Tôi Không Muốn Thừa Kế Tài Sản Nghìn Tỷ

Chương 13




Tấm tắc lấy làm lạ! ”

Không thể tưởng tượng nổi! Bức tranh này là sự hợp nhất của các trường phái vẽ tranh phía Bắc và phía Nam, nét bút mảnh mai thanh tú, bố cục rộng rãi, phong cách tinh tế mà lại phóng đãng.

Các nhân vật kế thừa truyền thống của nhà Đường, với màu sắc sặc sỡ và trang nhã, dáng vẻ xinh đẹp, toát ra được thần thái của nhân vật, nét bút đơn giãn nhưng ý tứ trọn vẹn.

Đây chính là phong cách vẽ của Đường Bá Hổ.

“ Mấy người bạn già của Giang Quốc Dân cũng là người sưu tập, sau khi quan sát bức tranh xong đều không ngừng tán thưởng.”

Thật kỳ diệu, sinh thời thế mà lại có thể nhìn thấy “Xuân sơn bán lúc đồ”này! “ ”

Lão Giang, lần này ông sẽ nổi tiếng cả nước rồi.

Triển lãm lần này của ông nhất định phải đem bức tranh này ra trưng bày.

Đến lúc ấy chúng tôi giúp ông tuyên truyền, tin tôi đi, nhất định những người có máu mặt của thành phố Thượng Giang sẽ đến.

“ Đám bạn già không ngừng hâm mộ Giang Quốc Dân.

Giang Quốc Dân cũng rất kϊƈɦ động, hô hấp cũn trở nên dồn dập, hỏi:”

Tiểu Cao, đây là bút tích thật của Đường Bá Hổ đấy! Chắc bức tranh này tiêu tốn không ít tiền của cháu rồi! “ Một câu nói khiến tất cả mọi người đều chấn động.

Bút tích thật của Đường Bá Hổ, người đứng đầu trong tứ đại tài tử, vậy thì thật sự rất đáng tiền.

Năm ngoái một bảng chữ mẫu của Đường Bá Hổ được bán đấu giá, cuối cùng bán với giá 7 triệu! ”

Cũng không thấy nhiều đâu ạ, chú Giang thích là được.

“Cao Dương cũng rất hiểu quy tắc, không nói ra giá tiền.

Nhưng người trong nghề nhất định biết bức tranh này không dưới 5 triệu.

Đứa con trai nhà họ Cao này đúng là bỏ cả vốn lẫn lãi.

Trùng hợp trong lúc này, Giang Linh đứng trong đám người cô ý to tiếng nói:”

Anh rể, vừa nãy em thấy anh mang đồ tới, là quà tặng bác phải không? “ Vừa vào cửa, Giang Linh đã để ý đến hộp quà trong tay Trần Bình, đồ mà tên vô tích sự này mang tới có thể được mấy đồng tiền chứ? Nhớ tới chuyện tối hôm đó, Giang Linh lại thấy tức.

Vù! Ngay lập tức nhưng ánh mắt chế giễu, hóng chuyện của tất cả mọi người trong phòng bao đều rời lên trêи bàn Trần Bình.

Trần Bình gượng gạo cười:”

Không đáng tiền cho lắm, hay là đừng xem? “ ”

Em biết không đáng tiền, nhưng đã là đồ anh rể tặng cho bác, vậy cầm ra xem một chút đi mà, chẳng lẽ tất cả mọi người sẽ cười nhạo sao? “ Giang Linh khẽ híp mắt, khuôn mặt che giấu không giấu được sự mỉa mai.

Tôi chính là không muốn anh xấu mặt, xem xem anh có thể tặng gì! ”

Đây, không cần đâu! “Trần Bình nuốt ngụm nước bọt, từ chối.

Hành động này khiến mọi người cho rằng anh đang chột dạ, khẳng định món quà kia là món quà rác rưởi.

Cao Dương đang đợi thời cơ để sỉ nhục Trần Bình, hắn ta lập tức chen miệng vào:”

Trần Bình, cầm ra đi nào, khiến chú Giang vui vẻ một chút, cũng để tôi xem anh tặng một món quà quý báu gì.

Đúng đấy, cầm ra cho chúng tôi mở rộng tầm mắt!”

Một đám người cùng nhau hô hào.

Thấy đám người hô hào, Giang Uyển giống như ngồi trêи bàn chông, tuy rằng cô không biết quà sinh Nhật Trần Bình chuẩn bị là thứ gì, nhưng Trần Bình đã để lộ một chữ: Tranh.

Trần Bình cũng không ngốc, cố ý đem bức tranh của Phùng Thụy Tường tặng tới.

Nhưng Giang Uyển không biết, cô theo bản năng cho rằng Trần Bình tuỳ tiện mua một bức tranh trang trí mà thôi.

Nhưng mà bây giờ bức tranh “Xuân Sơn bán lữ đồ”

của Cao Dương có thể coi là tạo đủ ảnh hưởng, nhận được một đống lời khen ngợi.

Báu vật như vậy so sánh với bức tranh trong tay Trần Bình quả thực là một cái trêи trời một cái dưới đất.

Lúc này mà lấy ra chẳng khác nào tự rước lấy nhục cho bản thân.

“Cũng chỉ là một món quà mà thôi, có gì đáng để xem đâu chứ!”

Giang Uyển nói đỡ giúp Trần Bình, đồng thời hung hăng lườm Trần Bình một cái.

Nếu như hôm nay mà mất mặt trước nhiều người như thế này, cô sẽ hận Trần Bình chết mất! Mà cô cũng không thể ngẩng đầu trước mặt Cao Dương.