Đến giờ ăn trưa, Lý Nhược Hy định đi xuống căng tin thì lại có điện thoại gọi đến. Thì ra chính là Mộ Dung Hãn:
- Nhược Hy, mau đến phòng anh ăn cơm trưa, là đồ của bà nội gửi đến.
Lần này thì Lý Nhược Hy không thể từ chối được rồi vì đó là đồ ăn của bà nội mà, nếu như cô không ăn cùng anh thì chắc ai cũng sẽ khó xử thôi. Cùng lúc đó cô lại nhận được tin nhắn từ bà nội: “Nhớ đến ăn cơm cùng chồng nhé cháu yêu.”
Không hiểu vì sao mà bà nội như thể là một nhà tiên tri vậy, lúc nào cũng căn đúng chuẩn thời gian như thế, làm cho cô không có cơ hội chối bỏ được trách nhiệm cao cả của một người vợ.
Từng bước chân giảo hoạt của Lý Nhược Hy cuối cùng cũng dừng lại ở của phòng Tổng giám đốc, lúc nào cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy nó thì cô lại thở dài mà không rõ nguyên nhân.
Tiếng gõ cửa vang lên thì Mộ Dung Hãn nhanh chóng ra mở cửa giúp Lý Nhược Hy. Lý Nhược Hy chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy đã bày biện thức ăn sẵn cho cô, anh cũng vắn quần áo của mình lên để gọn gàng khi ăn.
- Ừm, anh chưa ăn à?
Mộ Dung Hãn cười rồi nắm tay của cô ấy vào sau đó cẩn thận khóa cửa để người khác không làm phiền họ.
- Anh đang đợi em đến mà, đồ ăn bà gửi đến ngon lắm, còn có cả hàu nướng nữa.
Lý Nhược Hy nghe thấy hàu nướng thì bắt đầu ngờ vực, cô nhìn một lượt các món thì đúng là hàu nướng thật. Khuôn mặt của thiếu nữ bỗng chốc đỏ ửng lên, cô thầm nghĩ chẳng lẽ anh ấy không để ý đến con hàu hay sao, hay là anh ấy thật sự không biết tác dụng của hàu. Một người trẻ tuổi như cô còn biết tác dụng của nó mà.
Mộ Dung Hãn vẫn đang chuẩn bị đũa và bát cho cô rồi còn hỏi cô khi thấy cô đỏ mặt:
- Nhược Hy, sao mặt em đỏ vậy, bị sốt à?
Mộ Dung Hãn cũng không ngần ngại mà tiến lại chỗ cô ngồi rồi đưa tay lên trán mình rồi lại trán của cô để cảm nhận nhiệt độ. Vì hành động này của anh ấy mà Lý Nhược Hy lại càng xấu hổ hơn, cả người cô như gặp lửa mà nóng rực lên khi tiếp xúc với Mộ Dung Hãn gần như vậy.
Mộ Dung Hãn vẫn không hiểu được nguyên nhân nên nhất quyết nói với cô:
- Hay chúng ta đi bệnh viện.
Lý Nhược Hy bị anh kéo tay đi nhưng cô vẫn ngồi lì đó rồi nói:
- Em không sao đâu, chúng ta ăn thôi.
Sau khi bình tĩnh lại thì Mộ Dung Hãn mới hiểu được, thì ra cô ấy xấu hổ, anh đã cố gắng lờ đi cái đ ĩa hàu kia rồi mà cô ấy còn tinh ý hơn anh tưởng nữa.
Cuối cùng, bọn họ dùng bữa trong sự lúng túng cùng sự ngần ngại.
- Ừm, chúng ta ăn thôi.
Mộ Dung Hãn thỉnh thoảng ăn lại nhìn Lý Nhược Hy một lần, cô ấy ăn rất chuyên tâm, có lẽ vì chuyên tâm quá mà không biết mình có hạt cơm ở trên má.
Mộ Dung Hãn liền không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức ngồi sát gần cô ấy rồi lấy hạt cơm bằng tay không.
