Hôm vừa rồi tổ chức liên hoan phim với công chúng là chưa đủ, đoàn phim “Tiền kiếp” rất chịu chơi, họ lại sắp xếp thêm một lần nữa dành cho riêng đoàn phim. Nhưng hôm nay không có Hạ Khánh Liên vì cô ta vẫn nằm viện, Huỳnh Hải Nam xin đến muộn vì vướng phải lịch quay quảng cáo. Còn Mộ Dung Hãn cũng không có mặt vì anh có cuộc họp online với đoàn thiết kế bên Paris, cũng chính là dự án đợt anh đi công tác.
Bù lại, lần tổ chức tiệc này là do Mộ Dung Hãn tài trợ hoàn toàn. Khi Nhược Hy biết thì chỉ biết xót tiền cho chồng mình.
- Đúng là vung tiền như rác, Dung Hãn, xem tối nay em giáo huấn anh như thế nào.
Trong phòng lớn, tất cả nhân viên đều đi lại khắp nơi vì bữa ăn mang phong cách buffet. Mọi món ăn đều là sơn hào hải vị, lại còn có cả cua biển, tôm biển, nó to hơn rất nhiều so với cua đồng, tôm đồng mà cô thường bắt ngoài đồng.
Đúng là thời gian có thể thay đổi tất cả, cô đã từng chỉ là một cô gái nhỏ bé, nỗ lực làm việc để duy trì cuộc sống, bây giờ sự nỗ lực ấy cũng chưa hề thuyên giảm nhưng điều kiện sống thì đã khác rất nhiều.
- Nhược Hy, cô uống với tôi một ly chứ?
Trần Hiểu Minh chủ động đến mời rượu cô, cô nhìn biểu cảm của ông ta cũng khá thật thà nên cô cũng tiếp nhận vì không thể từ chối được.
Lý Nhược Hy nhận lấy ly rượu từ ông ta rồi uống một ngụm, ông ta nhìn thấy như vậy thì đắc chí trong lòng.
Sau khi mời rượu xong thì Lý Nhược Hy chạy xộc vào nhà vệ sinh để nôn mửa vì cô nghi ngờ trong rượu chắc chắn có thuốc gì đó. Vì nôn khan nên thân thể mệt mỏi dã dời, cô ngồi yên trong nhà vệ sinh vài phút thì bắt đầu xuất hiện cảm giác lạ lẫm, toàn thân nóng rực lên. Vì thế, cô chủ động gọi điện cho Mộ Dung Hãn vì hôm nay Bế Niên Hạ lại phải chăm sóc mẹ bị bệnh.
- Alo, nhớ anh quá à?
Dù anh đang họp online nhưng khi nghe điện thoại của Lý Nhược Hy thì vẫn nghe điện.
Lý Nhược Hy thều thào ra tiếng:
- Dung Hãn, em bị Trần Hiểu Minh bỏ thuốc rồi, bây giờ em đang trong nhà vệ sinh, anh mau tới… giúp em. Em không muốn bị người khác nhìn thấy.
Cùng lúc đó, Trần Hiểu Minh chạy đến nhà vệ sinh, ông ta đã đợi cơ hội này từ rất lâu nên chắc chắn sẽ không bỏ qua. Ông ta đi tìm từng buồng vệ sinh, cuối cùng tìm thấy một buồng khoá trong, ông ta liền lên tiếng:
- Nhược Hy, nếu cô không ra ngoài thì tôi cũng sẽ phá cửa vào thôi.
Mộ Dung Hãn liền rời đi, mặc kệ cuộc họp rồi giữ máy với Lý Nhược Hy. Vì công ty của anh cách chỗ tổ chức tiệc chỉ khoảng vài kilomet nhưng đường lại khá tắc. Mộ Dung Hãn đã dự đoán trước nên chọn đi motor.
Ở bên kia, Trần Hiểu Minh tiếp tục thuyết phục Lý Nhược Hy bằng những lời lẽ dơ bẩn:
- Nhược Hy, nếu như em ngoan ngoãn một chút có phải là ổn rồi không? Chỉ cần mở cửa, anh liền cho em một bước lên mây rồi.
