Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 113: 113: Chloe Asner1





Tôi cau mày và trừng mắt nhìn Cheon Sa-yeon.

"....Anh đang mưu tính gì?"
"Ý cậu là sao?"
Cheon Sa-yeon nghiêng đầu, khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ phần tóc mái bù xù của tôi.
"Nghĩ lại thì, lần trước cậu cũng đi làm một chuyện rất dễ thương đấy."
Dễ thương gì? Cheon Sa-yeon nói mấy lời chẳng thể hiểu nổi.
"Cậu đã nhận ra vật phẩm này khá hữu ích nhỉ."
"Vậy thì, anh....!sẽ nói cho tôi chứ?"
"Tất nhiên rồi."
Chẳng cần biết hắn có thay lòng đổi dạ ra sao, tôi sẽ không từ chối đâu.

Cheon Sa-yeon thấy tôi gật đầu liền buông eo tôi ra.
"Trước tiên, hãy nói về vị khách mà cậu sắp gặp."
Khi tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi người hắn, Cheon Sa-yeon từ từ ngồi dậy và quay qua xem tài liệu.
"Chloe Asner.

Cô ấy là Phó Hội của Công Hội Athena và là một thẩm định viên năng lượng nổi tiếng."
Cheon Sa-yeon vò mái tóc rối bù của mình.

Xương quai xanh lộ ra qua cổ áo sơ mi đang mở.
"Chà, tôi đoán là cậu cũng biết rồi.

Thư ký Woo Seo-hyuk hẳn là đã chuẩn bị tài liệu."
Tôi nhanh chóng bắt kịp.

Tôi gật đầu— Chẳng có gì để mà che giấu cả.
"Cái chính là mối quan hệ của cô ta....!Sau một thời gian dài yêu đương với Trưởng Hội Athena, một năm trước cô ta đã kết hôn và đang tận hưởng tuần trăng mật."
"Khoan đã, cô ta có mối quan hệ quan trọng nào sao?"
Không phải địa vị hay năng lực? Tài liệu có mô tả chi tiết về năng lực và thành tích của Chloe Asner, nhưng không có dòng mô tả nào về các mối quan hệ của cô.
Không ngờ là Trưởng Hội và Phó hội Athena đã kết hôn đấy, nhưng điều đó thì có liên quan gì đến vật phẩm?
Cheon Sa-yeon nhìn tôi đầy vẻ giễu cợt trước phản ứng bất ngờ ấy.
"Quả nhiên là cậu không nhớ.

Đó có phải do cậu quá ngốc không vậy."
"...."
Thằng khốn này....Tôi nuốt lại tiếng chửi thề, kìm nén cục tức.

Tĩnh tâm nào, nếu sơ xuất cái là đi luôn cơ hội để biết thêm về món vật phẩm đấy.
"Em trai của Chloe là một nhà chế tác vật phẩm tài năng.

Nhờ vậy, cô ta đã có được rất nhiều vật phẩm hữu ích."
À ra vậy.

Thế nên, đó là lý do cung cấp vật phẩm à? Khi tôi gật đầu hiểu ý, Cheon Sa-yeon mỉm cười hỏi tôi.
"Cậu vẫn chưa nhận ra sao? Lần trước cậu đã gặp em trai của cô ta rồi đấy."
"Tôi đã gặp rồi á?"
Trong số những nhà chế tác vật phẩm mà tôi đã gặp từ trước đến nay....!Tôi hồi tưởng lại rồi bỗng nhận ra.
"Anh đang nói đến nhà chế tác được gọi đến khi Kim Woo-jin tái thức tỉnh sao?"

"Đúng vậy."
"Ah."
Nghĩ lại thì, đúng thật là Cheon Sa-yeon lần trước đã giới thiệu tên cậu ta với tôi.

Edward Asner.

Cậu ta là một đứa trẻ với mái tóc vàng xoăn bồng bềnh.
"Haa...."
Không thể tin được là đến giờ tôi mới nhận ra.

Có bị nói là đồ ngu thì cũng đáng lắm.

Cheon Sa-yeon âm thầm nhìn tôi, vui vẻ lên tiếng khi thấy tôi thở dài.
"Eddy mà biết thì sẽ buồn lắm đó.

