Tôi Không Phải Fan Của Cậu

Chương 50: Cậu là lý do




Chỉ còn hai tiếng nữa là bắt đầu buổi sinh nhật rồi mà Tuấn Khải vẫn không nhận được hồi âm nào từ Băng Di. Lòng cậu nóng như lửa đốt. Rốt cuộc Băng Di đang làm gì, đang nghĩ gì. Tại sao cứ khiến trái đất cậu phải mỏi mòn chờ vậy. Cậu ngồi trên ghế sofa, tựa người ra sau, tay phải cầm điện thoại. Thỉnh thoảng cậu giơ điện thoại lên nhìn, hi vọng rồi lại thất vọng buồn bã. "Cậu làm tim tôi đau, Di à."

- Tiểu Khải, quà sinh nhật của em này.

Nghe chị quản lý nhắc tên mình, cậu mới ngóc đầu dậy nhìn, nhưng người thì vẫn giữ nguyên tư thế cũ.

Trên tay chị quản lý bê một thùng các-tông lớn, bên trong đựng rất nhiều những hộp quà đủ kích thước, đủ màu sắc, được trang trí, gói ghém cẩn thận. Đó đều là quà mà fan hâm mộ của cậu tặng cho câu nhân ngày sinh nhật.

Vương Nguyên ngó vào thùng quà xuýt xoa, rồi nói đùa:

- Woa. Nhiều quà vậy nhất định phải chia cho bọn em nữa đấy Khải Ca.

Thiên Tỉ cũng nói theo:

- Đúng rồi đó. Mà công nhận anh nhiều fan thật đấy, bao nhiêu quà này.

Chị quản lý chứng kiến sự dễ thương, đáng yêu của hai cậu nhóc thì phì cười vui vẻ. Nhưng khi quay sang nhìn Tuấn Khải thì khuôn mặt chị bỗng biến sắc, lo lắng hỏi:

- Tiểu Khải em làm sao vậy? Trông sắc mặt em không tốt.

Tuấn Khải mắt chăm chú nhìn thùng quà, miệng trả lời:

- Không sao, em chỉ hơi mệt chút thôi.

- Vậy em nghỉ chút đi. Không tý nữa bắt đầu buổi sinh nhật để fan thấy sẽ lo lắng lắm.

- Vâng.

Chị quản lý nói xong, đi ra ngoài. Nét mặt không khỏi lo lắng.

Vương Nguyên và Thiên Tỷ theo dõi cuộc nói chuyện giữa cậu với chị quản lý. Hai người thừa hiểu lí do tại sao cậu lại mệt mỏi như vậy, nhưng không thể làm cách nào để giúp cậu. Bởi vì chính họ cũng biết chuyện này nên để cậu tự giải quyết thì sẽ tốt hơn.

Tuấn Khải biết Thiên Tỉ cùng Vương Nguyên đang rất lo lắng cho mình. Cậu cố tỏ ra vui vẻ thì tâm trạng cậu lại càng tệ hơn. Cậu không thoát ra nổi những suy nghĩ, những cảm xúc về cô. Cậu càng cố quên, chúng lại càng mãnh liệt. Cậu cứ đắm chìm trong dòng tâm trạng ấy. Có cố gắng đến mấy cũng khônh tốt hơn. Hơn bao giờ hết, cũng thực sự mong muốn mình có thể quay về quá khứ, trở về với những ngày tháng đẹp đẽ đó. Chắc hẳn khi ấy cậu sẽ hạnh phúc lắm.

Một lúc sau, không khí trong phòng không có gì là thay đổi. Mọi thứ cứ yên tĩnh, trầm lặng đến mức tưởng như ngột ngạt. Vương Nguyên, Thiên Tỉ mỗi người một cái điện thoại, say sưa chơi game. Cũng tại hôm nay Tuấn Khải tâm trạng không tốt nên họ không dám đùa nghịch như mọi khi. Họ sợ làm ảnh hưởng đến cậu.

Tuấn Khải vẫn vậy, vẫn trong tư thế tựa người vào thành ghế sofa, tay cầm điện thoại. Chờ đợi. Cậu chờ đợi hồi âm từ cô. Nhưng điện thoại vẫn yên lặng, không có gì thay đổi. Cậu vẫn đợi, đợi một phép màu xảy ra. Trái tim cậu mệt nhọc, yếu đuối. Cậu như rơi xuống vực sâu tăm tối, tuyệt vọng.

Rồi tới lúc, cậu cũng chán nản với công việc vô nghĩa của mình. Cậu bỏ điện thoại xuống ghế. Cậu lại cầm lên. Cậu mở khóa, vào file hình ảnh. Cậu mở những bức ảnh của cô ra xem. Những bức ảnh cô đăng lên weibo, những bức ảnh cậu chụp cô, rồi cả vài bức ảnh hồi nhỏ của cô nữa. Tất cả chúng đều được cậu cho vào album mang tên " My girl ". Cậu trân trọng chúng, mỗi bức ảnh với cậu đều vô cùng quan trọng. Chúng lưu lại từng khoảnh khắc mà hình ảnh của cô in sâu trong trái tim cậu. Cậu gạt màn hình cảm ứng, ngắm từng bức ảnh một và nghĩ đến cô. Cho đến khi, tay cậu dừng lại trước một hình ảnh. Đó là hình mà cậu chụp trộm cô lúc cô mệt mỏi gục xuống bàn ngủ gật vào gìơ nghỉ trưa. Mái tóc hơi rủ xuống, che đi một bên má. Đôi lông mi dài, đẹp khiến nhiều người phải ghen tị khép lại. Gò má hơi ửng hồng. Sống mũi cao, thanh tú. Nhất là đôi môi hình trái tim ướt đỏ như đang cười. Vẻ đẹp ấy đã bao lần khíên trái tim cậu thổn thức. Lúc ngủ, cô mang vẻ dịu dàng, dễ thương kì lạ, khác với hình ảnh một cô gái nghịch ngợm, khó tính mọi khi. Thật là dễ khiến người ta phải rung động.

- Tiểu Khải.

Cậu đang mải ngắm ảnh cô thì chị quản lý mở cửa phòng đi vào, nhắc tên làm cậu giật mình. Cậu tắt vội màn hình điện thoại, ngẩng lên hỏi:

- Chị bảo em gì ạ?

Chị quản lý hết nhìn cậu, rồi lại nhìn màn hình điện thoại đã tối om, tủm tỉm cười :

- À, có người muốn gặp em đấy. Chị đã đưa người đó tới phòng chờ rồi. Em mau tới đó đi.

- Nhưng người đó là ai vậy ạ? Cậu hỏi thêm.

- Em cứ tới đi rồi sẽ biết. Nhanh lên, không là sẽ không kịp đâu.

Cậu nghe giọng chị quản lý có chút vội vã, thúc giục thì lấy làm lạ. Cậu đi ra ngoài, tới phòng chờ với bao suy nghĩ.

Và nơi đó, có mà một người đang chờ cậu tới.