Tôi Không Phải Fan Của Cậu

Chương 28: Khóc thêm lần nữa




Băng Di lặng lẽ về nhà. Tâm trạng cô lúc này thật thảm hại. Ba mẹ, rồi hắn cũng bỏ mặc cô. Cô cảm thấy mình đơn độc trong cuộc sống này.

Dừng lại trước cổng nhà, cô thấy một hộp quà được đặt ở đó. Cô mở ra, bên trong là một con gấu bông màu nâu nhạt. Cô đang cố đoán xem chủ nhân của món quà này là của ai thì điện thoại báo có tin nhắn. Cô lấy điện thoại ra đọc, là tin nhắn của hắn: Chúc mừng sinh nhật. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn bốn chữ mà làm lòng cô đau nhói. Món quà này là của hắn thì phải. Lúc chiều hắn giữ cô lại chắc cũng vì hôm nay là sinh nhật cô, vì món quà này. Cô cứ đứng im trước cửa nhà, tay giữ chặt con gấu.

- Tiểu thư, cô về rồi mà còn không vào nhà sao?

Chị giúp việc nghe lời phu nhân ra xem Băng Di đã về chưa thì thấy cô đứng thẫn thờ ở ngoài cổng. Trông vẻ mặt cô thật buồn bã, chẳng có chuyển biến gì tốt. Từ mấy ngày hôm nay cô đã như vậy, lúc nào cũng trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó. Tưởng hôm nay là sinh nhật cô thì phải vui hơn chứ nhỉ? Vậy mà....

Băng Di thấy chị giúp việc nói mình nên mới đi vào nhà. Mới bước chưa quá cổng cô đã bị chị giúp việc gọi giật lại:

- Tiểu thư, chiếc xe moto này đẹp quá lại đắt tiền nữa! Ba cô tặng sinh nhật cho cô hả? Công nhận là tiểu thư nhà giàu thích thật đó.

- Ừ!

Băng Di chẳng thèm nghe chị giúp việc nói, đáp lấy lệ rồi bỏ vào nhà, cũng chẳng để ý tới chiếc xe ba tặng ra sao.

Chị giúp việc ngơ ngác nhìn cô lẳng lặng đi vào nhà. Quái lạ, hôm nay tân trạng còn tệ hơn hôm qua ấy chứ. Nghe nói cô thích moto lắm, nhưng sao hôm nay lại không để ý tới chiếc xe nhỉ?Mà hình như khi nãy cô còn cầm theo một hộp quà nữa. Hay là tại món quà đó nên cô như vậy? Haizzz, tiểu thư ơi là tieu thư, tính khí cô sao cứ thất thường như vậy. Lúc vui lúc lại buồn, chẳng hiểu ra làm sao cả. Cứ như tôi đây này, lúc nào cũng vui vẻ có phải tốt hơn không? Chị giúp việc nghĩ thầm.

Băng Di vào nhà chào bà, chào mẹ rồi nhanh chóng lên phòng. Bà và mẹ nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cô vào phòng, đóng chặt cửa lại. Vứt balo qua bàn học, cô lấy quần áo đi tắm. Dòng nước từ vòi sen chảy xuống gội sạch những bụi bặm trên người cô, đẩy bớt những suy nghĩ đeo bám lấy cô. Tắm xong, cô thấy người mình nhẹ nhõm hơn. Cứ để mặc cho mái tóc vừa gội xong còn ướt , cô lấy dây cột tóc lên. Vừa cột tóc, cô vừa thở dài một tiếng. Một giai điệu buồn bã nào đang vang lên trong đầu cô .

Cộc... cộc....

- Tiểu Di, mẹ vào được không?

Mẹ gõ cửa phòng cô.

- Mẹ vào đi.

Cô chạy ra mở cửa cho mẹ. Nhìn mẹ, cô cũng đoán được mẹ định nói chuyện gì với mình.

- Mẹ xin lỗi vì đã làm hỏng sinh nhật của con. Đáng ra mẹ nên ở lại.

Mẹ buồn bã nói với cô. Bà biết cô buồn vì bà đã nói dối để không ở lại dự sinh nhật với cô. Từ khi sinh ra cô đã là một đứa trẻ nhạy cảm, chuyện gì cũng có thể khiến cô suy nghĩ. Thật ra lí do bà không ở lại không phải vì khi đó có ba cô, mà vì.............Nhưng có lẽ cô đã hiểu lầm rồi.

- Mẹ đâu có lỗi gì, là do công việc của mẹ bận thôi. Con hiểu mà.

Cô nói nhưng lại nhìn ra chỗ khác, tránh ánh mắt của mẹ. Cô biết và cũng hiểu cảm giác của mẹ khi đó. Làm sao mẹ có thể thoải mái khi ăn cơm cùng ba được. Bởi vì mẹ đã không còn tình cảm gì với ba rồi.

- Vậy ngày mai chúng ta đi ra ngoài ăn được không? Mẹ biết một nhà hàng khá ngon đấy.

Mẹ đề nghị, chắc là bà muốn bù đắp cho sinh nhật của cô.

- Không cần đâu. Con ổn mà, mẹ đừng suy nghĩ về chuyện này nữa.

- Nhưng..... con không buồn chứ?

