Tôi Không Phải Fan Của Cậu

Chương 36: Regina




Vừa lúc đấy, điện thoại Băng Di reo lên, là Mộc Miên gọi.Cô lưỡng lự một chút rồi bắt máy:

Băng Di: Tớ nghe này Mộc Miên.

Mộc Miên: Cậu đang ở đâu vậy? Tớ tìm mãi không thấy.

Băng Di: À, tớ có việc bận nên về trước. Xin lỗi cậu nhé.

Mộc Miên: Chán thế. Không có cậu thì tớ còn chơi bời gì nữa.

Băng Di: Cho tớ xin lỗi. Lần sau đền cho cậu nha!

Mộc Miên: Nhớ đấy.

Băng Di: Ok, ok. Bye cậu nhé.

Mộc Miên: Ừ.

Băng Di vừa cúp máy, Kin đã quay sang hỏi cô:

- Cô gái khi nãy tên Mộc Miên à?

- Ừ. Có ý kiến gì à?

- Tên cũng đẹp đấy chứ. Kin khen.

Băng Di giật mình nhìn Kin:

- Anh có ý định gì với cậu ấy?

- Ý gì đâu.

Kin lãng đãng trả lời. Điều đó càng khiến Băng Di nghi ngờ hơn. Tên này đang có âm mưu đen tối gì đây mà.

- Nếu chưa muốn chết thì tôi cấm anh động vào bạn tôi. Băng Di đe doạ, câu nói nồng nặc mùi sát khí.

Kin cười ranh mãnh:

- Động vào cô ấy rồi có chết tôi cũng cam lòng.

Băng Di cười khẩy,có ý coi thường:

- Anh học được mấy câu này từ Zero phải không?

- Đâu có. Là ham muốn của tôi mà.

- Đê tiện! Băng Di thản nhiên nói.

Kin trợn tròn hai mắt lên nhìn Băng Di. Khuôn mặt biến chuyển cực kì đa dạng. Từ ngạc nhiên sang tức giận tím mặt.

- Cô dám nói tôi đê tiện. Kin nhấn mạnh từng chữ một.

- Tôi chỉ nói đê tiện chứ không nói đích danh ai. Là anh tự suy diễn nhé.

Kin câm lặng, dù có tức đến mấy cũng không làm gì được. Đương nhiên rồi, vì anh ta đang cãi nhau với Regina mà. Đành phải cúi đầu mà chịu đựng thôi.

Băng Di biết Kin rất tức giận nên cười thầm trong lòng. Ai bảo anh ta giở trò đó để trêu chọc cô. Đáng đời thôi mà!

Xe ôtô dừng lại trước cổng căn biệt thự cực kì rộng lớn. Mỗi bên cổng có hai tên vệ sĩ cao to, mặc vest đen đứng canh.

Kin và Băng Di ra khỏi xe. Trong lúc cô mải ngắm nhìn ngôi biệt thự thì Kin lệnh cho tên vệ sĩ mở cổng.

- Đi thôi. Kin giục Băng Di.

Cô im lặng không đáp, bước nhanh theo Kin.

Căn biệt thự mang hai màu trắng đen chủ đạo. Cảm giác lạnh lẽo, ghê sợ bao trùm khắp mọi nơi.

Khác xa với vẻ ngoài đáng sợ, bên trong căn biệt thự trông không khác gì cung điện hoàng gia. Tất cả đều rất sang trọng, lộng lẫy. Phòng khách sáng lóa ánh đèn, được trang trí xa hoa.

Trên ghế sofa, một người con trai đang nằm dài, tay cầm quyển tạp chí người mẫu. Tóc anh ta nhuộm màu tím, khuôn mặt đẹp trai cuốn hút , đôi mắt có màu cafe.

Băng Di chẳng cần nhìn lâu, cô thừa nhận ra anh ta là Zero. Zero là người học trò đầu tiên của Death, rất giỏi trong việc chế tạo và sử dụng vũ khí, đặc biệt là súng. Đến bản thân cô là một tay súng giỏi mà vẫn phải khâm phục anh ta. Tuy vậy cô vẫn không ưa Zero . Bởi vì cái tính ngạo mạn, tự cao và đào hoa, háo sắc của anh ta.

Ngó thấy Băng Di đi phía sau Kin, Zero lên tiếng hỏi, mắt không rời quyển tạp chí:

- Đến rồi à?

- Anh đang hỏi tôi sao? Băng Di xoay người lại,liếc ánh mắt sắc lạnh về phía Zero.

