Tôi Không Phải Fan Của Cậu

Chương 42: Học sinh mới




" Tôi là ác quỷ, còn cậu là thiên thần. Giữa chúng ta có quá nhiều khác biệt. Giữa chúng ta là khoảng cách quá lớn. Tôi cố gắng vươn tay mình ra để với tới cậu, nhưng tôi chẳng thể với được . Trong thần thoại, ác quỷ và thiên thần vì bất chấp luật giới mà đến với nhau nên bị trừng phạt rất dã man. Nhưng tôi thì khác, tôi chọn cách hy sinh bản thân, tàn nhẫn với bản thân để quên đi cậu. Chỉ cần quên đi cậu, thần thoại về tình yêu giữa thiên thần và ác quỷ sẽ không lặp lại nữa. Tôi không muốn dùng đôi cánh đen của mình để biến màu trắng rực rỡ vốn có của cậu thành màu đen giống tôi đâu. Tôi cũng không muốn tình cảm mà mình dành cho cậu nhuốm đỏ màu máu đâu. Vì vậy quên cậu là cách duy nhất mà tôi có thể lựa chọn.

Những quả dâu tây cứ rung rinh đáng yêu dưới ánh nắng mùa thu, điều đó càng làm trái tim tôi nhói đau. Nhìn chúng, tôi nhớ đến cậu. Trong đầu tôi mường tượng ra hình ảnh một chàng Nam thần với nụ cười ấm áp, tỏa nắng. Những kỉ niệm của tôi và cậu quá ít nhưng với tôi đó đều là những kỉ niệm đẹp nhất về một bài toán tình cảm non nớt, trẻ con. Có lẽ tôi thích người quá nhanh và dành tình cảm quá sâu đậm. Để bây giờ, ở trong tôi còn đọng lại biết bao cảm xúc. Cậu biết không, Tuấn Khải. Tôi đau, đau lắm. Trái tim tôi tưởng chừng sẽ vỡ tan ra mỗi khi nhớ đến cậu. Những giọt nước mắt mà tôi đã cố kìm nén chỉ trực tuôn trào. Đã rất nhiều lần tôi ước giá như tôi không phải kẻ giết người, là sát thủ thì tốt biết mấy. Nhưng hai chữ "giá như " không hề tồn tại, tôi vẫn phải đối mặt với sự thật. Mỗi sáng tỉnh dậy tôi là một con người khác, mỗi khi màn đêm buông xuống tôi lại là một con người khác. Sáng tôi là Triệu Băng Di bướng bỉnh, hoạt bát nhưng khi đêm về tôi lại là Regina lạnh lùng, tàn nhẫn, sẵn sàng ra tay cướp đi tính mạng của kẻ khác. Liệu cậu có thể chấp nhận một con người con gái mà tay cô ta đã nhuốm quá nhiều máu của đồng loại không? Câu trả lời chắc chắn là không rồi.

Từ trong sâu thẳm tâm trí, cũng có những lần tôi thấy ghê tởm bản thân mình. Ghê tởm con quỷ độc ác với cái tên rất đẹp Triệu Băng Di này. Chính bản thân tôi còn ghê tởm tôi như vậy thì chắc chắn khi biết chuyện cậu cũng sẽ ghê tởm, thậm chí sợ hãi tôi nữa. Nếu chuyện đó xảy ra thật thì như thế nào nhỉ. Sẽ kinh khủng và tồi tệ lắm đúng không?"

Băng Di chợt giật mình lo lắng khi nghĩ tới chuyện đó. Nghĩ tới một ngày khi mà hắn nhận ra thân phận của cô.

Rồi cô lại tự chấn an mình rằng sẽ không có chuyện đó. Cô sẽ quyết tâm che dấu thân phận của mình cho tới cùng, sẽ không để hắn phát hiện ra, sẽ không để hắn phải liên lụy.

Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Từ khóe mắt cô hai hàng nước mắt chảy dọc xuống. Cô cảm nhận được vết thương đang rỉ máu trong tim mình. Đau lắm. Nó nhói lên từng hồi. Nhưng cô vẫn phải chịu đựng, âm thầm chịu đựng. Trong lý trí cô đưa ra một quyết định sắt đá từ lâu rồi.

