Tôi Không Ngờ Tôi Lại Là Người Hot Nhất Minh Giới

Chương 30: Chương 30






Đến trạm cuối cùng tuyến số chín.
Quỳnh Nhân: "Xuống xe."
Sau khi liên hệ với Ngôn Mặc, cũng đã cấp sở đặc vụ báo cảnh sát, hi vọng lần này sở đặc vụ có thể tới nhanh một chút.
Cố Mộng Tang bước xuống trạm, thiếu chút nữa tại lúc xuống xe trực tiếp ngã chổng vó.

Hắn ngày hôm nay từng trải quá ma huyễn, tuy rằng không có gây ra thiệt hại đáng kể nhưng hắn đã có cảm giác như hút hết hồn rồi.
Áo ba lỗ nam sợ Quỳnh Nhân tiếp tục đánh hắn, vẻ mặt đau khổ nói: " tôi không xuống được, những truyền đơn này đem tôi trói chặt tại tuyến số chín."
Đại mặt ngựa cũng buồn bã gật đầu: "Tôi từ khi nhận truyền đơn, tôi chưa bao giờ xuống xe nữa."
Quỳnh Nhân đứng ở ngoài cửa dùng sức kéo một cái, trong không khí truyền đến sức kéo vô hình, tựa hồ có một bàn tay vô hình đang cùng hắn đối kháng.
Vì vậy, Quỳnh Nhân kéo đến càng dùng sức một chút.

Cố Mộng Tang căng thẳng trái phải đánh giá, sợ bị ai phát hiện bọn họ hành động kỳ quái, vạn nhất nếu bị xem là phần tử khả nghi mang đi, vậy hắn không cần hoá trang mặt cũng sẽ lộ ra rồi!
Áo ba lỗ nam: "Chúng tôi thật sự không ra được, đừng lôi đừng lôi, gãy tay gãy tay, a —— "
Cố Mộng Tang nhìn đại mặt ngựa cùng áo ba lỗ nam bị kéo đến biến hình, khó giải thích được nghĩ đến khi còn bé cửa trường học bán cao su nhuyễn đường.
Áo ba lỗ nam lôi kéo cổ họng gọi: "Cứu mạng a! Mau cứu quỷ a! Quỷ mệnh cũng là mệnh! Ta muốn nứt ra rồi!"
Đại mặt ngựa chỉ là yên lặng rơi lệ, mặt kéo đến dài hơn.
Quỳnh Nhân cau mày, xoay người lại, kéo họ với tư thế kéo ngã qua vai, dĩ nhiên thật sự đã xé nát cả hai.
Giấy truyền đơn trên tay áo ba lỗ nam rơi đầy đất.

người đi đường không nhìn thấy giấy truyền đơn, ở phía trên giẫm đến giẫm đi.
"Ngao —— "
Cố Mộng Tang dĩ nhiên hoảng hốt nghe thấy truyền đơn phát ra kêu đau âm thanh.
Cô gái mặc đồ công sở run rẩy đứng ở bên ngoài vạch vàng, đôi mày thanh tú chặt chẽ nhăn: "Đau quá, ta không nhúc nhích."
Nàng lúc này đau đến còn hơn hồi nãy nữa, trên đùi so với bụng còn đau hơn, nàng cảm thấy không thể nhúc nhích được một bước.
Lúc này, một con gấu trúc từ trong thang máy lao đến rất nhanh, bởi vì nó quá tròn, thoạt nhìn thậm chí có điểm như là lăn lại đây.
"Xin chào, đây có phải là đồng chí Quỳnh không? Xin lỗi, gần nhất Đặc Sự Vụ quá bận rộn.

Tôi nhận được báo án của cậu, xin hỏi người hiềm nghi phạm tội là ai?"
Quỳnh Nhân hiện tại cũng không rảnh tính toán tại sao gấu trúc có thể nghênh ngang xuất hiện, tính toán sử dụng cái gì huyền môn thủ đoạn đi.
Cậu theo ngón tay chỉ đại mặt ngựa cùng áo ba lỗ nam: "Ta vội vàng tặng người hồi hồn, còn lại giao cho ngươi."
Giọng điệu của cậu gấp gáp, gấu trúc lập tức cũng cùng khẩn trương lên: "Hảo!"
Quỳnh Nhân đi ngang qua đống tờ rơi rải rác và dậm mạnh vào chỗ giày nhất.