Zero bỏ cuốn tạp chí xuống ghế, từ từ tiến lại chỗ Băng Di, đứng thật sát cô. Anh ta nhẹ nhàng:

- Vậy cô nghĩ tôi hỏi ai?

- Hỏi ai là quyền của anh. Nhưng nếu là hỏi tôi thì anh nên hỏi đầy đủ một chút.

Zero im lặng tức giận bỏ lên phòng, có vẻ cô vừa làm anh ta mất hứng.

Kin và Băng Di nhìn theo Zero đang tức tối. Nụ cười xuất hiện thoáng chốc trên môi hai người. Nhưng ý nghĩa của hai nụ cười này lại khác nhau, rất khác.

Kin dẫn Băng Di vào phòng 106 của căn biệt thự. Đó là một căn phòng vô cùng rộng, bên trong là giá sách , các thiết bị hiện đại và hàng loạt các chất độc, chất hóa học khác nhau.

- Phòng tôi đây à? Cũng đẹp đấy chứ.

Băng Di vừa nói vừa đi đến mở cửa sổ ở trong phòng. Cô nhìn qua cửa sổ, nhìn xuống dưới.

Lúc quay lại, Kin đã biến mất. Nhưng Băng Di chẳng quan tâm gì đến chuyện đó. Cô đi lại bàn,mở cái laptop để ở đó ra.

Đây là loại máy tính rất đặc biệt. Nó chỉ xác nhận duy nhất dấu vân tay của cô để khởi động . Những kẻ khác, dù có là hacker tài giỏi cỡ nào cũng không thể mở được máy tính. Loại máy tính này được thiết kế để dành riêng cho những học trò của Death, trong đó có Băng Di.

Vừa mở máy tính lên, cô đã nhận được một file hình ảnh. Bàn tay Băng Di điêu luyện lướt trên bàn phím, cô nhìn vào đống hình ảnh vừa nhận được, nhíu mày:

- Sơ đồ à?

Nhìn qua một lượt, cô đoán đây là sơ đồ căn biệt thự. Khu A: nhà bếp, phòng khách, khu vực dàng cho người giúp việc... Khu B: phòng 1, phòng 2 , phòng huấn luyện..... Khu C: kho chứa vũ khí, hóa chất....

Mạng lưới an ninh của biệt thự cũng thể hiện rõ trên bản đồ: dày đặc, chặt chẽ, đến một con muỗi cũng không thể lọt vào. Mỗi một tháng hệ thống an ninh đều được thay đổi một lần để tránh sự xâm nhập của các tổ chức đối đầu. Vệ sĩ được bố trí khắp nơi trong biệt thự. Chưa kể đến việc mỗi tên vệ sĩ đều được trang bị bộ đàm, súng có độ sát thương cao.

Băng Di chăm chú vào màn hình laptop, cô chú ý đến từng dấu hiệu trên bản đồ. Với một người có đầu óc thiên tài như cô thì việc ghi nhớ cái bản đồ phức tạp này chẳng có gì là khó cả.

Trong lúc Băng Di mải mê với cái máy tính thì...cạch, cửa phòng mở ra. Chị giúp việc trong biệt thự bước vào phòng, tay bê chiếc khay có để một cốc cafe nóng.

Băng Di rời máy tính, nhìn về phía chị ta, hỏi lạnh:

- Có việc gì à?

Chị giúp việc run sợ trước ánh mắt của Băng Di. Chị ta ấp úng:

- Dạ...dạ...tôi mang cafe vào cho cô.

- Cafe? Được, để đây đi.

Chị giúp việc nghe lời Băng Di, để cốc cafe lên bàn cho cô rồi ra ngoài.

Băng Di cầm cốc cafe uống một ngụm nhỏ. Hương cafe thoảng qua mũi cô khiến cô tỉnh táo hơn. Rồi cô lại tiếp tục công việc của mình, đôi lúc có chút suy tư.

Trong khi đó, ở dưới phòng khách, mấy chị giúp việc đang dọn dẹp nhưng miệng liên tục bàn tán xôn xao về việc cô gái trong phòng 106 kia là ai.

- Giúp việc thứ nhất: Có khi nào là người của cậu Kin không nhỉ? Khi nãy cô ta đi cùng cậu ấy mà.

- Giúp việc thứ hai: Làm gì có chuyện đấy. Cậu Kin là người lịch sự, ngay thẳng chắc chắn không đưa gái về nhà đâu.

- Giúp việc thứ ba: Hay là người của cậu Zero?

