Sáng sớm hôm sau là Lý Nhược Hy đã xuống dưới bếp nấu nướng cùng với cô giúp việc rồi. Bố mẹ của Mộ Dung Hãn cũng không khỏi bất ngờ.
Mẹ của Mộ Dung Hãn kéo chồng mình lại rồi hỏi:
- Mộ Dung Kiên, khéo khi chúng ta có một đứa con dâu tuyệt vời đây rồi.
Bố của anh liền gật đầu rồi cảm thán cùng vợ mình:
- Đúng vậy, xem ra thằng nhỏ kia rất có phúc.
Lê Như Hoa lại bắt đầu gắt gỏng với chồng một cách nũng nịu:
- Thế anh thì không có phúc?
Tiếp đến là tiếng hai vợ chồng nói qua nói lại, vợ thì giận dỗi còn chồng thì tìm mọi cách để xoa dịu.
Cô giúp việc trong bếp liền nói với Lý Nhược Hy:
- Mợ chủ, mợ thấy ông bà chủ chưa? Hai người họ rất hay giận dỗi nhau như vậy đấy. Trông thật hạnh phúc mà.
Lý Nhược Hy đưa mắt nhìn bố mẹ chồng âu yếm nhau thì cô liền cười rồi trong lòng không ngừng ngưỡng mộ. Mộ Dung Hãn đã ba mươi tuổi, như vậy thì bố mẹ của anh ấy cũng đã kết hôn ít nhất ba mươi năm, vậy mà vẫn giữ được hạnh phúc như vậy, xem ra họ rất yêu thương nhau.
Không biết mai sau cô cùng với Mộ Dung Hãn sẽ như thế nào đây?
Vì quá để tâm đến dòng suy nghĩ đó mà Lý Nhược Hy bị đứt tay, cô biết đau nhưng không kêu. Lúc đó, cô giúp việc liền hét toáng lên:
- Mợ chủ, mợ không sao chứ?
Cùng lúc đó, Mộ Dung Hãn xuống dưới bếp uống nước, anh nhìn thấy cô ấy bị chảy máu thì liền chạy đến.
- Cô đi tìm băng gâu giúp cháu với.
Cô giúp việc nghe xong thì chạy ngay đi lấy băng gạc.
Mộ Dung Hãn cũng chẳng ngại sạch hay bẩn mà dùng miệng m*t ngón tay đầy máu của cô một vài giây, đến khi có băng gâu thì lập tức băng vào giúp cô một cách nhuần nhuyễn.
Sau đó còn không quên cao giọng mắng cô:
- Sao em không cẩn thận như vậy? Mất máu nhiều quá là không tốt đâu, cũng may là anh đã không để chúng lãng phí.
Nghe thấy câu nói đó thì Lý Nhược Hy liền đỏ hết mặt mũi, anh ấy sao có thể nói những câu như thế chứ? Anh ấy không sợ bẩn khi ngậm ngón tay cô hay sao?
Bố mẹ của Mộ Dung Hãn đứng ở ngoài cửa nhìn thấy hết thảy, hai người họ cũng không quên châm chọc lại con trai mình:
- Sao em không cẩn thận như vậy? Mất máu…
Đang nói được một nửa thì hai người họ lại cười phá lên vì buồn cười.
- Dung Kiên, em không nhịn cười được nữa rồi.
Bố của anh cũng rất biết tung hứng mà trả lời vợ của mình:
- Như Hoa à, hay chúng ta lên phòng khách cười tiếp nhé. Lát nữa còn phải miêu tả lại cho mẹ nữa chứ.
Lý Nhược Hy lại càng xấu hổ hơn, bố mẹ còn có ý định kể lại cho bà nội ư?
Mộ Dung Hãn mặc dù đã quá quen với tình cảnh này nhưng Nhược Hy thì không nên anh nắm chặt lấy cổ tay của cô rồi nói với bố mẹ mình:
- Bố, mẹ, cô ấy sợ rồi này.
Bố mẹ anh biết là vậy nhưng trêu chọc vợ chồng mới cưới này rất vui vẻ nên họ không ngừng được, họ vừa rời đi vừa diễn lại.
- Sao em không cẩn thận như vậy? Mất máu…
Mẹ cô đang đóng làm người phụ nữ yếu đuối mà dựa vào người chồng mình, còn bố của anh thì lại âu yếm bà ấy, thật sự mà nói thì hành động của họ quá lố rồi.
***
Trong bàn ăn, bà nội hỏi chuyện Mộ Dung Hãn:
- Sao rồi, hôm qua hai cháu ngủ ngon chứ?
Mộ Dung Hãn bỗng giật mình, cả đêm hôm qua anh không ngủ được chỉ vì Lý Nhược Hy, bây giờ mà trả lời thật thì chắc là cô ấy sẽ lại nghĩ ngợi gì đó.
Lý Nhược Hy rất thật thà, cô cũng cười nhẹ rồi trả lời lễ phép:
- Cháu ngủ ngon ạ.
Bà nội gật đầu nghĩ, chắc là hai đứa nó vận động mạnh quá nên ngủ ngon là phải rồi. Xem ra nhân viên tiếp thị kia không lừa mình.
Mộ Dung Hãn không thấy bà nội hỏi thêm nên cũng yên tâm hơn.
Bỗng nhiên bố của anh m*t ngón tay của vợ mình rồi nói:
- Sao em không cẩn thận như vậy?
Mẹ của anh lại tiếp tục tung hứng mà xấu hổ nói:
- Con nó nhìn chúng ta kìa, anh ăn đi.
Mộ Dung Hãn lúc này chỉ hận mình không thể động thổ mà thôi, nếu như Lý Nhược Hy xấu hổ thêm thì sao, nếu như cô ấy nghĩ anh cũng sẽ trẻ con như họ thì sao?
Bà nội cũng chẳng để ý nhiều vì những chuyện này đã thành quen.
Ban đầu thì Lý Nhược Hy cũng khá ngại ngùng nhưng sau đó thì cô dần quen với không khí ở đây. Trước kia cô chưa từng được sống một cuộc sống vui vẻ như vậy, vì cô chỉ thân với mỗi bà ngoại lại không có mấy bạn bè nên những lúc vui đùa thế này dường như không có.
Mộ Dung Hãn nhìn thấy Lý Nhược Hy suy tư thì anh liền nắm chặt tay của cô rồi chuyển sang đùi của mình, hai người họ thầm thì:
- Bố mẹ anh trẻ con như vậy đấy nên em đừng ngại gì cả.
Cô biết anh ấy lo lắng nên đã trả lời:
- Vâng, em thấy vui mà. Anh không cần lo lắng đâu.
Mộ Dung Hãn nghe thấy cô ấy xác nhận như vậy thì mới an tâm phần nào. Anh mỉm cười với cô rồi tiếp tục ăn sáng.
Bà nội nhìn thấy hành động thì thầm gì đó của họ thì càng thấy hạnh phúc, xem ra bà chọn cháu dâu quả thật không sai được. Bà chỉ nghĩ:
- Mong sao mình có thể bế chắt trước khi tạm biệt trần gian.