Một tiếng hét phát ra từ tờ rơi, dọa gấu trúc nhảy một cái.
Quỳnh Nhân đi tới trước mặt cô gái kia nói: " nếu cô không đi được, tôi có thể cõng cô trên lương không?"
Cô gái mặc trang phục chuyên nghiệp thực sự đã phản ứng lại, nàng dường như đã chết, nhưng lại mơ hồ nghe thấy người nào đó nói, nàng còn chưa có chết.
Cố Mộng Tang căn bản không dám cùng nàng đối diện, vừa chạm tới ánh mắt của nàng, liền lập tức đem đầu dời đi chỗ khác.
Đầu óc của nàng bên trong ông ông, nhìn Quỳnh Nhân đưa tay về phía nàng, biết người khác sợ nàng, trong lòng chính nàng cũng phi thường sợ sệt, sợ không chỉ là tử vong, càng sợ tai nạn xe cộ có thể hay không làm bảo bảo trong bụng nàng rời đi, nàng có chút rụt rè: " nếu chảy máu thì có thể bị bẩn không?"
Quỳnh Nhân: "Không sao, nước giặt tôi mua có thể tẩy vết máu, giặt đến sạch sẽ."
Cậu dừng lại, sau đó bỏ thêm một câu: "Là mùi bạc hà dâu tây!"
Nàng: "Ồ..."
Cố Mộng Tang luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cuộc trò chuyện này, nhưng lại hết sức cảm động và bội phục, ít nhất hắn không có lá gan chủ động yêu cầu ma nữ chèo lên lưng.
Tuy rằng trên tin tức nói còn đang cấp cứu, nhưng ai biết có cứu được không.
Cô gái trẻ tuổi chết lặng trước câu trả lời vô cùng sống động của Quỳnh Nhân, mơ mơ màng màng liền nằm úp sấp trên lưng của cậu.

Quỳnh Nhân cõng lấy nàng, như cõng lấy một khối băng, bước nhanh ra khỏi trạm tàu điện ngầm.
Quỳnh Nhân đang lo lắng cậu sẽ không tìm được điểm trợ giúp, dự định bất cứ lúc nào sẽ hỏi Ngôn Mặc, mà vừa lên thang máy liền thấy biển chỉ dẫn đến điểm trợ giúp.
Chữ rất lớn, được sử dụng song ngữ trung anh.

Lần trước ngồi tuyến số chín cậu chưa từng thấy biển hướng dẫn này, chẳng lẽ bây giờ cậu thấy nó bởi vì cậu đang cõng ma đến nơi cần đến.

Nếu như là vậy thật, có phải quá thông minh rồi.
Sau khi ra khỏi tàu điện ngầm, Quỳnh Nhân chạy với tốc độ sinh tử, trong vòng hai phút, cậu nhìn thấy tấm biển long thành địa phủ số bốn ở một cửa hàng bán vé số.
Cậu vọt vào cửa hàng bán vé số: " làm ơn giúp tôi một việc, trên lưng tôi là sinh hồn, tôi phải đưa nàng hoàn dương, nàng vẫn luôn nói đau."
Nhân viên bán vé số nhìn lên từ máy tính: "Quỳnh Nhân?"
Đây thực chất là một hồn mà quen thuộc, "Bạch vô thường" bị cậu rút rìu.
Dù rất háo hức khi được gặp thần tượng nhưng nàng vẫn giữ nguyên đặc điểm của một nhân viên địa phủ: yêu nghề và tận tuỵ.
Nàng không nhân cơ hội nói thêm vài câu với Quỳnh Nhân, mà trước tiên là an ủi cô gái kia: "Ngươi cảm thấy được đau đớn là chuyện tốt, điều đó cho thấy ngươi vẫn còn liên kết chặt chẽ với cơ thể, nếu ngươi không cảm thấy nó, sau đó ngươi thực sự sẽ chết.

Tôi sẽ truyền lệnh để âm soa đưa ngươi trở về."
Quỳnh Nhân đặt cô gái mặc trang phục chuyên nghiệp xuống, "Bạch vô thường" dùng bộ đàm kêu một bạch vô thường chân chính đến, Quỳnh Nhân nhìn cũng cảm thấy quen mặt, nhìn thấy trên mặt của nàng có một đạo hồng vết, chợt nhớ tới, đây chính là ma nữ Châu Dung trong nhà ma.
Châu Dung nhìn thấy người đến thay, dùng tỏa hồn liên khóa lại cô gái, ôn nhu nói: "Đừng sợ a, ta đây là vì thuận tiện mang ngươi hồi bệnh viện, rất nhanh liền có thể trở lại."
Nàng lưu luyến không rời nhìn Quỳnh Nhân, nước mắt lưng tròng mà dẫn dắt cô gái kia đi.
_____________
Dư Vi chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt, liền bị ánh đèn trước mặt truyền đến đau đầu.

