Trần Bình thản nhiên nhìn một lượt, vẻ mặt chẳng có biểu cảm gì.
Lưu Khải tất nhiên là không vui, nhìn Trần Bình. Người này nhìn bình thường như vậy, sao lại điềm tĩnh đến thế?
Có chút thú vị đó.
“Người anh em, ba trăm ngàn, đền được không?” Lưu Khải không phải dạng lưu manh mở miệng liền hô đánh hô giết uy hiếp người khác.
Ba trăm ngàn, đối với người bình thường mà nói, đã là giá trên trời rồi.
Lưu Khải không biết người như Trần Bình có đền nổi không, nhưng anh ta vẫn muốn hỏi.
Dùng đạo lý trước rồi vũ lực sau vẫn hơn.
“Thật ngại quá, anh ta vượt đèn đỏ, phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Hơn nữa, chúng tôi cũng không thực sự va chạm.” Trần Bình thản nhiên nói.
Lúc này, Vương Kỳ nổi giận chỉ vào Trần Bình, quát: “Mẹ nó mày là không muốn đền đúng không?”
Trần Bình hờ hững nhìn anh ta, không trả lời.
Lưu Khải khẽ cau mày, nhìn chiếc Harley bị đụng đến tan nát trên mặt đất, nói: “Người anh em, ba trăm ngàn cũng không nhiều lắm. Tiền mua một cái chân.”
Đây chính là uy hiếp rồi.
Khóe mắt Trần Bình lạnh xuống, ánh mắt lóe lên.
Anh là người thừa kế nhà giàu có, thiếu ba trăm ngàn đó sao?
Tất nhiên không thiếu.
Nhưng anh không thể chấp nhận làm một kẻ coi tiền như rác vậy được.
“Nếu tôi nói tôi không có tiền thì sao?” Trần Bình thản nhiên nói.
Lúc này, một đám nam nữ phe motor đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà chế giễu Trần Bình.
Lưu Khải cũng xoa xoa mũi, đưa tay đặt lên vai Trần Bình, vẻ mặt xấu xa cười nói: “Này chú, biết tôi không? Tôi, Lưu Khải phố Nam Hạo, mọi người nể mặt tôi đều gọi là anh Khải. Chuyện hôm nay, nếu anh không đền chút gì đó thì không cho qua được đâu.”
Lưu Khải cảm thấy buồn cười, lần đầu gặp phải người ngu ngốc như vậy.
Không sợ chết à, hay tự cho mình là con lửng mật* vậy?
(*) Lửng mật được gọi là loài mình đồng da sắt, rất khó bị thương, kể cả nọc độc rắn cũng không sợ. Ý chỉ người giống như vậy.
Hài hước thật.
“Anh Khải, anh xem anh ta ăn mặc kìa, vừa nhìn đã biết là đồ nghèo hèn rồi.”
“Có khi tên đần này còn chẳng biết Harley là gì đâu, ha ha ha.”
“Này chú ơi, mau gọi điện kêu người tới đưa tiền cho đi. Anh Khải của chúng tôi ra tay rất tàn nhẫn đó.”
Một đám nam nữ đi motor đều không ngừng châm chọc. Nữ thì hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt khinh thường, nam thì đứng tựa vào cây vừa nghe vừa hút thuốc.
Giang Linh cũng ở trong đám người đó, tựa vào một cô gái mặc quần da ôm sát lấy mông cùng áo croptop hai dây ôm ngực, thờ ơ đứng nhìn.
“Anh ta ấy à, chồng của chị họ tôi, một tên bất lực. Ăn ở đều do chị họ tôi lo đó.”
Lúc này Giang Linh mới nói xen vào, ra vẻ mình vượt xa người khác.
“Đậu má, lại còn là một tên ăn bám à? Này chú, tay nghề không tồi nha, dạy chúng tôi chút đi.”
Mấy người đó lại bắt đầu cười lớn chẳng kiêng nể gì.
Lưu Khải cũng cúi mặt cười mà lắc đầu. Anh ta khinh thường nhất chính là dạng đàn ông ăn bám phụ nữ như vậy.
“Suy nghĩ thế nào rồi, chú?” Lưu Khải hỏi, khóe mắt cười lạnh nhếch lên, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Trần Bình im lặng, không nói một câu.
Tính toán thời gian chắc là cũng sắp đến rồi.
Đột nhiên!
Đồng tử Trần Bình co lại, nhìn thấy từ đằng xa có mười mấy chiếc xe điện màu đỏ phóng về phía này nhanh như chớp!
“Đậu má! Mẹ nó đâu ra lắm shipper quá vậy!”
Cũng không biết là ai hét lên, mọi người đều quay đầu nhìn sang.
Tràn ngập xe điện màu đỏ, mũ bảo hiểm đỏ, áo gi-le đỏ.