- Người giúp việc thứ tư: Khi nãy cô không nhìn thấy thái độ coi thường của cô ta với cậu ấy sao mà lại nói đấy là người của cậu Zero.

- Người giúp việc thứ nhất: Chẳng lẽ lại là người của cậu J.A?

- Người giúp việc thứ năm: Cô ăn nói cho cẩn thận. Cậu J. A là người như thế nào trong nhà này ai cũng biết. Để cậu ấy nghe được là cô đi gặp Diêm vương luôn đấy.

- Người giúp việc thứ sáu ( cũng là người mang cafe vào cho Băng Di): Tôi thấy cô gái đó đáng sợ lắm. Lúc mang cafe vào, tôi thấy lạnh hết xống lưng ,cứ như đang đối mặt với cậu J.A ý.

- Mấy người giúp việc còn lại: Thế tóm lại cô ta là ai nhỉ?

Bọn họ mải nói chuyện nên không hề biết đã có một người bước vào và nghe hết mọi chuyện. Đợi bọn họ nói xong hết, người kia mới lên tiếng:

- Mấy người thực sự muốn biết cô gái trong phòng 106 đó là ai sao?

Mấy người giúp việc mặt tái mét khi nhìn thấy người đó. Bởi vì người đó chính là Sherry - người con gái duy nhất trong căn biệt thự này. Cô ta rất thân thiết với Kin và Zero, trong biệt thự này ai cũng nể sợ Sherry. Bình thường cô ta rất thân thiện, gần gũi, ăn nói thì nhẹ nhàng nhưng một khi đã tức giận thì vô cùng tàn nhẫn, chẳng ai sóng sót dưới thanh kiếm nhật của cô ta cả.

Bọn họ đùn đẩy nhau, không ai dám trả lời câu hỏi của Sherry. Sherry nhìn bọn họ rồi mỉm cười, một nụ cười đẹp đến mê hoặc nhưng lại mang ý gì đó ghê rợn , lạnh lẽo.

- Sao? Các người muốn biết chứ?

Đùn đẩy nhau mãi, cuối cùng mới có một người giúp việc dám trả lời Sherry. Giọng người giúp việc đó run run sợ hãi:

- Dạ...bọn tôi không... không muốn biết đâu thưa cô.

- Cô ấy là Regina huyền thoại đấy. Giờ các người hết thắc mắc rồi nhé.

Sherry đi về phòng, vừa đi vừa nói, giọng cô ta như đang đe doạ.

Bọn người giúp việc thấy Sherry đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm, e dè liếc mắt nhìn nhau. Hóa ra cô gái đó lại là Regina - người bí ẩn luôn được nhắc đến trong biệt thự này. Ngay cả ông chủ mỗi lần từ Mỹ về cũng luôn nói về cô ấy . Nghe đâu, cô ấy còn là người trong mộng của cậu J.A nữa.

Thật ra Sherry không đi về phòng mình ngay, cô ta đến gõ cửa phòng 143:

- J.A, tôi vào được không?

Không có tiếng trả lời lại nhưng Sherry vẫn bạo dạn đẩy cửa bước vào. Bên trong căn phòng chỉ lờ mờ ánh đèn ngủ, không có lấy chút ánh sáng tự nhiên nào. Cả căn phòng tỏa ra hơi lạnh của máy lạnh. Trên thành của chiếc cửa sổ đóng kín, một người con trai đang tựa đầu vào tường, đôi mắt lạnh lùng nhìn về một phía.

- J.A. Sherry cất tiếng gọi.

Người con trai có cái tên J.A đó chẳng hề có chút phản ứng gì. Anh ta vẫn im lặng dửng dưng.

Sherry chẳng hề quan tâm tới việc J.A có nghe mình nói hay không , nói tiếp:

- Regina đến rồi đó.

* Im lặng *

- Anh không định gặp cô ấy?

* Im lặng *

- Chẳng phải anh rất mong gặp lại cô ấy sao? Đây là cơ hội đấy.

* Im lặng *

- Anh ghét tôi tới mức không muốn nói chuyện với tôi cơ à?

* Im lặng*

- Tốt thôi. Tôi sẽ không nói nữa và ra khỏi đây, đúng như điều anh muốn.

Sherry bước vội ra khỏi căn phòng có người con trai vô cảm lạnh lùng đó. Một giọt nước mắt từ từ lăn xuống trên má cô ta.