Ngọc Kì hoàn thành công việc chăm sóc mấy chậu dâu tây của mình thì nhìn về phía Băng Di. Giọt nước mắt đang lăn từ từ trên khóe mắt của Băng Di làm Ngọc Kì thật sự bất ngờ. Đây là lần đầu tiên mà cô ta thấy người mạnh mẽ như Băng Di khóc. Cô ta đoán rằng Băng Di đang khóc vì Tuấn Khải. Hay là họ chia tay rồi nhỉ? Cũng giống thật đấy, bởi vì thái độ lạnh nhạt của Băng Di khiến cô ta thực sự ngạc nhiên. Ngọc Kì muốn chắc chắn điều đó là sự thật nên muốn dò hỏi. Nhưng cô ta sợ, sợ người tên Băng Di trước mặt. Cô ta luôn sợ mỗi khi chạm phải đôi mắt sắc lạnh của Băng Di. Giống như cảm nhận của cô ta thì Băng Di là đứa con gái của màn đêm, Băng Di luôn đem theo cái gì rất kì bí, thậm chí là nguy hiểm khiến cho người khác run sợ.

- Cũng sắp vào giờ học rồi nhỉ. Tôi về lớp đây.

Băng Di đột nhiên lên tiếng làm cho Ngọc Kì giật mình. Cô ta ấp úng:

- À...ừ... cậu về trước đi...

Băng Di không đáp lại, quay người bước đi.

Ở phía sau, Ngọc Kì sực nhớ ra việc gì đó nên nói với theo:

- Giờ nghỉ trưa cậu gặp tôi ở sân thượng được không?Tôi có cái này muốn đưa cho cậu.

Mấy lời nói của Ngọc Kì rõ ràng đã lọt vào tai Băng Di nhưng cô không trả lời lại, cô nhún vai cười một mình. Cô bước chân nhanh chóng về lớp.

Băng Di vừa đặt chân tới cửa lớp là một không khí ngột ngạt ập vào người cô. Vốn là người ưa tự do, nên trường học chẳng bao giờ hợp với cô. Chẳng qua là cô phải đi học theo ý của ba, đi học để che dấu thân phận của mình thôi.

Cô về chỗ ngồi của mình, nằm gục xuống bàn. Đúng lúc đó, tiếng chuông báo vào lớp vang lên, bắt buộc cô phải tỉnh dậy. Cô uể oải ngồi dậy, chán nản lấy sách vở trong cặp ra, để lên bàn.

Cô giáo dạy môn Tiếng Anh bước vào, theo sau cô giáo là một nữ sinh với đôi mắt màu tím, mái tóc cắt ngắn đến cổ. Nữ sinh đó rụt rè đi sau cô giáo, thỉnh thoảng lấm lét nhìn vào trong lớp.

Cô giáo nhìn quanh lớp một lượt, nhắc lớp yên lặng rồi chỉ vào nữ sinh mới đó nói:

- Giới thiệu với các em, đây là thành viên mới của lớp.

Cả lớp vẫn chưa có phản ứng gì cả thì Thiên Thư đã xì một hơi rõ dài, bĩu môi tỏ thái độ:

- Một học sinh mới đã đủ làm loạn cái lớp này rồi, bây giờ thêm nữa thì cái lớp này còn ra cái gì nữa.

Băng Di biết Thiên Thư đang xỏ xiên mình. Cô bèn đáp lại ngay:

- Dù sao cũng là học sinh mới, cậu có cần phán xét như vậy không. Trước khi nói ai khác thì nên nhìn lại bản thân mình đi.

Thiên Thư nghe xong thì vô cùng tức tối, ả ta hét lên:

- Cậu nói tôi nhìn lại bản thân? Cậu nghĩ cậu là ai mà dám nói tôi hả?

Băng Di biết Thiên Thư mắc bẫy của mình, nhẹ nhàng nói nhưng giọng khiêu khích:

- Vậy thì cậu nghĩ cậu là ai mà dám lớn tiếng phán xét người khác?