Không chỉ có mười mấy chiếc, cả ngã tư đường đều xuất hiện đoàn quân shipper màu đỏ!
Ước chừng tới bốn mươi chiếc!
Thoáng chốc, những chiếc xe điện đó đã bao vây quanh khu vực này.
“Đệch! Làm gì thế? Mẹ nó toàn xe điện nát!” Lúc này, Vương Kỳ kêu lên, quay đầu nhìn Trần Bình, truy hỏi: “Mày gọi đến đó hả?”
Trần Bình gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Ha ha ha!
Một trận cười vang.
“Đậu má! Mẹ nó mày đúng là đần thật. Mày tưởng gọi đến một đám shipper rồi sẽ có tác dụng sao?” Vương Kỳ cười lớn đầy vẻ xem thường.
Lưu Khải cũng không còn sức phỉ nhổ, lắc lắc đầu.
Đây là đần độn thật sự sao? Lại làm ra được chuyện mất mặt như vậy.
Cái này là truyện cười lưu hành trên mạng à?
Gọi shipper tới cứu mình, đúng là hài hước.
Giang Linh đứng cùng đám người đó, khi cô ta nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được mà cười lớn.
Anh rể này đúng là hàng hiếm.
Chị họ mình sao lại vừa mắt hạng đàn ông như vậy chứ? Thật sự quá rác rưởi rồi.
Cùng lúc đó, trong đại quân shipper, Tô Tình mặc một chiếc váy màu đen, đôi chân ngọc ngà trắng như tuyết, dưới ánh đèn của mấy chục chiếc xe điện chiếu rọi, đi về phía Trần Bình.
Trần Bình chỉ dùng ánh mắt ra hiệu, Tô Tình liền hiểu ngay.
Lần trước Trần Bình đã nói riêng với cô, thân phận của anh không thể để lộ được.
Đúng là một người đàn ông khiêm tốn.
Sau đó, cô xoay người, nhìn đám Lưu Khải, thản nhiên mở miệng nói: “Tôi là giám đốc của Trần Bình, các anh có việc gì cứ nói với tôi.”
Ánh mắt Lưu Khải đảo qua mấy vòng trên người Tô Tình. Người phụ này rất có hương vị, trước căng sau vểnh, eo thon ngực bự.
Tuyệt đối không thua mấy em gái bên cạnh anh ta.
“Được, vậy tôi nói với cô.” Lưu Khải vui vẻ đáp: “Ba trăm ngàn, lấy tiền rồi thì anh ta có thể đi.”
Tô Tình khẽ nhíu màu, nhìn chiếc motor Harley đổ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Cũng được, nhưng chúng tôi chọn cách báo cảnh sát xử lý.”
Báo cảnh sát?
Trong thoáng chốc, đôi mày của Lưu Khải liền nhíu lại.
Phe motor như bọn họ ghét nhất chính là gặp cảnh sát.
Hơn nữa, chuyện tối nay có phân nửa là trách nhiệm của Vương Kỳ, nếu báo cảnh sát, tất nhiên mình chẳng có lợi ích gì.
Mấu chốt là hôm nay anh ta không mang theo bằng lái xe.
“Người đẹp, không thể bàn bạc vậy được, quá không có lòng thành rồi.” Sắc mặt Lưu Khải tối xuống, mấy người phía sau cũng đều xao tay.
Nhưng bọn họ vừa nhúc nhích, mấy chục shipper áo gi-lê đỏ xung quanh liền nổi giận mà xắn tay áo lên muốn xử.
Như vậy còn bàn bạc thế nào được?
Mười người đấu với hơn bốn mươi người đàn ông cao to người đầy mỡ.
Bàn cái mông ấy!
Lưu Khải cũng biết cục diện bất lợi với mình, oán hận cắn răng nói: “Được, các người đông, chúng tôi đi.”
Nói xong, Lưu Khải dẫn người trực tiếp lái các loại motor đã được cải tiến, rầm rầm đi khỏi.
Cuối cùng, anh ta còn hung hăng giơ ngón giữa với Trần Bình.
Giang Linh cũng lạnh lùng liếc Trần Bình một cái, trong lòng khinh thường.
Tỏ vẻ tài giỏi gì chứ? Một tên nhân viên giao hàng chết tiệt, lại còn để phụ nữ ra mặt.
Đáng đời ăn bám cả kiếp.
Nhìn đám người lái motor đi xa, Tô Tình mới thở phào một hơi, quay người cung kính nói: “Sếp, anh không sao chứ?”
Một đám anh em cũng mồm năm miệng mười mà hỏi thăm.
“Không sao không sao, đi về cả đi.” Trần Bình nói.
Xác nhận Trần Bình đã không có việc gì, Tô Tình mới dẫn nhân viên rời đi.
Trận sóng gió này tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Trần Bình lại lái xe đạp đến bệnh viện.