Cậu ta nhớ cậu lắm kia mà."
"Tôi có hàng tá công việc phải làm thì sao tôi có thể chứ....!Tôi mới gặp cậu ta có một lần thôi thì làm gì biết ngay được?"
Tôi cau mày biện minh.

Đúng là tôi đã sai, nhưng Cheon Sa-yeon làm tôi điên thật đấy.

Nhìn chằm chằm vào Cheon Sa-yeon một lúc, tôi đứng dậy.
"Tôi đi đây."
"Hm?"
Tôi chưa biết mình sẽ nhận được vật phẩm gì, nhưng biết được Chloe Asner và Edward Asner là chị em ruột là đủ rồi.

Thể là đủ để tôi tin tưởng và chấp nhận hợp đồng.
"Cậu đi đâu vậy? Chúng ta vẫn chưa nói về vật phẩm mà."
"Thế là được rồi.

Dù sao thì anh cũng chỉ phỏng đoán thôi— Anh cũng chẳng biết chắc.

Biết được nhà chế tác là người đã giúp đỡ Kim Woo-jin và cậu ta có quan hệ với Chloe là đủ."
Tôi hờ hững đáp lại.
Nói thật thì tôi còn chẳng muốn ở cùng với Cheon Sa-yeon nữa kìa.

Khi tôi định lùi lại một bước, Cheon Sa-yeon đã ôm lấy eo tôi và kéo tôi về phía hắn.

Và rồi để tôi ngồi giữa hai ch ân của Cheon Sa-yeon, tôi bàng hoàng nhìn lại hắn ta.
"Anh làm cái gì vậy?"
"Hãy nghe về món vật phẩm trước khi đi đã."
"Tôi đã nói là không cần rồi mà."
Cheon Sa-yeon lờ đi rồi dụi mặt vào gáy tôi.

Cái hành vi bệnh tật gì thế này? Vặn người để thoát khỏi vòng tay của Cheon Sa-yeon, tôi nói.
"Buông ra."
"Ngồi yên đi."
Hắn ta đáp lại với tông giọng khó chịu.


Cái thứ kiêu căng này— ở đây ai mới là người đang khó chịu hả?
"...."
Không như bàn tay lạnh băng, tôi cảm nhận được khuôn mặt ấm nóng của hắn đang áp vào sau gáy tôi.

Thằng cha này đổ bệnh rồi đấy à?
Hạng SS cũng có thể bị ốm sao?
Về mặt lý thuyết, bất kể cấp bậc nào cũng có thể bị cảm lạnh được, nhưng đây là Cheon Sa-yeon mà.

Làm gì có chuyện vậy được? Hay có khi là do hắn mới ngủ dậy.
....Gì cũng được.

Sao tôi phải để tâm việc hắn có bị ốm hay không chứ?
Gạt đi suy nghĩ của mình, tôi hỏi Cheon Sa-yeon.
"Tốt thôi.

Nếu anh định nói với tôi thì nhanh lên.

Vật phẩm đó là gì?"
Trường hợp này, tốt nhất là cứ làm theo những gì Cheon Sa-yeon muốn, rồi xong cái thì sủi luôn.

Cheon Sa-yeon trả lời câu hỏi của tôi bằng chất giọng có phần ngái ngủ.
"Hẳn là họ có nghe về sự cố Gangnam....!nó có thể là một vật phẩm bảo vệ cậu khỏi những năng lực giả thần trí."
"Được thật sao?"
"Hẳn rồi, tuy nhiên, có khả năng là nó chỉ có thể sử dụng được một lần."
Nó không dùng nhiều lần được à.
"Cơ mà, có nó thì cũng tiện lắm đấy."
"Đúng vậy."
Rồi, sự im lặng bao trùm khắp văn phòng đại diện.

Mặc dù cuộc thảo luận về món vật phẩm đã kết thúc, Cheon Sa-yeon vẫn không mảy may để ý đến việc thả tôi ra, làm tôi hụt hẫng thật.

Anh còn muốn làm gì tôi nữa hả.
Tôi đã để ý cái này trước đây rồi, nhưng Cheon Sa-yeon thực sự khá thích skinship trái ngược với vẻ ngoài của hắn đấy— tuy nhiên, vấn đề là hắn làm vậy mà chưa có sự đồng ý nào.

