Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 22: 22: Bắt1






Ngay cả khi ôm tôi, người đang rũ rượi như sắp ngất tới nơi, Cheon Sa-yeon vẫn di chuyển giữa đám quái vật bằng những chuyển động nhẹ nhàng.

Tôi chỉ để lại cơn gió quấn quanh cơ thể Cheon Sa-yeon khi vô hiệu những phần khác.

Khi năng lượng thoát ra giảm bớt, cơn đau đầu cũng thế mà đỡ hơn.
Ngoài bóng tối, có thể nghe thấy tiếng gào thét của quái vật và âm thanh của ngọn lửa truyền đến một cách sống động.

Khi tôi hít một hơi thật sâu, cảm nhận được một mùi hương hăng hắc mát lạnh.

Hắn ta còn dùng nước hoa ở một nơi như thế này nữa hả?
"Han Yi-gyeol."
Tôi run run mí mắt và khó khăn mở mắt ra.

Với một tầm nhìn mờ ảo, tôi có thể nhìn thấy cơ ngực của Cheon Sa-yeon mà tôi đang dựa vào.
"....Anh đã xong chưa?"
Tôi không còn nghe thấy những con quái vật làm phiền đến tai tôi lúc nãy nữa.
"Xong rồi.

Hãy vô hiệu hóa sức mạnh của cậu đi."
Ngay sau khi nói xong, tôi ngừng cơn gió của mình lại.

Chỉ điều đó thôi đã khiến việc thở trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Dù cơn đau trong đầu thì vẫn còn đó.
"Làm tốt lắm."
Hắn nói khi vuốt trán tôi.
Nếu có bất kỳ lý do gì để hắn đột nhiên hành động tử tế như này, thì tất nhiên đó chắc chắn là vì hắn ta cảm thấy rất sảng khoái sau khi vắt cạn năng lực của người khác đến mức này.
"Nhờ cậu, tôi mới đối phó với bọn quái vật mà không gặp nhiều thiệt hại đấy."
"Đó là điều đương nhiên, tôi đã rất cực khổ đấy.

Mặc dù giữa chừng tôi rất muốn đập anh trận."
"Thật là lạnh lùng."
Cheon Sa-yeon vui vẻ trước lời nói của tôi, nhìn tôi với một nụ cười dịu dàng.
"....Anh nhìn cái gì?"
"Tôi đã có một trải nghiệm rất tốt."
Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng có gì đó sâu thẳm và u tối lướt qua trong mắt hắn ta.
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng nó theo cách thế này.

Nó tốt hơn so với mong đợi rất nhiều.

Dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để khiến tôi ham muốn nó thêm."
"....!"
Ờ, ừm.

Tôi đoán là hắn đang nói nghiêm túc.
Tôi không biết mình nên vui vì được Cheon Sa-yeon thừa nhận hay nên tức giận vì cách hắn đối xử với tôi không khác gì một món đồ.
Tôi trả lời với một cảm giác lo sợ.

"Cảm ơn vì lời khen, nhưng tôi không hứng thú lắm.

Anh không phải loại người mà tôi có thể đối phó được."
"Tệ thật đấy.

Chắc là do cậu không có đủ năng lượng nhỉ.

Sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể sử dụng nó lâu hơn."
"Đây là điều bình thường với một hạng A."
Hạng SS dường như có một mức năng lượng khác.

Thật không công bằng khi thấy hắn vẫn sung sức như vậy ngay cả khi phải chiến đấu với quái vật cả ngày.
"Nếu chúng ta đã xong rồi thì làm ơn hãy thả tôi xuống.

Nó làm tôi khó chịu đấy."
"Tôi sẽ đưa cậu đến chỗ Min Ah-rin."
"Tôi tự đi được."
Cheon Sa-yeon thậm chí còn giả vờ không nghe thấy yêu cầu thả tôi ra của tôi.

Tốt thôi.

Tôi thậm chí còn chẳng có cách nào để đánh bại hắn.

