Tôi Không Muốn Nói Chồng Tôi Là Ảnh Đế Đâu

Chương 4: Diều gặp gió (1)




Buổi sáng thức dậy, Lý Nhược Hy vừa mới bước ra khỏi phòng thì đã gặp mặt ảnh đế, đây có phải là phước của cô hay không đây? Chắc người khác mà biết thì ghen tị với cô đến chết mất.

Lý Nhược Hy cũng tự biết thân biết phận, bây giờ cô cũng chẳng thể nói chuyện thoải mái như trước với anh ấy nữa nên chỉ gật đầu coi như có quen biết mà thôi.

- Buổi sáng tốt lành.

Mộ Dung Hãn gật đầu, anh còn mỉm cười với cô. Trước tiên anh nhìn ngũ quan đẹp đẽ của đối phương, sau đó định tiến lại gần hơn nhưng lúc đó thì Lý Nhược Hy đã chủ động đi trước, anh còn chưa kịp nói lời nào.

Vốn chỉ muốn sống một cuộc sống ảm đạm nên sau khi biết Mộ Dung Hãn lại gần mình đến như vậy thì tự bản thân của Nhược Hy lại sinh ra một loại cảm giác lo sợ.

Từ hồi sáng, khoảnh khắc bọn họ gặp nhau cứ làm cho cô suy nghĩ suốt, bây giờ đã là đầu giờ chiều rồi nhưng cô vẫn luôn nhớ đến nụ cười của anh ấy, cô buột miệng nói:

- Anh ấy lịch sự như vậy mà mình lại còn rời đi trước mà không nói câu nào.

Trên gương mặt của Nhược Hy đang trang điểm nhíu mày lại trông thật khó coi.

Bỗng nhiên Lý Ngọc Hân chạy vào với dáng vẻ tức giận, trên tay vẫn cầm điện thoại rồi đặt trước mặt của cô, sau đó dùng giọng nói châm biếm nói chuyện với cô:

- Chị làm cái gì đây hả? Còn mặt dày đi quyến rũ ảnh đế cơ đấy.

Nói xong cô ta còn đứng trước mặt của cô, hai tay khoanh lại trước ngực như muốn tra khảo tội phạm, ánh mắt của cô ta nhìn cô như thể là đang muốn ăn tươi nuốt sống người đã động vào chồng mình vậy, nhưng đâu có ai mượn cô ta đi đánh ghen đâu. Vì thế nên càng khiến Nhược Hy ghét hơn.

Lúc này cô mới động vào điện thoại của cô ta để trước mặt mình, trên báo đã đồng loạt đăng tin liên quan tới cô. Sau khi đọc lướt qua, cô đưa ra một vài nhận xét, tiện thể cho Lý Ngọc Hân cùng nghe, dù sao hai người họ cũng là chị em con cô con cậu nên chia sẻ một chút thông tin để thể hiện sự ăn thảo cũng nên.

- Tiêu đề xem ra cũng không tệ, cái gì mà Mộ ảnh đế đi xem tuồng cổ chỉ vì nhân vật này.

Bây giờ, vẻ mặt của Lý Ngọc Hân tối sầm lại, cô thừa biết cô ta hâm mộ Mộ Dung Hãn, lại còn muốn tiến sâu vào showbiz để được bên cạnh anh ấy. Vì vậy, cô lại càng lợi dụng nó để chọc tức cô ấy. Không chỉ dừng lại ở mấy câu mập mờ, Lý Nhược Hy tiếp tục nói:

- Diễn viên tuồng cổ được cho là có mối quan hệ thân thiết với Mộ ảnh đế có nhan sắc không tệ, tài năng cũng không kém cạnh.

Lý Nhược Hy cũng chỉ đọc bừa một câu trong báo lá cải vậy mà thành công chọc tức Lý Ngọc Hân thêm lần nữa, từ nãy giờ cô ta không nói câu nào, chỉ bặm môi lại để kiềm chế. Sau một hồi, cô ta mới lên tiếng:

- Chị, chị, đừng tưởng như vậy thì là hơn tôi. Rồi xem, sẽ có ngày tôi sẽ nổi tiếng hơn chị, thậm chí làm vợ của anh ấy.