Buổi tối, Giang Uyển đến bệnh viện thăm Mễ Lạp, dọn dẹp một hồi liền nằm bên giường.
Trần Bình thì tạm qua đêm trên hàng ghế dài ngoài hành lang.
…
Hôm nay là sinh nhật của ba vợ Giang Quốc Dân, Trần Bình nghĩ một hồi, quyết định là vẫn nên đi một chuyến.
Về phần quà tặng thì tất nhiên là đem tấm “Xuân Sơn Bạn Lữ Đồ” bút tích thật của Đường Bá Hổ mà Phùng Thụy Tường tặng kia đi.
Phùng Thụy Tường là nhà sưu tầm khá có tiếng trong nước. Tranh ông tặng nhất định là đồ thật, giá cả chắc chắn rất cao.
Nhưng Trần Bình cũng biết, mình tặng quà thì có phân nửa là sẽ bị ghét bỏ, có điều anh cũng không quan tâm, biểu đạt tấm lòng thôi.
Đến địa điểm đã hẹn với Giang Uyển, Tụ Hiền Các, một bóng dáng xinh đẹp đứng trước cửa, có vẻ rất nôn nóng.
Hôm nay Giang Uyển đặc biệt mặc một chiếc đầm đen, búi tóc lên cao, rất xinh đẹp tao nhã.
Nhưng người phụ nữ như vậy lại rất lạnh nhạt với Trần Bình.
Trần Bình chậm chạp đi tới, trêu ghẹo hỏi: “Cô đang đợi tôi à?”
Giang Uyển nhíu đôi mày thanh tú, vẻ rất chán ghét mà nhìn Trần Bình một cái, nói: “Có đem quà tặng ba tôi tới không?”
Trần Bình giơ hộp quà trong tay lên, nói: “Có đem.”
Giang Uyển không thèm liếc nhìn lấy một cái đã quay người giẫm trên giày cao gót mà đi vào khách sạn.
Tốt xấu gì cũng là cô cầu xin ba mình rất lâu mới có thể dẫn Trần Bình tới đây.
“Lát nữa đi vào anh đừng nói lung tung, có không ít họ hàng và bạn bè của ba tôi tới đó. Nếu bọn họ nói gì anh, anh cũng phải nhịn cho tôi. Hôm nay anh chỉ cần ghi nhớ một chuyện, cúi đầu nhận sai với ba mẹ tôi, tôi sẽ không ly hôn với anh nữa.” Giang Uyển nhắc nhở.
Trần Bình cười ha ha, không hề để ý.
Nếu ba vợ biết thân phận của anh, có khi sớm đã sợ đến nỗi ra tận cửa nghênh đón rồi.
Giang Uyển thấy Trần Bình không nói gì, quay đầu trừng mắt một cái, lớn tiếng hỏi: “Có nghe thấy chưa?”
“Tôi biết rồi.” Trần Bình đáp.
Hai người vào ghế lô, thân thích nhà họ Giang và bạn bè Giang Quốc Dân gần như đều đã tới đủ, rất náo nhiệt.
“Xem ai tới kìa, Giang đại mỹ nữ.”
“Giang Uyển, hôm nay cô đến muộn, lát nữa phải phạt rượu.”
“Chị Uyển, ngồi chỗ em này.”
Họ hàng thân thiết chào hỏi Giang Uyển, nhưng lại hoàn toàn bỏ qua Trần Bình đi theo sau.
Sớm biết thì đã không tới đây rồi.
Tuy Trần Bình đã quen với việc hai năm nay người nhà họ Giang lãnh đạm với mình, nhưng bị mọi người ngó lơ như vậy, trong lòng không khỏi khó chịu.
Giang Quốc Dân cùng vợ là Dương Quế Lan ngồi ghế chủ vị, trò chuyện cùng mọi người, cười đùa rất vui vẻ.
Nhưng lúc này nhìn thấy bóng dáng Trần Bình, Giang Quốc Dân liền hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của anh.
Cậu con rể này thật đúng là làm mình mất hết thể diện.
Hôm nay, có mặt ở đây không chỉ có họ hàng nhà ông, còn có rất nhiều bạn bè khi ông còn tại vị, đều là người trong cơ quan.
Nếu không nể mặt con gái, Giang Quốc Dân cũng sẽ không để Trần Bình vào cửa.
Lúc này, cửa ghế lô lại đẩy ra. Ngoài cửa có một người mặc tây trang hàng hiệu, ăn mặc rất chỉnh tề đẹp đẽ đứng đó.
Trần Bình đã gặp người này hai lần, là một cậu ấm rất xứng với tên gọi. Gia sản rất giàu có, cũng là người hô mưa gọi gió ở thành phố Thượng Giang, là một trong số những người đàn ông vẫn luôn theo đuổi Giang Uyển.