Đúng là xấu hổ ko chịu nổi mà. Khuôn mặt Băng Di cứ đỏ bừng lên, ko sao trở lại bình thường đk. Tất cả là tại tên xấu xa Vương Tuấn Khải kia. Cô sẽ ko để hắn yên thân sau chuyện này đâu. Nhưng làm sao thế này. Cái cảm giác khi nãy vẫn còn trong người cô. Chỗ này, tại sao nó lại đập nhanh đến thế. Còn ở đây nữa, hắn đã động đến môi cô rồi sao.
Nhắm mắt vào xong lại mở mắt ra. Cô chẳng thể nào ngủ được. Mọi chuyện xảy ra tối nay cứ như một giấc mơ vậy. Trái tim và nụ hôn đó của hắn làm cô hồi hộp. Cô đang hạnh phúc. Ko, là cô đang lo lắng, thực sự lo lắng cho hắn. Cô vẫn chưa xác định được mối quan hệ giữa cô và hắn là gì. Đó có phải là tình yêu hay chỉ là một bài toán chưa tìm ra đáp số. Còn hình tượng của hắn nữa, cô ko muốn là người phá hủy nó. Cô chẳng biết là mình có nên tiếp tục mối quan hệ mơ hồ này ko nữa. Hắn đang nghĩ gì, tại sao hắn có thể hành động như vậy.
.........Di tỷ……….Di tỷ…………
Là tin nhắn của hắn, hình như hắn vẫn chưa đi ngủ thì phải. “Đừng lo lắng, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Nhớ lời hứa của tôi chứ? Giờ thì ngủ đi,nhớ mơ về tôi đó.” Hắn có thần giao cách cảm với cô sao mà biết cô còn đang thức, lại biết cô đang lo cho hắn nữa. Lời nói này có ý nghĩa nào nữa ko?
………………………………………………………………
“Thật ko để cho người ta ngủ yên sao. Vẫn còn sớm mà đã bắt dậy đi học rồi. Tha cho tớ đi Mộc Miên. Hôm qua tớ đã mất ngủ đấy. Bây giờ buồn ngủ lắm, cậu tha cho tớ đi’’ Tiếng lòng của Băng Di cũng ko hề thay đổi được yêu cầu sắt đá của Mộc Miên. Sáng nào cũng bị Mộc Miên qua gọi đi học nên cô chẳng được ngủ nướng thêm một giờ một phút nào nữa. Đành phải rời khỏi chiếc giường thân yêu để dậy đi học mà trong lòng ko nỡ làm thế chút nào.
-Cậu đi nhanh chút đi Băng Di. Mộc Miên ngán ngẩm nhìn cô bạn yêu quý đang ở tình trạng chạy đua với ốc sên.
-Tớ buồn ngủ lắm.
-Cậu thôi đi, ngủ nhiều thế rồi còn kêu gì nữa.
-Nhiều đâu mà nhiều. Cậu ko biết tớ bị mất ngủ sao?
- Cậu cũng biết mất ngủ à?
-Tớ cũng là người. Mà sao dạo này cậu như bà chằn vậy, trước đây cậu hiền lành, nữ tính lắm cơ mà?
-Ko như thế thì làm sao giữ được Hoàng Long.
Từ nãy đến giờ mải cãi nhau với Mộc Miên mà cô ko biết hắn đã đi sau mình từ khi nào. Hắn là Nam thần hay là Ma thần mà cứ thích dọa người như vậy
-Á, Vương Tuấn Khải. Thôi, hai người cứ đi từ từ nhé, tớ đi trước đây.
Mộc Miên nhìn thấy Tuấn Khải thì vui lòng nhường Băng Di lại. Nhanh chân chạy lên trước, để mặc cho cô đi cùng hắn.
-Ơ, cậu đi đâu đấy.
-Vương Tuấn Khải, cậu đuổi bạn tôi đi đấy à? Cô quay sang nhìn hắn, ko khỏi tức giận.
-Thế tôi ko phải bạn cậu à? Hắn giả nai.
-Ko. Cô phồng miệng lên mà trả lời.
-Nhìn mà muốn hôn quá đi.
-Cậu….
-Làm sao? Chuyện hôm qua cậu quên nhanh thật đó.
Cô im lặng ko nói gì. Sao hắn toàn lợi dụng chuyện đó mà bắt nạt cô vậy. Nhìn cái bộ dạng đắc ý của hắn mà cô tức ko chịu nổi. Nhưng mà gì thế này, mặt cô lại đỏ rồi. Có mỗi chuyện này thôi mà cũng đỏ đk.
-Cậu và Vương Nguyên có một điểm rất giống nhau đó.
-Là gì?
-Dễ xấu hổ.
-Ai nói vậy chứ?
-Tôi nói đấy. Đúng quá còn gì, lúc nào cũng đỏ ửng lên. Nhìn thấy yêu lắm.
-Sao?
Hắn cười nhưng ko nói gì. Có lẽ hắn hiểu cô đang nghĩ gì. Cô lo lắng cho hình tượng của hắn. Khoảng cách giữa cô và hắn đang ngày càng gần lại. Nếu chuyện này bị phát hiện thì ko biết cái gì sẽ xảy ra nữa. Cô thì ko sao, nhưng chắc chắn hình tượng của hắn sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Cô chẳng biết mình nên làm gì nữa. Tiếp tục mối quan hệ này hay sẽ dừng lại.
-Đừng lo cho tôi. Hắn nhẹ nhàng nói với cô
-Tôi lo hồi nào?
-Bây giờ.
-Nhưng mà,… cậu ko sợ sao? Cô ngập ngừng hỏi hắn
-Ngốc, đến khi nào cậu mới chịu tin tôi?
.....................................................................................................................................
T/g: mọi người k chút nhan xét về truyện đk k ạk. Mong m.n comment nhìu nhìu vào để mk có sức mà viết típ.