Mẹ lúc nào cũng vậy, cứ lo sợ làm cô buồn. Bà thương cô nhiều lắm. Sau khi li thân với ba cô, bà như đã kết hôn với công việc. Rồi khi cô về đây sống bà lại chẳng thể dành thời gian cho cô. Bà thầm trách mình là một người mẹ không tốt, đến suy nghĩ của con gái mình mà cũng không hiểu. Thế nên, bây giờ ông trời đang trừng phạt bà. Bà đáng bị như vậy lắm. Nhưng bà không biết rằng chính cái suy nghĩ đấy đã cuốn bà càng ngày càng xa cô hơn.

- Con đã nói là không sao mà.

- Thôi được rồi. Con nghỉ đi, mẹ ra ngoài đây.

Giọng mẹ có vẻ buồn, bà đi ra ngoài. Bà khóc thì phải. Đột nhiên trong lòng cô trào lên một cảm xúc gì đó. Cô thương mẹ, yêu mẹ lắm. Cô muốn nhào tới ôm mẹ. Cô muốn cho bà biết tất cả những suy nghĩ của mình. Nhưng đôi chân cô cứ cứng đờ ra, đôi mắt đã ướt chỉ biết nhìn bóng dáng hiền hậu của mẹ đi xuống nhà. Cô chợt nhận ra mình đã quá vô tâm, quá ích kỉ. Từ lúc về đây cô chưa bao giờ trò chuyện thân mật với mẹ, chưa bao giờ quan tâm đến mẹ. Lúc nào cô cũng sống khép mình trong vỏ bọc ngoan ngoãn, bao nhiêu buồn vui gì cũng cố chịu đựng một mình, chẳng chịu nói với ai. Cô quên mất rằng bên cạnh mình còn một người mẹ sẵn sàng ai ủi, vỗ về cô khi cô buồn, sẵn sàng chia sẻ với cô khi cô vui. Triệu Băng Di, có phải cô sống lạnh lùng quá rồi không?

Băng Di mở cửa sổ, nhìn ra ngoài. Thứ mà cô nhìn thấy đầu tiên đó là nhà hắn. Có lẽ hôm nay hắn ở lại công ty. Lúc chiều cô không biết mà từ chối hắn. Chắc chắn hắn cũng giận cô nhiều lắm. Tại sao lại vậy? Tại sao cô cứ nghĩ về hắn như vậy. Nếu không sớm quên hắn, cô sẽ không thể làm được việc gì, lại còn khiến hắn tổn thương nữa.

"Ta cầu xin ngươi đấy, đừng nghĩ về hắn nữa được không? Hãy ngủ yên đi, hãy ngủ đi để ta có thể mỉm cười. Đừng làm ta đau nữa, đừng điều khiển ta bằng những suy nghĩ đầy gai đó nữa. Thứ ảo ảnh vô hình đó, tại sao cứ luẩn quẩn trong đầu ta. Làm ơn quên hắn đi, quên mau lên!"

Tâm trí và trái tim cô đối ngược với nhau. Một bên là sẽ quên còn một bên là không muốn quên. Là cô đã vội vàng phán xét, cô quá tự tin là sẽ quên được hắn. Trái tim có bao giờ chịu nghe lời lý trí đâu. Liệu có phải tình cảm của cô dành cho hắn quá lớn. Nếu sự thật là như vậy thì cô chỉ còn cách giết chết trái tim mình thôi...

Di tỷ.....di tỷ......

Điện thoại cô báo có tin nhắn. Băng Di lấy điện thoại, tay run run mở tin nhắn. Cô sợ nếu đó là tin nhắn của hắn thì chắc cô sẽ không thể điều khiển được trái tim mình nữa. Nhưng không phải. Cô thấy bớt căng thẳng hơn, đọc tin nhắn. Nội dung của tin nhắn đó rất kì lạ: 18+3=21.

Nếu là người khác thì sẽ nghĩ đó là một tin nhắn vô dụng. Nhưng với cô, tin nhắn đó là một thông báo.

Vứt điện thoại qua giường ngủ, cô thở dài. Vậy là còn ba ngày nữa, ba ngày nữa thôi. Nhưng cô còn rất nhiều việc chưa làm mà, tại sao thời gian lại trôi nhanh như vậy?

Băng Di nhìn qua bàn học, cô chợt nhớ đến hộp quà của hắn. Cô lấy con gấu bông ra khỏi hộp quà và chăm chú nhìn. Càng nhìn, cô lại nhớ tới hắn nhiều hơn.

Rồi cảm xúc trong lòng dường như vỡ òa vì nhớ nhung, cô không thể kìm nén được nữa. Những giọt nước mắt đau đớn thi nhau lắn dài trên khuôn mặt thanh tú. Tâm trí cô lúc này tràn ngập hình ảnh của hắn, bên tai văng vẳng những lời nói ấm áp của hắn. Dù cô đã cố ngừng khóc, nhưng tại sao nước mắt cứ tuôn ra. Đó là những giọt nước mắt, những cảm xúc đã bị cô giấu đi. Ôm chặt con gấu bông vào lòng, cô mặc kệ cho những cảm xúc chi phối mình. Thời gian đó sắp tới rồi, hãy để cô níu giữ những cảm xúc cuối cùng còn sót lại trước khi cô bị màn đêm cuốn đi mất.