Nàng chỉ cần hơi hơi nhúc một chút là bụng cô quay cường, đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cảm giác óc của mình thành một nồi cháo nhỏ.
"Tỉnh rồi! Có ý thức rồi!"
Dư Vi đang bàng hoàng khi nghe tiếng chồng khóc ở đâu đó, vừa khóc vừa gọi Vi Vi.
Ai nha, đừng khóc nha, khóc đầu nàng đều đau.
Dư Vi chỉ tích được một chút sức lực, sờ sờ bụng của mình:
"Bảo...!Ta...!Bảo..."
Giọng nàng khô khốc đến mức nàng không nói được.
Một người phụ nữ mặc quần áo màu trắng cúi xuống tai cô nói: " đừng lo lắng, đứa bé không sao, cô và đứa bé đều ổn."
Dư Vi nghe thấy lời bảo đảm của nàng, yên lòng ngủ thiếp đi.
Nàng nhớ rằng mình dường như đã chết, nhưng đã có người cứu nàng.
Một người đàn ông đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt, chỉ thấy dưới đôi mắt đẹp có một nốt ruồi.
Hi vọng sau khi tỉnh lại còn có thể gặp lại được người đó, nàng sẽ nói với người đó:
Cám ơn cậu đã cứu tôi cùng con của tôi.
_____________
" văn phòng trú dương các cô bây giờ chuyển sang mở cửa hàng bán vé số?"
Nhân viên cửa hàng nâng gương mặt tròn trịa gật đầu.
" nếu bạn là một nhân viên bán hàng, người khác sẽ không hoài nghi là thuê mướn công nhân nhỏ tuổi sao?"
Nhân viên cửa hàng: " tôi đều nói với họ đây là ba ba tôi mở, tôi tới giúp xem hộ."
" ồ " Quỳnh Nhân gật đầu, cậu sờ sờ da gà đã nổi đầy cánh tay, "Nghe nói nhà ma đóng cửa."
Nhân viên cửa hàng: " đó không phải là đóng cửa.

Mảnh đất kia đã bị tịch thu, một toàn nhà sẽ được xây dựng, người ta ước tính rằng ông chủ của chúng tôi, à, là diêm vương, có thể kiếm được rất nhiều tỷ."
Quỳnh Nhân lỗ tai khẽ dựng lên, làm bộ vô tình hỏi: "Diêm vương tại dương thế còn có sản Nghiệp lớn như vậy?"
Nhân viên cửa hàng: "Đương nhiên rồi, nghe nói ban đầu chính là tùy tiện mua mấy căn nhà, sau đó thu tiền thuê nhà, mua đất, mở cửa hàng, tích luỹ mấy ngàn năm, giờ rất giàu có."
Đây thật sự nói không sai thời gian dài là mật mã của tiền tài, nhưng người bình thường đâu có cơ hội này.
Ghen tị.
Sau khi kết thúc công việc, Quỳnh Nhân đi bộ ngược lại tuyến số chín, phát hiện gấu trúc và Cố Mộng Tang cùng với hai quỷ cộng thêm một đống tờ rơi tất cả đều đứng ở lối vào tàu điện ngầm.
Đôi mắt của Cố Mộng Tang gần như nhìn chằm chằm vào con gấu trúc.
" mọi người sao lại đứng hết ở đây?"
Gấu trúc tinh nói: " tôi có thể đưa cậu đi làm được không? Có một số việc tôi muốn nói chuyện với cậu trên đường đi."
Quỳnh Nhân gật gật đầu, thực ra cậu cũng muốn nói chuyện tốt với người của sở đặc vụ, cái đơn vị này hiệu suất làm việc cũng quá thấp.
Không bắt buộc phải năm phút đồng hồ là có mặt tại hiện trường như là cảnh sát nhân dân, nhưng hai con ma này ở đường số chín, đã bao nhiên ngày như vậy còn không có bị xử lý, hiệu quả công việc như này thật sự đáng bị các cơ quan thực hành pháp luật cả hai giới âm dương mang ra đánh.
Gấu trúc tinh mang theo bọn họ đi đến bãi đậu xe, mở cốp sau xe, còng tay hai con ma ở trên đó.


Sau đó mở cửa buồng lái ra, bắt đầu trèo lên xe, mông của viên đôn đôn thật sự khó có thể chen vào được ghế lái.
Quỳnh Nhân nhấc lưng của nó lên, điều chỉnh vị trí thử một chút, thành công ngồi được vào ghế.