Lý Nhược Hy vẫn còn đang nhai nhưng cô lại dừng lại rồi nhanh chóng nuốt xuống vì ngón tay của anh ấy chạm vào má cô, tâm tình bất giác rung động, nhịp đập của trái tim thiếu nữ càng mạnh và nhanh hơn bình thường.
- Có hạt cơm ở trên má em nè.
Tiếng nói của Mộ Dung Hãn cuối cùng cũng phá tan được không khí trầm lặng này, anh ấy vẫn rất thoải mái, trái ngược hoàn toàn với tâm trạng rối loạn của Lý Nhược Hy.
Lý Nhược Hy không thể chịu đựng thêm được nữa nên cô tập trung ăn cơm một cách nhanh chóng rồi xin phép đi trước:
- Em ăn xong rồi, anh cứ ăn đi.
- À, ừm, vậy đi thong thả.
Mộ Dung Hãn chẳng quan tâm đến sự vội vàng của cô ấy mà tiếp tục ăn, đâu có ai biết rằng bên ngoài của Mộ Dung Hãn là một người đàn ông có thân hình tuyệt phẩm nhưng mà anh ấy lại có một đam êm ăn uống mãnh liệt.
- Ngon quá.
***
Sau khi Mộ Dung Hãn xử lý xong công việc của công ty thì anh đến lớp diễn xuất của Lý Nhược Hy. Nữ giáo viên diễn xuất đang rất tận tình giảng dạy những kiến thức cơ bản nhất, khi họ nhìn thấy Mộ Dung Hãn đến thì giáo viên kia liền lui trước:
- Nghĩa vụ của tôi kết thúc rồi, tôi rời đi trước nhé. Cô rất có thiên phú đó Nhược Hy.
Mộ Dung Hãn đợi chờ giáo viên rời đi rồi anh kéo hết rèm lại, căn phòng bỗng không còn một kẽ hở, không ai có thể từ ngoài nhìn vào và họ cũng chẳng nhìn thấy những gì xảy ra ngoài kia.
Lý Nhược Hy bắt đầu rơi vào trong tình trạng sợ sệt, cô khẽ hỏi anh:
- Sao anh phải đóng cửa?
Mộ Dung Hãn không nói gì, anh cứ thế dùng khí thế áp bức của mình mà tiến tới, không để cho Lý Nhược Hy có con đường thoái lui, anh ép sát cô vào tường.
Hai đôi mắt chạm nhau, hiện tại họ như một con thỏ nhỏ và một con sói đói.
Lý Nhược Hy run rẩy gọi tên anh:
- Dung Hãn, có gì từ từ nói, anh làm sao vậy?
Lý Nhược Hy liền nghĩ có khi nào anh ấy ăn hàu nên mới như bây giờ không, chẳng lẽ anh ấy không kiềm chế được hay sao mà muốn làm mấy chuyện đó?
Mộ Dung Hãn đương nhiên không biết được suy nghĩ của cô gái này rồi nhưng anh rất giỏi nắm bắt tâm lý, anh lập tức cúi sát mặt mình xuống hõm cổ của cô, đôi môi mềm mại chỉ cách làn da của cô có vài milimet.
Lý Nhược Hy nhướn người lên để né tránh, cả thân thể bỗng chốc đông cứng lại vì anh ấy còn cố ý tiến theo sự di chuyển của cô.
Sau khoảng mười giây thì Mộ Dung Hãn liền lui ra rồi nói cười với cô:
- Diễn xuất của em cứ thế mà phát huy nhé, bài học hôm nay chỉ có vậy thôi. Mong em có thể tiếp thu.
Lý Nhược Hy dường như vẫn chưa phản xạ được, cho đến khi anh ấy rời đi.
- Chẳng lẽ đây chính là một bài học hay sao nhưng mà chỉ có thực hành mà không có lý thuyết à?
Lý Nhược Hy vẫn lẩm bẩm một mình trong phòng học mãi không thôi. Mỗi lần nghĩ lại khoảnh khắc đó thì tâm lý của cô đều bất ổn, nhịp tim bỗng nhanh một cách đột ngột, không kiểm soát.