Từ bỏ việc được giãy thoát và hỏi một câu khác.
"Mọi người vẫn ổn đúng không? Min Ah-rin- ssi và Kim Woo-jin ấy."
"Tất nhiên.

Tôi khuyên cậu nên chăm sóc bản thân nhiều hơn bất kỳ ai.

Cậu là người gặp nguy hiểm nhất đấy."
"Gì? Không đời nào.

Tôi còn chẳng bị thương nữa kìa."
"Năng lực giả gặp nguy hiểm nhất khi họ cạn năng lượng."
Là vậy sao? Nó hơi khó khi chịu đựng cơn đau đầu dữ dội này.

Nhưng nó tốt hơn nhiều so với việc bị thương.
"Cậu có vẻ đối xử rất tốt với hai người đó."
Tôi liếc xéo khuôn mặt của Cheon Sa-yeon, người đang nhìn về phía trước.

Tôi không ngờ hắn lại hỏi một câu như vậy.
Từ khi bước vào cổng và chống đỡ cho nhau, chúng tôi đã tiếp xúc nhiều hơn trước, nhưng khó có thể tự tin nói rằng chúng tôi ấy thế mà đã trở nên thân thiết hơn với nhau.

Trên hết, tôi không nghĩ Min Ah-rin hay Kim Woo-jin sẽ nghĩ rằng tôi đã làm thân với họ.
"Tôi không biết.

Chúng tôi không thân nhau đến vậy."

"Dù không thân thiết gì nhưng vẫn đi cùng nhau.

Cậu không quan tâm đến họ sao?"
Đúng là tôi có quan tâm thật, nên tôi gật đầu.
"Quan tâm như thế, đương nhiên là tôi có.

Làm sao chúng ta có thể nói không quen biết nhau trong khi đã thấy mặt nhau được? Tốt hơn là nên phá xong cổng mà không gặp bất cứ vấn đề gì."
"Đúng vậy."
Cheon Sa-yeon trầm thấp thì thầm.
"Tôi cũng mong chờ nó đấy."
"Gì cơ....."
"Yi-gyeol- ssi!"
Khi tôi định hỏi hắn ta có ý gì, tôi quay đầu lại trước giọng nói của Min Ah-rin.

Min Ah-rin và Kim Woo-jin chạy qua các hội viên đang dọn dẹp xác quái vật.
"Cậu có sao không? Cậu có bị thương không?"
Bên cạnh Min Ah-rin, người đang lo lắng, Kim Woo-jin hét lên kinh ngạc.

"Chết tiệt, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt này xem! Tôi đã nghĩ cậu chết rồi cơ đấy"
Cái thằng rẻ rách này.
"Tôi ổn...."
"Cậu sử dùng năng lực của mình quá mức, tốt hơn là cậu nên hồi phục lại năng lượng của mình trước đã."
Cheon Sa-yeon can thiệp vào trước khi tôi kịp nói rằng nó ổn.

Cheon Sa-yeon đặt tôi trên tảng đá, tra kiếm vào vỏ và mặc lại áo khoác.
"Ưu tiên hàng đầu là để healer Min Ah-rin hồi phục cho Han Yi-gyeol.

Tôi sẽ sắp xếp mọi thứ."
"Rõ."
Cheon Sa-yeon nghe thấy câu trả lời của Min Ah-rin, dứt khoát quay lưng rời đi.

Min Ah-rin nhìn tôi với vẻ thông cảm và hỏi.

"Nó đau lắm phải không? Cậu sẽ cảm thấy tốt hơn khi năng lượng được hồi phục thôi."
"Tôi chịu được."
"Không có gì phải giấu hết.

Tôi cũng từng trải qua nó.

Cậu đưa tay cho tôi được không?"
Ngay khi tôi đưa tay về phía cô ấy, Min Ah-rin không ngần ngại mà nắm lấy tay tôi.

