- Chúng ta đi đâu được bây giờ?
Mộc Miên hỏi Băng Di sau khi hai người xuống xe.
- Tới hiệu sách đi. Băng Di đề nghị.
- Để làm gì? Mộc Miên sửng sốt, không ngờ Triệu Băng Di cũng thích đọc sách cơ đấy.
- Tớ mua mấy quyển truyện ấy mà.
- Truyện á? Cậu cũng thích đọc truyện ngôn tình à?
- Cái gì? Cậu nghĩ tớ giống cậu, ham hố mấy cái truyện sướt mướt đấy chắc?
- Không giống thì thôi, làm gì dữ vậy? Nhưng cậu định mua truyện gì?
- Truyện kinh dị.
Ba chữ đấy vừa thoát ra khỏi cổ họng Băng Di đã khiến Mộc Miên tái mặt. Tại Mộc Miên rất sợ ma mà!
Băng Di thấy biểu cảm của Mộc Miên thì buồn cười lắm nhưng không dám cười. Ngộ nhỡ bà chằn này tức lên thì lại khổ. Cô nín cười, nói với Mộc Miên:
- Thế cậu có định đi cùng tớ không thì bảo?
- À, có.
- Vậy thì đi.
Hai người đi bộ tới hiệu sách gần đó. Vào trong, thì mỗi người một ngả.Băng Di tới chỗ bán truyện kinh dị, còn Mộc Miên chạy đi tìm mua truyện ngôn tình.
Khi chọn truyện, Băng Di vô tình làm rơi một quyển truyện xuống đất . Cô đang định cúi xuống nhặt lên thì đã có người nhặt nó lên giùm cô .
Dù là cô có không tin vào mắt mình đi nữa nhưng người đứng trước cô vẫn chính là tên con trai có mái tóc màu vàng kim mà cô từng gặp mấy lần trước . Hắn ta nhặt quyển truyện lên, đưa cho cô.
Băng Di nhìn hắn ta với ánh mắt đầy nghi ngờ, tuy vậy cô vẫn nói:
- Cám ơn!
- Không có gì. Chỉ là quyển truyện thôi mà.
Nghe hắn ta nói xong, Băng Di có hơi cười. Nhưng nói đúng hơn là cô có khẽ nhếch môi một chút.
- Dù sao tôi cũng nên cám ơn anh.
Mặt hắn ta bỗng tái mét sau nụ cười của Băng Di. Hắn ta đã từng nhìn thấy nụ cười này một lần rồi.... Nó thực sự rất đáng sợ!
- À. Tôi cần mua thêm mấy quyển sách nữa. Chào cô nhé.
Nói xong, hắn ta vội vàng bỏ đi. Hắn ta đang sợ....
Băng Di có ngoái lại nhìn theo hắn. Cô nở nụ cười khinh bỉ. "Thì ra các người cũng chỉ là một lũ nhát gan mà thôi ." Rồi Băng Di lại tiếp tục chọn truỵên.
Đứng đối diện với Băng Di, ở dãy quầy sách bên kia là hai cô nữ sinh. Nhìn cách ăn mặc của họ Băng Di cũng biết họ là fan TFBOYS chính hiệu. Cô im lặng nghe hai người họ nói chuyện với nhau:
- Tiểu Bình, cậu biết tin gì chưa?
- Tin gì? Cô gái tên Tiểu Bình kia hỏi lại.
- Tớ nghe đồn trên weibo là vào sinh nhật tới của mình, Tuấn Khải sẽ công khai bạn gái đấy.
- Không thể nào. Anh ấy đã nói là 26 tuổi mới có bạn gái mà.
- Thì tớ biết đâu được ấy. Thấy trên weibo họ đồn vậy mà.
Cuộc nói chuyện của hai nữ sinh kia khiến Băng Di bàng hoàng. Cô lấy điện thoại, vào weibo xem thực hư lời đồn Vương Tuấn Khải sẽ công khai bạn gái là thế nào?
Đúng như là cô nữ sinh kia nói, trên weibo có rất nhiều lời đồn rằng hắn sẽ công khai bạn gái. Vậy chuyện này là sao đây?
Chẳng lẽ hắn muốn cô đến buổi sinh nhật hắn là bởi lý do này. Không, chắc không phải đâu. Hắn đã hứa với fan là 26 tuổi mới có bạn gái mà, hắn sẽ không thất hứa đâu. Mấy tin này chỉ là mấy tin đồn nhảm thôi.
Băng Di tự chấn an mình, nhưng cô vẫn thấy lo lắng. Có thật hắn sẽ công khai bạn gái vào buổi sinh nhật không?
Mộc Miên chọn truyện xong, nên chạy qua chỗ Băng Di. Thấy Băng Di thẫn thờ với chiếc điện thoại trên tay nên cô hỏi:
- Băng Di, cậu đang nghĩ gì vậy?
Giống như lúc trước, Băng Di lại đánh trống lảng:
- À, không có gì? Cậu chọn truyện xong chưa?
- Rồi.
- Tớ cũng chọn xong rồi. Ra quầy thanh toán nhé.
- Ừ, đi.
Trong lúc đợi chị bán hàng thanh toán, Băng Di hỏi Mộc Miên:
- Chúng ta đi đâu nữa được nhỉ?
Mộc Miên đang suy nghĩ xem định đi đâu thì bỗng cô nhìn thấy chỗ bói bài tây ở đối diện hiệu sách. Cô nói với Băng Di:
- Tớ biết chúng ta nên đi đâu rồi.
- Đi đâu?