Lý Nhược Hy chỉ cười nhạt, cô ta còn muốn làm vợ của Mộ Dung Hãn, có được coi là một suy nghĩ viển vông không cơ chứ? Anh ấy là ai? Mộ Dung Hãn là ảnh đế ba năm liên tiếp, xuất hiện trên các mặt báo, thậm chí ai cũng biết vì anh ta thật sự có tài, tham gia rất nhiều bộ phim với các vai diễn có chiều sâu khác nhau. Nghe qua đã khiếp sợ như vậy rồi, thế mà Lý Ngọc Hân còn mơ tưởng đến làm vợ của anh ấy, thật nực cười.

Không khí trong phòng tưởng được yên tĩnh một chút nhưng cô lại gặp rắc rối với người mợ sắt séo, xem ra hai mẹ con họ phải lũ lượt kéo nhau đến hay sao?

- Lý Nhược Hy, xem ra mày cũng có quen biết Mộ Dung Hãn nhỉ, vậy thì tiền cũng không ít đi. Trong tuần này đưa tiền cho tao để tao gửi về cho bà ngoại mày nha.

Sau khi nói xong thì bà ta cũng rời đi, đây chính là người mợ thân yêu của cô, vô cùng quan tâm  đến bà ngoại của cô, bao nhiêu tiền lấy từ cô trên danh nghĩa là gửi về cho bà thì đều mang đi đánh lô đánh đề. Từ trước tới giờ đều là chính cô gửi trực tiếp cho bà mà thôi, nếu đợi tiền từ mợ ta thì chắc bà ngoại đã chết đói rồi.

Lý Nhược Hy cũng chẳng nói gì, cô vẫn sẽ cho mợ ta tiền, bởi vì đó chính là món nợ trả dài hạn, là trả công lao họ nuôi dưỡng cô từ nhỏ tới giờ.

Giờ diễn đã đến, Lý Nhược Hy dù có tài nhưng được xuất hiện trên sân khấu rất ít, bởi vì cậu của cô - Lý Hải là trưởng đoàn nên quyết định tất cả. Cậu ta chỉ muốn cho con gái của mình tỏa sáng nên tạo điều kiện rất nhiều, thậm chí tranh luôn phần của cô nhưng cô không quan tâm, cô chỉ cần cháy với đam mê của mình là được. Nếu có thể, cô cũng muốn rời khỏi đoàn nhưng vì kinh tế còn eo hẹp nên tạm thời cô chấp nhận vất vả, chấp nhận bị người khác bắt nạt mình.

Từng động tác múa của Lý Nhược Hy, từng câu hát tuồng của cô đều mang một loại âm hưởng mới, một phong cách trình diễn vừa đậm phong cách tuồng cổ vừa tiếp xúc với một chút hý kịch.

Cùng lúc đó, Mộ Dung Hãn cũng đang chụp ảnh poster cho bộ phim vừa mới hoàn thành, chuẩn bị xâm nhập thị trường điện ảnh.

- Tốt, tốt lắm. Dung Hãn, cậu đổi tư thế một chút.

Nhiếp ảnh gia liên tục khen nức nở Mộ Dung Hãn nhưng không thể phủ nhận được rằng anh ấy thực sự có tài năng.

Bây giờ trong cả hậu trường chụp ảnh, một mình Mộ Dung Hãn hệt như một ngôi sao tỏa sáng, có thể nói là phát sáng đến chói mắt. Thân hình, ngũ quan, ngay cả từng ngón tay đều rất đẹp, như là tạo hóa đã quá ưu ái cho anh ấy rồi. Chỉ cần gương mặt không góc chết kia đã làm bao chị em điêu đứng, còn chưa kể đến chiều cao 1m86, đúng là một con số ấn tượng.