Tôi cảm thấy năng lượng mát mẻ trên lòng bàn tay của tôi.

Năng lượng của Min Ah-rin chảy qua cánh tay tôi và xoa dịu năng lực của tôi.

"Thật tuyệt vời."
Năng lượng êm dịu của tôi lúc này đang lớn dần.

Ban đầu nó chỉ nhỏ bằng một nắm tay, năng lượng của tôi lớn dần lên và trở lại mức ban đầu.

Cơn đau đầu của tôi đã biến mất và cơ thể rũ rượi của tôi tràn đầy sức mạnh.
"Khi năng lượng của cậu trở nên không ổn định hay yếu đi, tình trạng thể chất của cậu cũng sẽ tệ đi.

Quá trình hồi phục tự nhiên cần một thời gian dài, vậy nên hầu hết mọi người đều tìm đến các healer."
"Cô vất vả rồi."
"Cảm ơn cậu cũng vất vả rồi.

Yi-gyeol-ssi luôn được chào đón nha!"
Thấy tôi đã tốt hơn trước rất nhiều, Min Ah-rin buông tay tôi ra và mỉm cười.

Trông cô ấy có phần mệt mỏi vì cô đã truyền năng lượng cho tôi.
"Vậy nên nếu cậu có bị thương hay đau ốm, đừng ngại gì mà hãy đến tìm tôi nhé."
"Tôi sẽ cố."
Tôi đáp với một nụ cười ngượng nghịu.

May mắn thay, Min Ah-rin gật đầu mà không nói gì, mặc dù đó là một câu trả lời thiếu tế nhị.
"Này, Han Yi-gyeol."
Kim Woo-jin đứng sau Min Ah-rin, gọi tôi bằng một giọng trầm thấp.
"Gì thế?"
"....Cậu."
Kim Woo-jin ngập ngừng, không nói tiếp.

Cậu ta bị sao vậy?
"Sao vậy, Nói đi?"
Kim Woo-jin mở miệng với một biểu cảm phức tạp khi tôi thúc giục vì mất kiên nhẫn.
"Chuyện gì xảy ra giữa cậu và Hội trưởng vậy?"
....Cậu đang nói cái qué gì thế?
Tôi xoa cổ mình trước cơn mệt mỏi đột nhiên ập đến.
"Sao đột nhiên?"
"Cậu với Hội trưởng vốn không ưa nhau còn gì."
Nó vẫn vậy mà.
"Cậu cũng biết điều đó ha."
"Bất cứ khi nào cậu thấy Hội trưởng cậu đều khóc không ra hơi.

Cậu phá hủy mọi thứ xung quanh mình vì không thể kiểm soát được năng lực của mình.

Cậu run sợ và gây ra một mớ hỗn độn trong khi cố làm tốt nó...."
"....!"
Cậu ta đã? Tôi nhớ lại cơ thể ban đầu.

Han Yi-gyeol là một người rất yếu đuối.
Hầu hết các cảnh trong cuốn tiểu thuyết chỉ cho thấy cậu ta hành động theo lệnh của Cheon Sa-yeon nên tôi không biết rằng nó có nhiều như vậy.

Nghĩ lại, sau khi trở thành Han Yi-gyeol, tôi đã khóc rất nhiều trong giấc mơ đầu tiên tôi có với Cheon Sa-yeon.
Nó có chút kỳ lạ.
Tại sao Cheon Sa-yeon lại vứt bỏ Han Yi-gyeol dễ dàng như vậy? Nếu tận dụng năng lực của Han Yi-gyeol, giữ cậu bên cạnh sẽ có lợi hơn là vứt bỏ cậu ta cơ mà.
Khi tôi đọc cuốn tiểu thuyết, tôi đã tập trung vào Ha Tae-heon đến nỗi tôi không biết nó thật kỳ lạ nên tôi đã bỏ lơ nó, nhưng bây giờ nghiêm túc nghĩ lại thì có rất nhiều điểm kỳ lạ.
Tôi đoán rằng tôi sẽ phải dành thời gian để xem xét về nó.