Gấu trúc tinh khởi động xe, Quỳnh Nhân và Cố Mộng Tang ngồi ở hàng sau.

Cố Mộng Tang vẫn luôn nhìn vào lưng gấu trúc với đôi mắt gợn sóng
Người không thể, ít nhất không nên.
Đây là một con gấu trúc! Đồ biến thái!
Cố Mộng Tang nhỏ giọng nói: "Nàng là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp, nàng có khuôn mặt nho nhỏ, một đôi mắt to, da trắng, đầu nhỏ, người gầy gầy, thật là hoàn mỹ."
Quỳnh Nhân nhìn vào vai gấu dày rộng của gấu trúc: "...!Chúc may mắn."
Gấu trúc tinh mở miệng nói: "Cố tiên sinh gần nhất có phải là có chút xui xẻo?"
Cố Mộng Tang ngạc nhiên nói: "Làm sao cô biết?"
Quỳnh Nhân thuận miệng nói: " hai con ma vừa nãy yếu như vậy, nếu không phải anh có vận khí thấp, căn bản sẽ không nhìn thấy bọn họ."
Cậu cầm lấy một tờ rơi nhìn một chút: "Kí tên thế thân pháp..."
Gấu trúc tinh sốt ruột: "Không thể nói điều đó, nó ngầm thừa nhận lời nói và thuật pháp sẽ có hiệu lực, nó sẽ quấn lấy cậu."
Trên tờ rơi phát ra một tiếng cười quỷ dị, rồi xuất hiện một quyển sách nhỏ phía trên.

Mặt ngoài cuốn sách có màu vàng đỏ đầy buồn nôn, giống như màu máu đã khô.
Tờ rơi phát ra tiếng thì thầm đầy quỷ dị: "Ngươi là của ta, ta muốn đem linh hồn của ngươi, a a a —— "
Quỳnh Nhân đem tờ rơi cùng tập sách nhỏ kẹp ở trong bàn tay, chắp hai tay trước ngực, dùng sức ép mạnh, để cậu thuận tiện sử dụng lực, cậu vừa xoay vừa ép mạng vào nhau.
Tờ rơi đột nhiên phát ra tiếng ho sặc sụa, tiếng thở hổn hển, như thể một người đang cố nuốt một đống giấy lớn.
Cố Mộng Tang run lên dữ dội hai lần, lặng lẽ dựa vào cửa, Quỳnh Nhân cũng thật là đáng sợ, loại siêu phẩm thần quái này còn có thể dùng tay nhồi lại được sao?
Quỳnh Nhân cảm thấy tờ rơi đã nuốt mất tập sách nhỏ trở lại, đồng thời phát ra tiếng khóc thút thít đầy ngẹn ngào, mới đọc lại chữ ở trên.
Kiểu chữ xấu xí và in ấn thô kệch này, chẳng khác gì mấy tờ quảng cáo miếng dán da chó chữa bệnh X được dán trên cột điện.
Các mục đề cử chính của quảng cáo ma thuật ma quỷ này là:
Phương pháp ký tên thay thế.

Phương pháp say rượu trên người.