Cù bị mệt vì phải kiềm chế lại phản ứng s1nh lý nhưng Lý Nhược Hy vẫn cố gắng bịt tai của mình lại.
Trần Hiểu Minh dần mất kiên nhẫn, ông ta dùng ôn như không được nên dùng cương.
- Nhược Hy, tôi chỉ cho cô một phút để suy nghĩ, nếu như cô không ra ngoài thì tôi lập tức đập cửa vào. Cô biết mà, vì cô mà tôi bị ảnh hưởng bao nhiêu thứ, vì cô mà ngay cả công ty của tôi còn bị lung lay, vì cô mà tôi không còn mặt mũi nào gặp người khác.
Lý Nhược Hy không chịu nổi nữa, cô chỉ mong chờ Dung Hãn đến cứu mình nhưng đã một phút trôi qua. Tên Trần Hiểu Minh kia không nhịn được nữa, hắn ta lập tức đạp cửa. Lý Nhược Hy ngồi quay lưng với cửa để giữ nó lại nhưng lực đạo của hắn rất mạnh, dường như cô không trụ lại được bao lâu.
- Còn tỏ ra thanh cao cái gì? Mấy loại diễn viên hạng bét như cô chẳng phải đều dơ bẩn hết hay sao?
Từng lời lẽ dơ bẩn đang thâm nhập sâu vào não bộ của Nhược Hy, cô chỉ có cách gọi điện cho Dung Hãn, anh đã đến hay chưa? Hiện tại, cô cần gọi cho anh để đảm bảo rằng cô không ở một mình, sẽ không bị bỏ rơi.
Tiếng điện thoại kêu ngày càng nhiều hơn và dồn dập hơn, Mộ Dung Hãn không còn thời gian để nghe máy. Trong lúc cô tuyệt vọng nhất là lúc tên Trần Hiểu Minh kia phá được cửa.
- Tôi đến đây, cô chạy không thoát đâu. Tưởng gọi điện cho tên chó chết kia cơ mà, sao mãi không đến vậy?
- Tôi đến rồi đây.
Khi Mộ Dung Hãn đến nơi, anh nhanh chóng đóng cửa nhà vệ sinh từ bên trong.
Lão ta cũng hoảng loạn vì không còn lối thoát, bây giờ chạy có còn kịp nữa không? Nếu như đã vào đường cùng thì lão ta liều mạng vậy.
- Đừng lại gần đây, nếu không tao sẽ bóp cổ cô ta cho đến chết.
Lý Nhược Hy nhíu mày vì đau, khuôn mặt vốn ửng hồng nay còn đỏ hơn, hơi thở cũng hạn chế, khắp cô đều đau đến mức không phát ra tiếng.
Mộ Dung Hãn vẫn đi thẳng đến, thà để cô ấy đau một chút còn hơn để lão ta khống chế bọn họ. Nhưng anh mới đi được một hai bước thì Lý Nhược Hy đã dùng cùi chỏ của mình để thúc vào mặt lão ta.
Trần Hiểu Minh lùi ra sau vài bước vì mất thăng bằng, mũi cũng bị chảy máu. Nhân lúc đó, Lý Nhược Hy chạy đến chỗ của Trần Hiểu Minh.
Mộ Dung Hãn bế bổng Lý Nhược Hy lên, hai tay đỡ cô rồi mở cửa. Trước khi đi còn để lại một câu.
- Về nhà đi, rồi mai đi bóc lịch.
Trần Hiểu Minh thật sự lại ngu muội đi vào vết xe đổ rồi, lão ta ngồi sụp xuống đất rồi bất lực đến nỗi cay cú.
- Chết tiệt, lần này Mộ gia sẽ không tha cho mình mất.
Dù ông ta là người có quyền có thế nhưng năng lực vẫn hạn chế hơn rất nhiều so với An Mỗ, hơn nữa Mộ gia có gia thế không đơn giản nên lão ta càng sợ hơn. Bây giờ ngồi nghĩ lại rồi thấy hối tiếc thì có ích gì cơ chứ?