Nếu tôi bỏ lơ nó, có thể sẽ rất rắc rối cho sau này.

"Là thật sao? Yi-gyeol- ssi? Tôi thậm chí còn không thể hình dung ra nổi."
Trước lời nói của Kim Woo-jin, Min Ah-rin đã rất ngạc nhiên.
"Cái lúc ấy tôi thật sự rất khó chịu....!và ngay cả với năng lực của mình, tất cả những gì cậu ta có thể làm chỉ là ngồi than vãn thôi."
"Ôi trời."
Min Ah-rin đảo mắt như đang tưởng tượng ra điều gì đó và cô ấy ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ với đôi má ửng đỏ.

Tại sao cô lại vui đến vậy khi nghe thấy tôi khóc cơ chứ?
"....Mọi người đều phải trưởng thành mà."
"Hah, trưởng thành cái vẹo gì thế? Tất cả chỉ là một vở kịch đúng không? Cậu có muốn trở thành một diễn viên không thế? Rồi đừng lãng phí thời gian ở đây nữa."
"Tôi hiểu, phải ha.

Đó là một kỹ năng tuyệt vời khi có thể giả vờ khóc.

Cậu sẽ giống như một diễn viên vậy! Tôi sẽ là người hâm mộ số một của cậu."
"Vậy thì tôi sẽ là quản lý."
"Tôi sẽ không trở thành một diễn viên, tôi sẽ không!"
Hai người cũng như là chính vai diễn của mình đấy thôi.

Dù thế nào thì hai người này cũng không hề bình thường.
"Dù sao, vào lúc đó cậu trông cậu rất sợ Hội trưởng.

Ngoài ra, em gá....!ehem."
Kim Woo-jin vội vàng ngậm miệng lại và liếc nhìn Min Ah-rin.

Tôi không có ý giấu giếm chuyện của em gái tôi với Min Ah-rin, nhưng tôi trả lời ở mức độ vừa phải vì đó cũng không phải là chuyện đáng để nói.
"Nó vẫn vậy thôi.

Tôi không thích anh ta cho lắm."
"Nhưng vừa nãy...!"
"Đó là tình huống cấp bách nên tôi không có lựa chọn nào khác.

Làm thế nào chúng ta có thể cứ cãi nhau trong khi quái vật đang đến hả? Chúng ta cần nhanh chóng diệt sạch chúng."
Mặc dù nói sự thật nhưng Kim Woo-jin và Min Ah-rin vẫn tỏ vẻ hoài nghi.
"Là thật đấy.

Cậu không thấy năng lượng cả tôi đã khô héo như thế nào à? Tôi chỉ là một công cụ tốt đối với tên đó thôi."
Sau đó, biểu hiện của Kim Woo-jin mới dịu đi một chút.

Thằng này có đang ghen vì sếp của hắn có vẻ thân thiết với tôi không thế? Thật là một kẻ hẹp hòi.
"Yi-gyeol- ssi có vẻ không thích Hội trưởng lắm nhỉ.

Tôi thì nghĩ Hội trưởng lại khá quan tâm đến Yi-gyeol- ssi đấy."
"Không đời nào.

Đừng nói mấy điều đáng sợ như vậy."
Khi tôi thành thật lắc đầu, Min Ah-rin không nói gì khác, nhưng cô ấy vẫn còn nghi ngờ.
Từ Park Geon-ho đến Kim Woo-jin và Min Ah-rin.

Sau khi nghe cùng một câu hỏi ba lần như thế, tim tôi đập thình thịch liên hồi.
Thế này không ổn....
Tôi đoán tôi phải nghĩ ra một kế hoạch để thoát khỏi Cheon Sa-yeon càng sớm càng tốt.
Có quá nhiều thứ phải để mắt đến.

Tôi thở dài thườn thượt trước những ngày đen tối trước mắt..