Phương pháp đẩy người ra khỏi tàu điện ngầm.
Vân vân.
Quỳnh Nhân không rõ: "Ngoại trừ các minh tinh thì bình thường làm gì có ai lại đi ký tên chứ, nếu là minh tinh bình thường sẽ rất ít đi tàu điện ngầm a, hơn nữa cho dù là minh tinh, chỉ cần người đại diện giáo dục thật tốt, đều biết chỉ có ở áp phích quảng cáo mới có thể ký tên mà không bị vấn đề gì, các ngươi tại sao muốn chọn phương pháp này?"
Cố Mộng Tang người suýt bị lừa ký tên không dám nói lời nào.
Đại mặt ngựa tuy rằng đang ngồi ở thùng xe đằng sau, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hàng ghế đầu qua song sắt ở giữa, hắn bị động tác của Quỳnh Nhân lúc tra tấn tờ rơi làm sợ phát khóc, chỉ là mặt quá dài, nước mắt chưa rơi đến miệng đã khô rồi.
Hắn khóc lóc nói: "Bởi vì phương pháp khác càng khó dùng, chúng ta cũng không có lựa chọn."
Quỳnh Nhân nhìn kỹ, khá lắm.
Phương pháp say rượu trên người: Đầu tiên, tìm đến người đang say và không nhận thức được rõ ràng, hỏi người đó bản thân có ổn hay không, nếu hỏi 287 lần, đối phương đều trả lời là tốt, thì thành công ở trên người đó.
An ninh trên tàu điện ngầm ở long thành rất nghiêm ngặt, cơ bản những người say rượu đều không thể lên tàu điện ngầm, hơn nữa vì rất say nhận thức không rõ ràng, người đó trả lời luôn thật, làm sao có thể trả lời liên tiếp 287 câu.
Huống chi, ngay cả khi một người tỉnh táo, ai có đủ kiên trì cùng quỷ chơi 287 lần hỏi đáp, nói phương pháp này là tà thuật, tà thuật này khiến quỷ chảy nước mắt.
Phương pháp đẩy người xuống tàu điện ngầm càng khó thực hiện, áo ba lỗ quỷ, phạm vi hoạt động bị hạn chế ở bên trong tàu điện ngầm, nếu như tàu điện ngầm cửa mở, nếu như đẩy người thì cũng chỉ đẩy được họ ra sân ga, đối phương thậm chí còn không té ngã, chớ nói chi là ngã chết rồi để họ làm thế thân.
Đại mặt ngựa khóc rất thương tâm, trước khi hắn lấy tờ rơi cũng không nghĩ tới phương pháp phía trên dở như vậy, chờ cầm được tờ rơi rồi, muốn xuống xe cũng đã muộn.
Áo ba lỗ quỷ cũng muốn lợi dụng tình hình mà kêu oan vài câu.
" tôi thật sự bị oan a, đều là những tờ rơi này làm hại tôi, tôi thật thê thảm."
Cố Mộng Tang nhìn thấy Quỳnh Nhân run rẩy khi nói chuyện,, cảm thấy hơi kỳ quái: " cậu tại sao lại run nhiều vậy, cậu sợ hãi sao?"
Quỳnh Nhân kỳ quái nhìn hắn: "Đương nhiên là tôi sợ, có tới hai con ma đằng sau lưng tôi, anh không sợ sao?"
Cố Mộng Tang lắc đầu một cái: "Vốn lúc đầu là rất sợ, mới vừa nhìn thấy cậu làm sao xử lý tờ rơi kia, tôi cảm thấy được hai người bọn họ cùng đống tờ rơi gộp lại nhân mười cũng không bằng cậu, khụ khụ, tôi là nói cậu cho tôi rất nhiều cảm giác an toàn.

Lúc cậu ở bên trong tàu điện ngầm đều không phát run, hiện tại làm sao đột nhiên sợ?"

" tỷ lệ phần trăm quỷ bên trong tàu điện ngầm thấp a." Quỳnh Nhân cây ngay không sợ chết đứng nói.
Cố Mộng Tang: " tỷ lệ phần trăm quỷ?"
Quỳnh Nhân: "Đúng vậy.

Ngày hôm nay bên trong tàu điện ngầm tổng có 100 người, chỉ có hai cái quỷ, tỷ lệ phần trăm quỷ thấp hơn 2%.

Hiện ở trong xe tỷ lệ phần trăm quỷ là 40%, đương nhiên so với tàu điện ngầm đáng sợ hơn."
Dường như từ đống tờ rơi phát ra một âm thanh cười nhạo, Quỳnh Nhân một quyền đấm xuống, nhất thời đem tờ rơi đánh mất tiếng.
Cố Mộng Tang: "..."
Cậu đến cùng sợ chỗ nào a???
Hơn nữa tại sao có người có thể sợ quỷ còn sợ đến lý trí như thế, còn sợ theo kiểu tỷ lệ phần trăm quỷ cũng quá...!Cố Mộng Tang không có cách nào đánh giá, nhưng hắn minh bạch một cái đạo lý, Quỳnh Nhân có thể được hơn 680 triệu người hâm mộ công nhận tại bảng xếp hạng âm nhạc vượt qua hắn không phải là không có đạo lý.
Quả nhiên nghệ thuật gia thường thường cũng là người điên, hắn chịu thua.
"Này vị...!Tiểu thư, " Quỳnh Nhân nói, " tôi cảm giác năng lực phục vụ quần chúng của các bạn thập phần gay go, các bạn cần phải tìm một cái đồn công an hoặc đơn vị của địa phủ làm căn cứ."
Gấu trúc tinh rất xấu hổ: "Xin lỗi, chúng tôi gần nhất thực sự quá bận rộn.

