Sau khi xem xong hai tin nhắn Lục Chẩn gửi đến, Sở Ân đã thực sự bình tĩnh trở lại.
Cô tự tin vào bản thân, chẳng qua áp lực chịu đựng một mình khiến cô cảm thấy hơi suy sụp.
Nhưng, bây giờ đã không còn nữa.
Sở Ân đặt điện thoại xuống, bắt đầu ăn cơm.
Bữa tối được chuẩn bị đều là những món ăn thanh đạm nhưng giàu dinh dưỡng, không dầu mỡ không cay, ăn rất ngon miệng.
Sở Ân ăn từng miếng lấp kín dạ dày, có cảm giác rất kiên định.
Buổi tối sau ngày thi đại học đầu tiên là một thời khắc cực kì thử thách tâm trạng.
Rất nhiều người—— đặc biệt là học sinh ban xã hội đều sẽ trải qua một lần suy sụp sau bài kiểm tra môn toán.
Người có thể điều chỉnh tốt tâm trạng tiếp tục cho cuộc thi sáng mai ít nhất vẫn có khả năng phát huy như thường.
Nhưng nếu tâm trạng sụp đổ hoàn toàn, cuộc thi phía sau cũng bị ảnh hưởng, đó mới thật sự là thất bại.
Sở Ân tái hiện lại câu hỏi khiến cô lưỡng lự ban nãy trong đầu, cuối cùng cũng ổn định tâm trạng.
—— Nếu cho cô thêm một cơ hội cô vẫn sẽ sửa như vậy, cô cảm thấy đáp án trước khi thay đổi không chính xác.
Vậy nên không cần biết là sai hay đúng, cứ phó mặc hết cho ông trời.
Sở Ân không gửi tin nhắn nữa.
Lục Chẩn đợi ngoài cửa một lúc, biết hiện tại cô hẳn đã ổn.
Cô vốn là người có tâm lí rất mạnh mẽ.
Lục Chẩn biết rõ.
Anh cúi đầu nở nụ cười, sau đó mở cửa phòng khách sạn đối diện ra, đi vào.
Ngày cuối cùng rồi.
Đợi thêm chút nữa.
Tối đó, Sở Ân không tiếp tục hoang phí tinh lực để suy nghĩ về môn toán nữa.
Bàn học của khách sạn rất lớn, ghế da êm ái, cô tựa người xem lại những lưu ý trọng tâm mà bản thân tinh giản lần cuối rồi nghe tiếng Anh ngủ thiếp đi.
Một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau nghênh đón hai trận chiến cuối cùng.
Ngay khi bước vào phòng thi ngày hôm nay, cô có thể thấy rõ trạng thái tinh thần của một số người không bằng ngày hôm qua.
Có khả năng là do kiểm tra môn toán, cũng có khả năng là do nghỉ ngơi không tốt.
Sở Ân nhắm mắt điều hòa lại bản thân, sau đó bình tĩnh đón chào bài thi môn xã hội.
Đây là môn phải viết chữ nhiều nhất trong bốn môn.
Sở Ân kiểm soát tay, đồng thời trả lời câu hỏi một cách chính xác và ngắn gọn, vừa có thể giữ được điểm số, vừa có thể tránh không cho phiếu trả lời quá lộn xộn.
Hai tiếng rưỡi, trọn hai mặt bài thi, lúc Sở Ân đặt bút xuống, bàn tay vẫn khó tránh khỏi đau mỏi.
Nhưng khi nhìn từng câu trả lời được suy nghĩ cặn kẽ, trong lòng cô lập tức tràn đầy cảm giác thành công.
Cấu trúc kiến thức rõ ràng và nội dung đã thuộc làu của cô ổn định phát huy tác dụng, toàn bộ bài thi xã hội Sở Ân đều vô cùng chắc chắn.
Sau khi kiểm tra lại các câu hỏi trắc nghiệm và sai sót trong câu tự luận khó xong, tiếng chuông vừa khéo vang lên.
Giám thị xuống dưới thu bài, không ít học sinh bắt đầu vươn vai.
—— CHỈ CÒN! MỘT MÔN! CUỐI CÙNG!!
Lí trí mọi người đều biết bây giờ vẫn chưa đến lúc thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bắt đầu mơ tưởng viển vông—— chỉ còn vài giờ nữa, bọn họ sẽ được giải phóng!
Tống Triệu Lâm chính là một ví dụ điển hình của việc không kiềm chế nổi, trái tim liên tục đập bịch bịch bịch, cuối cùng Hàn Sơ Oánh phải nhét cho cậu một số đề bài toàn những câu sẽ hỏi đến thì cậu mới bình tĩnh lại.