Hành động này của hắn ngày hôm nay làm tôi nhớ đến nhân bản của Kim Woo-jin ghê.
Không quan trọng nếu hắn để ý đến tôi, nhưng tôi hy vọng hắn sẽ sớm để tôi đi.

Ở đây tôi cũng chẳng còn gì để làm nữa cả.
"....Đến sân bay...."
Sau một hồi chỉ ngồi im ôm ấp nhau, Cheon Sa-yeon bắt đầu mở lời.
"Cậu định đi cùng ai?"
"Giờ chưa nghĩ ra ai hết."
"Cậu phải mang theo vệ sĩ đúng không? Đó là lý do tôi thuê cậu ta mà.

Tuy nhiên, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu vì dù sao tôi cũng sẽ ở bên cậu mà."
"Tôi có nên đi không đây? Ở sân bay chắc chắn sẽ có rất nhiều người.

Nếu điều gì đó xảy ra, nó sẽ còn tồi tệ hơn cả Gangnam— "
"Sẽ ổn thôi."
"...."
Sao anh có thể tin chắc rằng mọi chuyện sẽ ổn được vậy? Tôi tin anh có được không đấy? Nghi ngờ Cheon Sa-yeon, tôi xem qua lịch trình của mình.

Chloe Asner sẽ đến Hàn Quốc một tuần kể từ bây giờ.

Sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể lấy được vật phẩm mà không gặp bất kỳ sự cố lớn nào như Cheon Sa-yeon đã nói.
"Chúng ta cũng phải giữ phép lịch sự, thế nên tôi sẽ gửi cho cậu một vài bộ quần áo mới."
"Cứ làm những gì anh muốn."
Ngay cả khi tôi từ chối, hắn ta vẫn sẽ cố chấp đưa nó đến cho tôi, thế nên cứ buông tay rồi chấp nhận nó thôi.

Có vẻ hắn rất hài lòng từ lúc Cheon Sa-yeon tựa cằm lên vai tôi và mỉm khúc khích.
"Sao cậu không từ chối?"
"Anh là người kêu tôi nhận bất cứ thứ gì từ anh còn gì."
"Haha, tôi không ngờ cậu lại nghe lời tốt đến vậy."
Mặc kệ mấy lời mỉa mai của hắn, nhìn Cheon Sa-yeon trông không còn khó chịu nữa.

Hắn thả tôi ra và khẽ nói.
"Vậy nhé.

Mai tôi sẽ cử người đưa quần áo đến cho cậu."
Không thể không bật ra một tràng cười cay đắng khi hắn thả tôi ra.

Làm gì có chuyện hắn giữ chân tôi lại mà không có lý do đâu chứ.

Tôi lắc đầu rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng đại diện mà không quay đầu lại.
- ----------------------------
Bộ đồ mà Cheon Sa-yeon gửi là một bộ suit tối giản với một chiếc áo cổ lọ màu đen thay vì áo sơ mi.

Tôi bước ra khỏi phòng ngủ với chiếc áo khoác kiểu dáng hai hàng khuy màu xanh dương.
"Trông anh tuyệt lắm.

Năng lực giả Han Yi-gyeol."
"Kwon Jeong-han- ssi trông cũng rất đẹp."
Ở trong phòng khách, có Kwon Jeong-han và Kim Woo-jin cũng ăn mặc chỉnh tề như tôi.

Kwon Jeong-han mặc một bộ vest đen cùng cà vạt đen như một vệ sĩ, còn Kim Woo-jin mặc bộ vest màu rượu sẫm với áo sơ mi trắng.
Ban đầu, tôi chỉ định để mình Kwon Jeong-han đi cùng, nhưng Kim Woo-jin đang không có lịch trình gì nên cậu ta nằng nặc đòi đi theo.

Cheon Sa-yeon đã lường trước điều đó nên cũng gửi quần áo của Kim Woo-jin tới luôn.

Nhờ đó, tôi mà tôi bị kẹp giữa hai người họ này.
"Chúng ta đi xuống thôi."
Tôi kiểm tra thời gian trên chiếc đồng hồ mà Cheon Sa-yeon đưa và rời khỏi phòng với Kwon Jeong-han và Kim Woo-jin.