Hơn nữa chúng tôi cũng không có nhiều người như vậy."
Quỳnh Nhân không nhịn được hỏi: "Các ngươi có bao nhiêu công nhân?"
Gấu trúc tinh: " trong biên chế chính thức coa 70 người."
Quỳnh Nhân hỏi tiếp: "Các ngươi ngày hôm nay tiếp đến mấy cái sự kiện linh dị báo án?"
Gấu trúc tinh chột dạ: "Một, một cái."
Quỳnh Nhân kinh ngạc: "Một cái cũng phải sắp xếp người để giải quyết lấy lệ sao?"
Cố Mộng Tang nhìn thấy tình nhân trong mộng bị Quỳnh Nhân nói tới cúi đầu ủ rũ, rất không nhẫn, nhưng hắn cũng không dám nói gì.

Tất cả mọi người ngồi chung một chiếc xe, đều phải xem sắc mặt Quỳnh Nhân để sống, tiểu thư xinh đẹp, ngươi chỉ có thể nhịn một chút.
Quỳnh Nhân sâu sắc thở dài: " chẳng trách sự kiện kia các ngươi kéo lâu như vậy."
Gấu trúc tinh lại nói vài câu xin lỗi, đây là lần đầu tiên nó thấy có người vẫn giữ được vẻ bình tĩnh trước một con gấu trúc, nhất thời cảm thấy nhân sinh của gấu gian nan, là nó gần nhất không đủ mập, vẫn là mặt không đủ tròn?
Nó không phải là động vật khả ái nhất thế giới sao?
Trải qua sự kiện của Dung Trinh, lại được Mạnh Thiên Sơn tuyên truyền, Quỳnh Nhân tại Long thành huyền môn bên trong đã có chút danh tiếng.

Dương lăng cảm thấy được Quỳnh Nhân là người có bản lĩnh, tướng mạo chính trực, rất thích hợp vào sở đặc vụ để phục vụ nhân dân.
Nghe đâu bên cạnh Quỳnh Nhân còn có một cao thủ, nếu có thể đem cao thủ hấp dẫn lại đây thì tốt, hơn nữa tựa hồ diêm vương cùng Quỳnh Nhân có chút quan hệ.
Cho nên ngày hôm nay tiếp được Quỳnh Nhân báo cảnh sát sau, cố ý phái gấu trúc tinh đến.
Gấu trúc tinh ở trong lòng bất lực khóc lóc kể lể: Dương đại sư, tôi xin lỗi đã phụ sự an bài của ngài, ngài muốn tôi dùng hình dáng vô địch đáng yêu của gấu trúc cảm hóa Quỳnh Nhân, dụ dỗ cậu ta gia nhập sở đặc vụ.

Nhưng là tôi thất bại, cậu ta chính là loại dị loại không thích gấu trúc.
Cố Mộng Tang xem nó tâm tình hạ xuống, không thể chờ đợi được nữa giới thiệu chính mình nói: "Tiểu thư xinh đẹp, ta gọi Cố Mộng Tang, xin hỏi phương danh của ngài."
Gấu trúc tinh vì không để xảy ra tai nạn giao thông nỗ lực nhịn xuống nước mắt: " Hùng Miêu."
Cố Mộng Tang: "Tên rất hay!"
Hùng miêu dặn hắn: "Ngươi gần nhất thời vận thấp, mới sẽ thấy ma, sau khi trở về phải nhớ đến tìm cái thần miếu để đuổi tà, thần nào cũng được.

Nếu có thể đến đạo quan chùa miếu làm tràng pháp sự hội càng bảo đảm hơn."
Cố Mộng Tang vội vàng nói tạ ơn, còn muốn nhân cơ hội xin số điện thoại, bị hùng miêu cự tuyệt.
Quỳnh Nhân đột nhiên tỉnh ngộ, ba một tiếng, hai tay đập vào nhau: " hoá ra là anh, thảo nào tôi nhìn thấy rất quen mắt."
Nếu như nói có câu nào có thể làm cho Cố Mộng Tang tan nát cõi lòng đến triệt để, đó chính là câu này.

Hắn không thể tin được, Quỳnh Nhân cư nhiên không nhận ra hắn.
Nghĩ đến mình đã có thể từ tư thế tiêu sái của Quỳnh Nhân, mái tóc quăn, nốt ruồi dưới mắt, với vóc người chuẩn xác phân biệt đối phương, hắn nhất thời có loại cảm giác xấu hổ nghĩ muốn nhảy xe.
Hùng miêu nói giải thích cho Quỳnh Nhân, sở đặc vụ bởi vì lương thấp, nhận người vẫn luôn tương đối gian nan, gần nhất hai năm qua bắt đầu cho phép nhận nhân viên là người sống, nên nhân số mới nhiều hơn một chút, đều là vì muốn có tiền bảo hiểm và hỗ trợ y tế, dù sao làm nghề này nguy hiểm nhiều mà, ai cũng muốn tìm cái công tác lâu dài.
Nhưng có mọt vấn đề tồn tại, đó là tất cả các nhân viên mọi thời điểm đều đang kiếm tiền, không ai lưu lại sở đặc vụ để giải quyết công việc cả.
Bọn họ không đủ nhân lực cũng không phải một ngày hai ngày.