Tâm trạng Sở Ân rất bình tĩnh, không hề quan tâm đến kì nghỉ cực dài sau vài tiếng nữa.
Cô cần cẩn thận hơn với những môn là thế mạnh của bản thân như toán và tiếng Anh, bởi vì cô không thể chấp nhận sai lầm.
Buổi trưa cô vẫn ăn trưa ở khách sạn, sau đó luyện nghe một lúc, chợp mắt, buổi chiều lại tiến vào phòng thi.
Bài kiểm tra tiếng Anh chỉ dài hai tiếng, trong đó kiểm tra nghe đã chiếm nửa giờ, vì vậy thời gian trả lời câu hỏi không có nhiều.
Với tốc độ đọc tiếng Anh của Sở Ân, trong lúc phần lớn mọi người vẫn còn hai bài đọc chính thì cô đã bắt đầu suy nghĩ viết văn.
Sở Ân không vội, hai trăm chữ này, cô có đủ thời gian để sắp xếp tốt từng từ nối, từng kiểu câu, từng từ vựng nâng cao, cuối cùng đánh bóng nó thành một tác phẩm chất lượng cao.
Sở Ân từng nét hoàn thành bài văn, tiếp đó quay về kiểm tra lại phiếu trả lời rồi mới đặt bút xuống.
Kết thúc rồi.
Chuông hết giờ vẫn chưa vang lên, nhưng cô đã làm xong phần thi đại học của mình.
Sở Ân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này, ngoài cổng trung học thực nghiệm đã xếp đầy phụ huynh.
Mà hơi ngẩng lên một chút, cô lập tức có thể trông thấy khách sạn mình ở phía đối diện.
Chuyện hệ trọng nhất năm 17 tuổi đã kết thúc như vậy, cảm giác nhẹ nhõm lúc này mới phiêu phiêu tràn vào đại não.
Tiếng chuông vang lên, trên mặt giám thị lộ ra nụ cười, nhưng vẫn nghiêm túc đi thu bài thi và phiếu trả lời của từng người.
Các phòng học phía xa làm việc mau hơn, giám thị đã thu xong toàn bộ, trong phòng học vang lên những tiếng reo hò phấn khích.
Các học sinh bên cạnh Sở Ân cũng bắt đầu náo loạn.
Cuối cùng, giám thị kiểm kê số lượng bài thi, sắp xếp gọn lại rồi mỉm cười nói: "Các em có thể ra khỏi phòng rồi, chúc mừng!"
Cả phòng lập tức ngập tràn tiếng thở dài thư thái.
"Thi xong rồi!"
"Cuối cùng a a a a a!"
Sở Ân cũng từ từ, từ từ duỗi lưng.
Nhiệm vụ học tập quan trọng nhất, đã hoàn thành.
Người trong tòa dạy học đông như mắc cửi, đâu đâu cũng có thí sinh hứng khởi.
Sở Ân không vội, cô thong thả theo dòng người ra ngoài.
Mãi đến lúc ra khỏi cổng trường trung học thực nghiệm, nhìn cảnh tượng bên ngoài, cô mới đột nhiên cảm thấy hoàn toàn khác.
Rõ ràng chỉ có hai ngày, nhưng khi nhìn cùng một kiến trúc, cô lại có tâm trạng khác nhau.
—— Chữ "tương lai" cực lớn bỗng hiện ra trước mắt cô.
Sau kì thi đại học, cuộc đời bước sang một chương mới.
Bọn họ đã có thể nghĩ về tương lai.
...
Cổng trường lúc này đã chật cứng người, tiếng sáo trúc vang lên khắp nơi.
Sở Ân trông thấy Khương Nghiên đang vô cùng phấn khởi nhào vào lòng mẹ, xem chừng thi rất tốt.
Hàn Sơ Oánh cũng nhảy nhót, chui vào trong chiếc xe ven đường.
Cô không thấy Tống Triệu Lâm, khả năng bây giờ đã vui vẻ chạy mất dạng.
Mặc dù có chút hâm mộ, nhưng Sở Ân nghĩ, may là không nhờ anh trai đón, nếu không đến xe cũng không ra được khỏi đường phố này.
Sở Ân lách qua đám người, tiến vào đại sảnh khách sạn, đi thang máy lên tầng của mình, tiếp đó lấy thẻ phòng ra, bước đến trước cửa.
Vừa quẹt thẻ, cửa phòng khách sạn phía sau bỗng vang lên một tiếng "lạch cạch" mở ra.
Sở Ân theo bản năng ngoảnh đầu lại.
Lục Chẩn dựa vào khung cửa, khẽ cười nhìn cô.
Kể từ sau lần nói đó, Lục Chẩn thật sự không còn tới tìm cô nữa, cẩn thận tính toán, đại khái đã hơn hai mươi ngày chưa chạm mặt.