Khi tôi vào thang máy và đến sảnh của hội, tôi thấy Cheon Sa-yeon và Woo Seo-hyuk đang đứng với vài nhân viên, cùng với Park Geon-ho trong một bộ vest.
"....?"
Sao Park Geon-ho lại ở đây?
Tôi liền cau mặt khi Park Geon-ho nhìn thấy tôi rồi vẫy tay, cười lớn.
"Good morning.

Han Yi-gyeol."
"Han Yi-gyeol- ssi."
Woo Seo-hyuk khẽ gật đầu chào tương tự như Park Geon-ho.
"Buổi sáng tốt lành."
"Vâng.


Chào buổi sáng, Woo Seo-hyuk- ssi."
"Cậu không chào lại tôi sao?"
Park Geon-ho theo dõi cuộc trò chuyện giữa tôi và Woo Seo-hyuk, liền choàng tay qua vai tôi với khuôn mặt buồn bã.

Tôi thở dài trước hành vi sỗ sàng của Park Geon-ho và đánh vào tay anh ta.
"Sao anh lại ở đây vậy, Đội trưởng Park Geon-ho?"
"Tôi đang rảnh, nên là tôi cũng sẽ đi cùng các cậu."
Chúng ta đi cùng nhau á? Đó là lý do anh diện bộ đồ này? Nhớ lại những gì Park Geon-ho đã nói ngày hôm trước, phòng hờ tôi hỏi.
"Nhân tiện, anh nói là anh cũng quen Phó Hội Chloe đúng không?"
"Ừ.

Đã lâu rồi tôi không gặp cổ, thế nên tôi phải đến chào hỏi cô ấy chút chứ."
Nói kiểu vậy thì chắc cả hai thân thiết lắm.

Tôi đoán là cô ấy không chỉ có quan hệ tốt với Cheon Sa-yeon mà còn cả với Park Geon-ho nữa.

Tôi càng tò mò hơn về Chloe Asner rồi.
"Han Yi-gyeol."
Cheon Sa-yeon gọi tôi lại sau khi hắn được một nhân viên đưa cho một số tài liệu kèm với một bản báo cáo.

Khi tôi đến gần hắn với Kwon Jeong-han và Kim Woo-jin theo sau, hắn đưa xấp tài liệu trên tay ra và nói.
"Hãy đọc những thứ này trên đường đến đó.

Có một bản đồ sân bay, các tuyến đường và thông tin về các nhân viên có mặt ở khu vực gần đấy."
Nghe Cheon Sa-yeon giải thích, tôi mở tài liệu ra.

Nhìn lướt qua, tôi có thể thấy bản đồ của sân bay ở trang đầu tiên rất chi tiết.
"Han Yi-gyeol, không ai khác ngoài các thành viên trong hội sẽ ở gần cậu.

Ngay cả khi ai đó tiếp cận, Kwon Jeong-han và Kim Woo-jin sẽ ngăn họ lại.

Cậu hiểu rồi chứ?"
Dù gì, những người xung quanh sẽ lo liệu mọi chuyện, nên là cứ đứng yên một chỗ là được.

Tôi không muốn gây rắc rối nên liền gật đầu.
"Tôi hiểu."
Tôi bình tĩnh trả lời, suy nghĩ về những ánh mắt xung quanh mình.
Cheon Sa-yeon quay lại với một nụ cười.

"Hãy xuất phát nào."
Tại lối vào của hội, những chiếc xe màu đen đỗ thành một hàng.

Người nhân viên chờ Cheon Sa-yeon xuất hiện và mở cửa xe.
Cheon Sa-yeon và tôi ngồi trên cùng một chiếc xe, còn Kim Woo-jin và Kwon Jeong-han lên xe ngay phía sau chúng tôi.

Khi tôi thắt dây an toàn, tôi chợt nhớ ra.
Tôi hỏi Cheon Sa-yeon.
"Vậy còn Woo Seo-hyuk- ssi và Đội trưởng Park Geon-ho đâu rồi?"
"Tôi nghĩ họ đang ở trong xe thứ ba."
"Chỉ có hai người họ?"
"Chỉ có hai người họ."
"...."
Cũng là có cả tài xế nữa đấy, nhưng vậy thì có khác gì nhau? Woo Seo-hyuk tội nghiệp.

Tôi thành tâm cầu nguyện rằng Woo Seo-hyuk sẽ đến sân bay mà không gặp bất kỳ vấn đề gì..