Khóc. Cô ta đang khóc. Vì quá đau khổ. Vì người con trai độc ác kia. Cô ta yêu J.A. Rất yêu. Ngay từ lần gặp đầu tiên cách đây 6 năm, cô đã yêu J.A. Nhưng trong suốt thời gian đấy, chưa khi nào J.A chịu mở lời nói chuyện với Sherry dù chỉ một câu, huống chi là dành tình cảm cho cô ta. Sherry biết, trái tim của J.A chỉ dành cho một người duy nhất là Regina. Vậy mà cô ta vẫn cứ yêu, vẫn cứ hy vọng. Trái tim cô ta bị dày vò, đau nhói, tình cảm mà cô ta dành cho J.A luôn bị chính anh chà đạp. Cô ta chẳng thể hiểu nổi lý do mà J.A yêu Regina chứ không phải cô ta là gì. Cô ta thua kém Regina ở điểm gì à? Không, không có. Thế rốt cuộc lý do là gì, là gì chứ?

- Sherry!

Một tiếng gọi vang lên ở phía sau lưng Sherry. Cô ta lau nước mắt, quay lại nhìn.Người đứng trước Sherry không ai khác là Regina.

- Là cô à? Sherry cố tỏ vẻ bình thường hỏi lại.

- Ừ.

- Cô định đi đâu vậy? Sherry hỏi tiếp.

- Phòng 163. Băng Di trả lời ngắn gọn.

- Phòng Kin à?

- Ừ.

- Vậy cô đi đi.Sherry như có ý đuổi Băng Di đi.

Băng Di không nói thêm, cô đi thẳng. Cô không có nhiều chuyện để nói với Sherry, đơn giản vì cô không thân thiết với cô ta. Từ sau cái chết của Triều Anh, cô chỉ coi tổ chức là phương tiện gián tiếp để giúp cô trả thù. Và mọi người trong tổ chức cũng vậy, cô chẳng tin tưởng ai cả, ngoài Kin. Vì cô biết Kin từng rất yêu Triều Anh, anh ta cũng luôn khao khát được trả thù cho Triều Anh. Còn với những người khác, cô cũng chỉ lạnh nhạt. Bọn họ chẳng làm gì cho cô hết. Trong tổ chức, mỗi người đều có một nhiệm vụ riêng thế nên cần gì cô phải đối xử tốt với bọn họ. Và với Sherry thì cũng không phải ngoại lệ, cho dù hai người đã làm chung nhiệm vụ với nhau rất nhiều lần.

______________=____=____________

____________________________

Aiyo, xin chào mí bạn iu iu quý của ta????

Ta có một tin zui và một tin buồn muốn thông báo đến mí bn. Mí bn cụa ta muốn nghe tin nào trước? Theo ý ta thì nên nghe tin vui trước nhá:

- Tin vui là ta đã post hai chap ms của truyện lên và truyện đang bắt đầu bước vào giai đoạn gay cấn. K chỉ liên quan tới hai nv trung tâm là Khải và Di mà còn tới nhiều nv khác nữa.

- Còn tin bùn là hai chap ms này k dk hay như mí bn mong muốn và ta sẽ ngừng post chap trong khoảng một tháng gì đó, bởi vì lý do cao cả là ta sắp thi hsg. Ta có lý do chính đáng nên mí bn đừng giận ta mà bỏ truyện nha. Mong là mí bn sẽ theo dõi truyện cho đến chap cuối cùng. Cám ơn mí bn nhìu nhìu nha. Ju mí bn.????????????

Ak, mà tiện đây ta cũng có vài điều mún ns vs mí bn. Càng về sau truyện sẽ càng tàn nhẫn, bởi vì có những cảnh bắn giết, sát hại nhau. Ta cũng sẽ độc ác hơn mà xuống tay với Khải và Di khiến hai ông bà này đau khổ lên đau khổ xuống. Đặc biệt là Khải cũng sẽ gặp phải rất nhiều truyện( chỉ trong fic thôi nha). Nhưng sau tất cả, hai người vẫn sẽ trở về với nhau thôi, vì truyện này là văn học vì Khải Di mà????????. Hơn nữa truyện này là của ta, ta nhào ta nặn ta viết thế nào là viêc của ta. Mí bn chỉ cần ủng hộ để ta có động lực để viết tới chap cuối cùng thôi. Còn nếu mí bn thấy ta ác hơn cả con tê giác rồi thì cmt để ta biết mà nhân hậu hơn nha. Ước muốn duy nhất của ta chỉ là mí bn theo dõi truyện của ta đến cùng thôi hà. ❤❤❤