Người lợi hại đều rất khó quản, người bình thường liền không có gì dùng.
Quỳnh Nhân bất thình lình kiến nghị: "Các ngươi phải buông bỏ ý tưởng của mình."
Hùng miêu: "Làm sao để buông bỏ?"
Quỳnh Nhân: "Lần trước hiệu ứng loại bỏ mưa đá từ xa của người hàng xóm của tôi rất đáng chú ý, các ngươi đừng để mắt đến những thứ cũ kỹ, phát triển cái gì đó mới hơn."
" ví dụ như khắc bù hoặc dán bùa chú trên đạn cao su, nếu gặp một con ma không nghe lời ngươi không cần phải niệm chú ngay tại chỗ, trực tiếp nổ súng không tốt sao? Nếu như có thể dùng phương pháp này, vậy các ngươi liền không cần người phải rất có thiên phú từ bên ngoài, xạ kích tranh đấu luyện một chút luôn có thể hành, huống hồ đại đa số quỷ khi còn sống đều là người bình thường, muốn hại người đều phải dựa vào một ít âm ty thủ đoạn, thật sự năng lực đánh nhau phi thường yếu."
Hùng miêu nghe được sửng sốt: "Như vậy có thể được không?"
Quỳnh Nhân: " hàng xóm của tôi có thể thông qua video trò chuyện còn có thể làm mưa đá ngừng, có cái gì không được.


Các ngươi có thể trước tiên thử nghiệm mà, không thành lại nói.

Có nhiều giải pháp còn hơn khó khăn."
Hùng miêu nhất thời phấn chấn.
____________
Bản thân người hàng xóm đang kiểm tra hình ảnh ngôi nhà và video quay tại chỗ do văn phòng trú dương cung cấp trên mây tính.
" thư ký Nam, cô có thể giúp tôi nhìn một chút, người sống sẽ thích ở sân nào hơn?"
thư ký Nam không chánh khỏi thô tục, trước tiên nhìn diện tích, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh: " tôi cảm thấy việc này không phải vấn đề quan trọng, chỉ cần ngài đưa, đối phương nhất định đều sẽ thích."
Dù cho không thích, ai lại kén chọn đại trạch năm gian cùng hồ sen đâu?
Làm thư ký của diêm vương cùng fan hâm mộ trung thành của Quỳnh Nhân, thư ký Nam giờ khắc này tâm tình phức tạp.
Có loại cảm giác gả cùng lúc hai người con trai.
_____________
Quỳnh Nhân đối sở đặc vụ trên căn bản đã không có lòng tin gì, chờ bọn họ chậm rãi phá án, không bằng chính mình đến.
Cậu cầm lấy tờ rơi bắt đầu đe dọa: " bây giờ như thế này, tính cách tôi ra sao, tin tưởng ngươi cũng đã thấy.

Ngươi bây giờ có ba cái lựa chọ."
Gấu trúc tinh không nhịn được nói: "Quỳnh đồng chí, chúng ta có quy trình điều tra hoàn chỉnh, chúng tôi cẩn phải cảnh cáo nó trước."
Quỳnh Nhân: "Ừ, được.

Ta cảnh cáo ngươi, nếu như câu trả lời của ngươi không thể thoả mãn ta, ta liền đem ngươi một tấm lại một tấm xé vụn."
Tờ rơi vừa mới bị cậu đánh đau, cổ họng có chút khàn, run rẩy hỏi: " tôi muốn lựa chọn, ba lựa chọn là gì?"
Quỳnh Nhân: "Một, thành thật khai báo, bị ta đánh một trận.

Hai, không thành thật khai báo, bị ta đánh một trận.

Ba, bị ta đánh một trận, sau đó thành thật khai báo."
Nói xong, cậu để hai tay lên đầu gối, tư thế nhã nhặn lịch sự tao nhã: "Ngươi chọn đi."
Gấu trúc tinh vẫn còn đang bảo vệ quá trình điều tra của sở đặc vụ: " tôi cảm thấy chúng ta cần phải trước tiên đem nó mang về."
Tờ rơi run lên: "...!ba cái lựa chọn này, có gì khác nhau sao?"
"Đương nhiên là có, " Quỳnh Nhân nói, "Chịu đòn độ chấn động không giống nhau.