- Cậu??? Thiên Thư cứng họng.

Cô giáo không hề hài lòng một chút nào trước cuộc đấu khẩu của hai người, cô chau mày, nhắc nhở :

- Băng Di, Thiên Thư, các em trật tự đi, đừng có cãi nhau nữa.

Thiên Thư hậm hực vì không làm gì được Băng Di, lại còn bị cô giáo nhắc nhở.

Còn Băng Di hả hê trong lòng vì lần nào Thiên Thư cũng bị cô chọc tức. Rồi cô ngẩng lên nhìn học sinh mới. Cái bạn học sinh mới đó nhìn cô cười rất tươi.

Đó là Sherry, tưởng cô ta chỉ đi học cùng trường với cô thôi, ai ngờ lại còn học cùng lớp nữa chứ. Cha lại định cài người theo dõi cô sao? Nhưng điều đó cũng không làm cô bận tâm lắm. Regina vẫn sẽ là Regina, không gì có thể lay chuyển được trái tim lạnh lùng ấy.

- Em giới thiệu mình với cả lớp đi. Cô giáo nói với Sherry.

- Dạ vâng.

Sherry ngoan ngoãn trả lời cô giáo, rồi tự tin giới thiệu:

- Xin chào. Mình tên là Trương Vũ Thư. Vì là học sinh mới nên rất mong sự giúp đỡ của các bạn.

Kèm theo đó là một nụ cười thiên thần khiến nam sinh trong lớp điêu đứng. Còn nữ sinh thì, đương nhiên là lườm nguýt đủ kiểu rồi.

- Được rồi. Em về chỗ đi. Chúng ta bắt đầu giờ học nhé.

- Nhưng, thưa cô, em ngồi chỗ nào ạ?

- À, cô quên mất, cô xin lỗi. Để cô xem nên xếp em vào chỗ nào nhé.

Cô giáo lưỡng lự nhìn chỗ ngồi của cả lớp. Nam sinh trong lớp thì nóng lòng muốn muốn biết cô giáo xếp Sherry ngồi ở đâu. Bởi vì ai cũng mong muốn được ngồi cạnh hotgirl xinh đẹp này mà.

Băng Di nhìn thái độ của bọn họ thì chợt bật cười. Đúng là chết vì háo sắc mà. Hôm cô mới chuyển đến thì chẳng buồn chào hỏi lấy một câu. Nhưng hôm nay, khi Sherry chuyển đến thì cứ như được gặp tiên nữ vậy. Mà cũng đúng thôi. Cô thì lạnh lùng, ít nói, lại dữ dằn, dễ tức giận, cũng không xinh đẹp. Còn Sherry thì xinh đẹp, có nụ cười đẹp đến chết người, tính cách dịu dàng, đáng yêu, dễ gần. Cùng là học sinh mới nhưng bọn họ yêu quý Sherry hơn âu cũng có cái đúng.

- Tạm thời em ngồi bàn cuối ở dãy trong cùng đi.

Cô giáo ra một quyết định mà đối với hầu hết nam sinh trong lớp là rất phũ phàng. Ai lại cho một nữ học sinh mới xinh đẹp ngồi ở bàn cuối chứ, đáng lẽ phải xếp ngồi cạnh bọn họ mới đúng. Nhưng đáng tiếc, tâm sự đáng thương của bọn họ không thể thổ lộ với cô giáo, nên bọn họ cũng chỉ đành nhìn nữ thần của lòng mình đi xuống bàn cuối, ngồi cô đơn một mình .

Sherry đi xuống bàn cuối dãy trong cùng, và cũng là dãy mà Băng Di ngồi. Lúc đi ngang qua chỗ cô, Sherry có bí mật làm kí hiệu chữ OK trên tay, cho cô nhìn thấy.

Băng Di thoáng chút ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra. Trên môi cô thấp thoáng một nụ cười bí hiểm, ánh mắt đắc ý. Vậy là trò chơi đã thực sự bắt đầu rồi.