đều xảo quyệt vậy sao…

Thẩm Nhất Phàm nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Trong túi quần cô có đồ gì ăn vậy?”

Trịnh Dĩnh cho tay vào túi quần, lấy ra một gói nhỏ… lưỡi vịt.

“Lưỡi vịt cay, ăn rất ngon đó!”

Thẩm Nhất Phàm không chớp mắt nhìn chằm chằm gói lưỡi vịt trong tay/

Trịnh Dĩnh: “Hơi cay đấy, anh có ăn được không?”

Anh gật gật đầu.

Trịnh Dĩnh: “Có muốn nếm thử không?”

Thẩm Nhất Phàm không nói cũng không gật, chỉ duỗi tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, im lặng xòe năm ngón.

Trịnh Dĩnh: “…”

Trịnh Dĩnh nhịn đau hai tay dâng lên món đồ kia lên, đặt vào lòng bàn tay của Thẩm Nhất Phàm.

Cô đưa đồ ăn xong thì cúi đầu chào tạm biệt.

Sau khi thấy cô đã đi xa, Thẩm Nhất Phàm mới mở gói lưỡi vịt ra.

Trợ lý đứng bên đã muốn điên lên rồi.

Anh muốn khóc thật to! Cậu chủ cao quý nhà bọn họ lại đi xin ăn giữa ban ngày vậy sao, đã thế còn lành nghề nữa chứ…

Cái đồ yêu tinh đấy, cô ta là nghiệp chướng thật mà!!!

★★★★★

Sau hội nghị ngày đó, Thẩm Nhất Phàm thường xuyên xuất hiện ở đoàn làm phim.

Cũng từ ngày hôm đó, Trần Tinh có chừng mực hơn nhiều, lúc bình thường không kiêu căng phách lối như trước nữa.

Thực ra Trịnh Dĩnh khá tò mò, rốt cuộc hôm đó Trần Tinh ra ngoài nói gì với cậu mình vậy nhỉ, tại sao mặt Trần Tinh lại xanh như quả cà vậy chứ —— đúng là miệng cọp gan thỏ mà cứ giả vờ kiêu ngạo lắm làm gì.

Lúc không có ai cô hỏi Dư Hữu Nghị, anh ta ngậm thuốc lá, vẻ mặt giảo hoạt cười với cô: “Nếu hôm nay cô lau sạch đôi giày này cho tôi thì tôi sẽ nói cho cô biết!

Trịnh Dĩnh suýt nữa bị hù dọa phát khóc.

Cô nói với Dư Hữu Nghị: “Hay anh để em cứ chết thẳng luôn đi!”

Trịnh Dĩnh càng diễn càng nhập vai. Cô cảm thấy mấy ngày nay kỹ thuật diễn xuất của mình đã tiến bộ không ít. Nhưng lúc cô đang phấn khởi đến nỗi muốn bay lên trời được thì bỗng dưng nhận được một tin dữ, tin dữ này lại khiến cô rơi ngay xuống mặt đất.

Thật xui xẻo quá mà. Sao đứa em trai Trịnh Diệu Tổ lại đến đây cơ chứ?

Ngày Trịnh Diệu Tổ tới đoàn phim, Trịnh Dĩnh đang trốn trong một xó, chia sẻ đồ ăn vặt hạt dưa với nhà đầu tư dưới ánh mắt oán giận ngút trời của anh trợ lý nọ.

Thẩm Nhất Phàm rất ưng ý đồ ăn vặt lần này, anh đã ăn liên tiếp mấy gói rồi.

Ăn đến khi khát nước, anh gọi trợ lý rót trà cho mình uống. Sau khi uống hai ngụm xong mới nhớ ra Trịnh Dĩnh cũng đã ăn không ít, chắc cô ấy cũng khát, vậy là anh lại sai trợ lý sang rót trà cho cô.

Trợ lý tủi thân sắp khóc.

Tự tay rót trà cho người mình ghét nhất, đây là khuất phục trước kẻ thù còn gì…

Trợ lý vô cùng phẫn nộ, uất ức rót trà cho Trịnh Dĩnh. Nếu ánh mắt có thể hạ độc được thì ly nước trong tay Trịnh Dĩnh đã độc nhất toàn cầu.

Trịnh Dĩnh mặc kệ ánh mắt độc ác của người. Cô vui vẻ uống cạn một ly trà.

Mà cũng chỉ vui vẻ được nhiêu đó mà thôi.

Vừa mới đặt ly xuống, cô đã nghe thằng oan gia nào đó hét ầm ỹ tên mình.

*oan gia: tiếng gọi người mà mình hờn giận, song trong thâm tâm lại rất yêu thương.

“Trịnh Tiểu Hồng! Trịnh Tiểu Hồng! Trịnh Tiểu Hồng —— Chị ở đâu? Nhanh ra đây! Em trai bảo bối đến thăm chị đây này!”

Trịnh Dĩnh giật bắn người suýt nữa đã quỳ luôn xuống đất.

Thẩm Nhất Phàm ngồi bên cạnh còn thảm hại hơn cô.

Sau khi nghe thấy ba chữ “Trịnh Tiểu Hồng”, anh phun ngay ngụm trà đang uống ra ngoài.

Trong lòng Trịnh Dĩnh lạnh run.

Con mẹ nó! Rốt cuộc cô cũng không giấu được cái nên Thúy Hồng này, cuối cùng vẫn bị lộ ra từ cái miệng rộng xui xẻo của thằng em trai phá hoại kia.