Cá nhân ta đề cử ngươi chọn cái thứ ba."
Nếu như tờ rơi có đầu, nó nhất định sẽ như trống bỏi lắc đầu liên tục, mắt thấy bàn tay đáng sợ của Quỳnh Nhân duỗi tới, nó lớn tiếng gọi: "Ta chọn một!"
Quỳnh Nhân thu tay về, đôi môi cong cong: " giải thích đi."
Tờ rơi nói: "Ta được một người đàn ông mặt sẹo tạo ra."
Đàn ông mặt thẹo?
Quỳnh Nhân nghĩ đến lần trước sở đặc vụ gọi điện thoại cho cậu, nói cho cậu biết kết quả xử lý Phó Gia Trạch, cũng đặc biệt hỏi hắn có thấy qua một người đàn ông mặt sẹo.
Sở đặc vụ nói chính người đàn ông mặt sẹo là người giúp Phó Gia Trạch thiết trí đổi vận trận, cũng là người bảo Phó Gia Trạch đem sách đổi vận thuật đặt ở khách sạn, dụ dỗ Thanh Hành đi học.
Nghe tới rất giống là cùng một người, ngoại trừ mặt sẹo là đặc thù nổi bật ra, còn lại thì đều giống những người phát tờ rơi thông thường.
Quỳnh Nhân chuyển hướng Cố Mộng Tang: "Có một số việc anh không thích hợp nghe, anh muốn xuống xe không..."
Cố Mộng Tang: " đừng đánh tôi bất tỉnh!"
Quỳnh Nhân lấy ra hai cái tai nghe: "...!Đeo tai nghe."
Cố Mộng Tang lúng túng nở nụ cười: "Này nha, hiểu lầm, vậy để tôi đeo tai nghe đi."
Hắn mang tai nghe cắm vào điện thoại, an tường nằm đến, mở bài hát ( người theo đuổi ánh sáng).

Quỳnh Nhân nghe thấy trong ống nghe truyền ra lại là bài hát của mình, có chút vui vẻ, nguyên lai đồng hành cũng yêu thích cậu ca, xem ra Cố Mộng Tang người này không tệ lắm.
_____________
Tên ban đầu của tờ rơi là liễu truyền đơn, sau khi hắn chết bởi vì lưu luyến nhân thế, không muốn đi đầu thai, thành một tên cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi.
Cô hồn dã quỷ đại đa số đều sống đến không ra sao, một năm cũng chỉ có tết thanh minh cùng tết xuân mới có được miếng ăn, vạn nhất người trong nhà không có thói quen cúng tế, vậy thì đến ngày này cũng không có đồ riêng để ăn, chỉ có thể đi đến các địa phương làm cúng bái hay siêu độ như chùa chiền hay đạo quán, trước tiên đem cơm ăn, sau đó lúc người khác siêu độ nhanh chóng chạy trốn.
Có lần hắn thực sự quá đói, cảm giác không chịu đựng nổi, muốn đi địa phủ đầu thai, lại ở trên đường nhìn thấy có người hảo tâm cúng tế cô hồn dã quỷ, đồ cúng cực kỳ tốt, toàn đốt hương nến tiền giấy.
Liễu truyền đơn đi lên ngồi ăn một mạch, sau đó liền bất tỉnh nhân sự, chờ hắn tỉnh lại lần nữa, liền thành một xếp tờ rơi bày ở bên trong tàu điện ngầm.
Sau đó áo ba lỗ quỷ nhặt được hắn, hai người bọn họ liền bắt đầu ở tàu điện ngầm bên trong phát truyền đơn.
Hắn từ khi biến thành truyền đơn, liền có một loại cảm giác rõ rệt, hắn thật giống như thủ lĩnh bán hàng đa cấp, khi tờ rơi phát ra có hiệu lực, hắn sẽ được phần thưởng nhất định, có thể cảm nhận được chính mình trở nên lợi hại một chút.
Nếu như tất cả truyền đơn đều phát ra ngoài, đồng thời để tất cả người cầm truyền đơn thấy được tập sách nhỏ, hắn có thể giành lấy tự do.
Quỳnh Nhân hỏi áo ba lỗ quỷ: "Sự thực cùng hắn nói giống nhau sao?"
Áo ba lỗ quỷ chuyển động con ngươi: "Không kém bao nhiêu đâu." Có.