Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 22




Chương 22

Bốp! Cúp điện thoại, nụ cười trêи mặt Cao Dương nhanh chóng cứng đờ lại, cả khuôn mặt cũng trở nên

Cao Dương vốn cực kỳ vui vẻ, giờ phút này có chút choáng váng.

Sao mọi chuyện lại trở thành như thế này.

Cậu Trần không vui vẻ nên không mở cửa phòng trưng bày.

Còn có lý do nào tùy tiện hơn thế này không? Không đúng, nhất định hắn ta đã làm gì không đúng.

“Tiểu Cao sao thế.

Xảy ra chuyện gì rồi?”

Giang Quốc Dân và Dương Quế Lan thấy sắc mặt Cao Dương không bình thường, không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

“Ừm, không có chuyện gì, không có chuyện gì, phòng trưng bày bên kia báo cáo tình huống với cháu ấy mà.”

Cao Dương miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Chú Giang, cháu có chuyện gấp phải về trước ạ!”

Dứt lời, hắn ta lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Tiểu Cao à, vội như vậy sao? Cháu không ở lại ăn cơm ư?”

Dương Quế Lan vội vàng đuổi theo sau, đưa hắn ra cửa.

“Để lần sau đi ạ! Cháu chào chú, chào dì.”

Cao Dương vội vã chạy đi.

Hắn ta tất nhiên vội, nếu như phòng trưng bày bên kia xảy ra chuyện gì, hắn sẽ rất mất mặt trước bố vợ tương lai.

Thế nên hắn bắt buộc phải nhanh chóng đến phòng trưng bày bên đó như thế nào.

Phía bên này sau khi tiễn Cao Dương đi, Dương Quế Lan cười híp mí đi vào trong nhà, bà vừa nhìn thấy Giang Uyển ôm Mễ Lạp, ngay lập tức giận đến nỗi thở không ra hơi, mắng: “Con đem đứa con hoang này về, mẹ sẽ không nuôi nó đâu đây!”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ? Chẳng lẽ Mễ Lạp không phải cháu gái của mẹ ư?”

Giang Uyển tức đến muốn ngất đi, cô ôm lấy Mễ Lạp mà dỗ dành.

Sao mẹ của cô có thể nói như vậy được chứ! Dù sao con gái cô cũng là máu mủ của cả cái nhà này mà! Giang Quốc Dân cũng cảm thấy Dương Quế Lan quá đáng, ông lấy chiếc kính lão xuống rồi nói: “Bà đủ rồi đấy, mau cất dọn đi rồi cầm bức tranh Cao Dương tặng ra đây cho tôi, tôi đi ra ngoài dạo vài vòng.”

Giang Quốc Dân phải đi ra ngoài tất nhiên là để khoe khoang, khiến cho đám bạn già của ông mở rộng tầm mắt.

Giang Quốc Dân cẩn thận từng tí một ôm lấy hộp quà, ngâm nga hí khúc đi ra khỏi cửa.

Vui quá, thật là vui quá đi mất! * * * Quay trở lại Trần Bình bên này, sau khi rời khỏi nhà họ Giang, anh gọi một chiếc xe xích lô đi đến phòng trưng bày Quốc Hoa.

Dù sao cũng là công ty do anh mau, cũng không cần anh tự mình đi giao đồ ăn, vừa khéo hôm nay đi đến phòng trưng bày xem xét một chút.

Cũng không phải thật sự không mở cửa, chỉ là anh muốn cho Cao Dương một chút giáo huấn thôi.

Đến tận khi tới cửa phòng trưng bày Quốc Hoa, Trần Bình mới biết phong cách trưng bày này thật sự tầm thường.

Khiêm tốn, xa hoa, có ý vị.

Tổng thể bố cục theo phong cách lưới kẻ ô vuông, màu sắc chủ đạo là màu đen và trắng, khiến cả khối kiến trúc lộ ra vẻ lạnh lùng quạnh quẽ.

Hai bên trước cửa có một hành lang trưng bày tranh nhỏ, được trải đá cuội đen trắng, tạo nên vẻ đẹp đơn giản của phương Tây.

Cửa chính còn có một bức tượng được điêu khác bằng đá hoa cương màu đen, người đó chính là kiến trúc sư đã thiết kế xây dựng phòng trưng bày Quốc Hoa lúc đầu, Bối Thừa Thiên – kiến trúc sư nổi tiếng trong nước.

Người này mỗi năm chỉ thiết kế một tác phẩm, mỗi một tác phẩm đều bị vô số người giành, cướp giật để mua được.

Mà phòng trưng bày Quốc Hoa chính là tác phẩm cuối cùng của Bối Thừa Thiên.

Vì vậy nếu như mở triển lãm ở phòng trưng bày Quốc Hoa sẽ mang lại danh tiếng cùng với tiếng thơm không thể nào từ chối cho chủ nhân triển lãm.

Trần Bình đứng trước pho tượng, ngắm nhìn mấy lần, rồi tự nói với chính mình: “Tuy là do lão già này thiết kế, nhưng tôi thấy cũng chỉ bình thường.”

Trần Bình nhớ lại một vài chuyện trước kia.

Lúc trước Bối Thừa Thiên đã từng bám theo sau Trần Bình, xin Trần Bình để ông ta xây cho anh một ngôi nhà.