- Chút nữa cậu sẽ biết. Mộc Miên bí mật.
- Lại còn thế nữa. Băng Di phàn nàn.
- Của hai em đây.
Chị bán hàng cắt ngang , đưa cho cho hai người túi truyện và hóa đơn.
Băng Di trả tiền cho chị bán hàng, rồi cầm lấy túi truyện. Cô chưa kịp lấy tiền trả lại thì đã bị Mộc Miên kéo đi.
- Vào đây nhé.
Mộc Miên nói với Băng Di khi hai người đứng trước chỗ bói bài tây.
- Cậu thích thì vào một mình đi.
- Băng Di à, đi mà, đi mà. Mộc Miên năn nỉ.
Băng Di thở dài, ngao ngán nói Mộc Miên:
- Tớ chịu cậu rồi đấy.
- Vào đấy nha! Mộc Miên tiếp tục bài ca ngọt hơn mật ong của mình.
- Tớ nói cho cậu biết đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tớ vào cái chỗ lừa đảo này cùng cậu nhé. Không có lần sau đâu.
- Tớ yêu cậu nhất Băng Di à. Mộc Miên nịnh nọt Băng Di.
- Thôi , thôi. Tôi không dám.
Băng Di đẩy cửa vào bên trong, Mộc Miên háo hức đi ngay đằng sau cô.
Thấy hai người vào, bà thầy bói ngồi ở cái bàn nhỏ phía trước đã lên tiếng:
- Ngồi đi.
Bà ta chỉ tay vào cái ghế đối diện với chỗ bà ta đang ngồi.
Mộc Miên nghe lời bà ta, ngồi xuống. Còn Băng Di đứng bên cạnh Mộc Miên, quan sát xung quanh.
Trên tường treo nhiều bức tranh vẽ những vị thần trong kinh thánh. Trong này, ngoài cái bàn nhỏ với hai cái ghế, một cho khách, một cho bà ta ngồi thì chẳng còn cái gì khác. Ở phía sau chỗ bà ta ngồi còn có một cánh cửa thì phải. Nó dẫn tới đâu được nhỉ? Băng Di thắc mắc.
Bà thầy bói trông đã già, chắc phải hơn 50 tuổi nhưng son phấn lòe loẹt, lại đánh rất đậm. Bởi thế nên trông bà ta có vẻ rất đáng sợ, khuôn mặt gây ấn tượng mạnh với người nhìn. Nhìn bà ta mà Băng Di liên tưởng đến mấy bà pháp sư độc ác, dữ dằn trong truyện cổ.
- Cô muốn bói về cái gì?
Bà thầy bói hỏi Mộc Miên nhưng ánh mắt lại đang theo dõi từng cử chỉ của Băng Di.
- Tình duyên ạ. Mộc Miên trả lời.
Bà ta bày bộ bài lên bàn, rồi yêu cầu Mộc Miên:
- Cô bốc một lá đi.
Mộc Miên lưỡng lự một chút rồi chọn lá bài cuối cùng ở bên phải. Cô đưa lá bài cho bà ta.
Bà ta cầm lá bài nhìn thoáng qua rồi phán:
- Cậu bạn trai của cô có tính đào hoa nhưng cô yên tâm đi, hai người vẫn sẽ hạnh phúc nếu thực sự hiểu nhau.
- Thật ạ? Mộc Miên nghe xong thì vui sướng reo lên.
- Còn cô bạn của cô....
Bà ta không để ý đến Mộc Miên nữa mà nhìn thẳng về phía Băng Di.
Băng Di biết bà ta nói mình nên nhìn vào bà ta và hỏi:
- Tôi làm sao?
- Trong lòng cô chất chứa nhiều cảm xúc, lại có thân phận phức tạp nên chắc chắn cậu bạn trai của cô... Cậu ta sẽ vì cô mà gặp rất nhiều nguy hiểm.
Băng Di không để bà ta nói xong, tức giận mà quát lên:
- Sao? Bà ăn nói cho cẩn thận nhé. Gì mà chất chứa nhiều cảm xúc, thân phận phức tạp chứ? Bà định lừa trẻ con hả?
Biết Băng Di đang rất giận mà bà ta vẫn cố nói:
- Nếu cô không tin thì cứ chờ mà xem.
Chẳng để Băng Di kịp phản ứng, Mộc Miên vội vàng trả tiền và lôi cô ra ngoài. Mộc Miên bắt taxi, rồi hai người vào trong xe.
Mộc Miên thấy Băng Di đã nguôi giận nên cô mới dám hỏi:
- Chúng ta đi công viên chơi nhé?
- Sao cũng được.
Băng Di không mấy để tâm đến câu hỏi của Mộc Miên, cô trả lời bừa. Bởi vì cô đang suy nghĩ chuyện khác.
Chẳng hiểu sao khi nãy cô lại tức giận tới vậy. Cảm xúc giận dữ đó cứ điều khiển cô, khiến cô không làm chủ được bản thân. Bây giờ nghĩ lại cô mới thấy lạ. Tại sao bà thầy bói đó lại nói như vậy? Chất chứa quá nhiều cảm xúc, thân phận phức tạp đều nói tới hoàn cảnh của cô. Chẳng lẽ bà ta muốn cảnh báo rằng cô sẽ khiến hắn gặp nguy hiểm sao.
Cô vốn không tin vào mấy chuyện bói toán vớ vẩn nhưng lời nói của bà ta khiến cô lo sợ vô cùng. Có lẽ là bởi vì nó liên quan tới hắn.