Sở Ân chớp chớp mắt rồi mới hậu tri hậu giác hỏi: "Cậu ở đối diện phòng tôi?"
Lục Chẩn gật đầu: "Ừm."
Tiện để anh âm thầm chăm sóc, cũng tiện để anh đón người nọ đi ngay lập tức.
Sở Ân nhéo nhéo quai cặp sách: "...À."
Hóa ra cô cũng có người kèm đi thi.
Đáy mắt Lục Chẩn chứa ý cười, cứ nhìn cô như vậy một hồi lâu.
Tầng cao nhất của khách sạn rất yên tĩnh, bên này chỉ có hai căn phòng, bình hoa trong hành lang cắm một bó loa kèn, tỏa ra hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt.
Bầu không khí có chút ám muội khó tả.
Lục Chẩn đứng thẳng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt cô, cúi đầu xuống: "Vậy chúng ta..."
Anh chưa kịp nói hết câu, điện thoại Sở Ân bỗng vang lên.
Cô hoàn hồn lại trong bầu không khí khó tả kia, vội vã nhận điện thoại: "Alo?"
Giọng Sở Thật từ trong điện thoại truyền ra: "Ân Ân, bây giờ bọn anh đang bị kẹt xe, em đừng lo lắng, lát nữa bọn anh sẽ đến!"
Khoảng cách rất gần, Lục Chẩn có thể nghe thấy rõ ràng.
Anh chú ý đến chữ "bọn" kia, chân mày khẽ nhướng lên.
Sở Ân vội vàng nói: "Các anh đừng lái xe vào, bây giờ tắc lắm, đến cũng không dễ lái, lát nữa em tự về trường là được."
Cô vừa dứt lời, Lục Chẩn cúi đầu lại gần, nhẹ giọng hỏi: "Còn anh thì sao?"
Luồng không khí nhẹ nhàng lướt qua, lỗ tai Sở Ân ngứa ngáy, vô thức muốn che microphone lại.
Cũng may anh trai không nghe thấy, anh nói tiếp: "Không sao, bọn anh đón em—— anh Thu Trạch của em cũng về nước rồi! Tối nay chúng ta cùng ăn mừng em nhé!"
Lục Chẩn hơi híp mắt lại.
Sở Ân đau cả đầu: "Anh à, không..."
Chưa kịp nói xong, Lục Chẩn đã xử điện thoại của cô, nói vào micro: "Người được tôi đón đi rồi."
Dứt lời, anh cúp máy giúp cô.
Sở Ân trợn mắt nhìn anh: "Này!"
Lục Chẩn rủ mắt xuống, nhéo vành tai cô, sau đó hỏi: "Đến phòng em, hay là đến phòng anh?"
Khuôn mặt Sở Ân bỗng hơi nóng lên.
Tuy cô biết lời này không có ý muốn làm gì, nhưng nó thật sự quá giống lời mời của những người trưởng thành.
Lục Chẩn nhìn vành tai đang từ từ ửng đỏ của cô, sự nóng nảy khi nghe Cố Thu Trạch cũng đến ban nãy đột nhiên bị áp chế.
Khóe môi anh nhếch lên, dắt tay Sở Ân dẫn về phía trước, sau đó quẹt thẻ vào phòng mình.
Sở Ân chưa kịp phản ứng lại đã bị anh cởi cặp sách rồi ấn cả người lên cánh cửa.
Thiếu niên áp vào chóp mũi cô, giọng nói mát lạnh hơi khàn khàn: "Đã thi xong, chúng ta có thể giải quyết chuyện của mình rồi."
Sở Ân dán lên cửa, cặp sách vứt dưới chân, cô co rụt lại về sau: "Chuyện gì."
Cô giả ngu.
Lục Chẩn há miệng, cắn chóp mũi xinh xắn mềm mại của cô.
Sở Ân "Á" một tiếng.
Đau thì không đau, nhưng thực sự rất ngượng——!
Cô vẫn mặc đồng phục học sinh! Hai học sinh cấp ba, ở khách sạn! Làm loại chuyện đó!
Sở Ân đấm vào vai anh: "Lục Chẩn!"
Lục Chẩn buông cô ra, tiếp đó hôn lên dấu răng nhàn nhạt trên chóp mũi cô.
"Ý anh là" Anh nhắc nhở cô: "Chuyện chúng ta bên nhau."
Mi mắt mảnh dài của Sở Ân run run hai lần, sau đó quay mặt đi: "Cậu muốn giải quyết thế nào?"
Con ngươi đen như quạ của Lục Chẩn nhìn chằm chằm cô: "Bắt đầu nghiêm túc theo đuổi em."
Sở Ân không thể tránh được, gò má trắng nõn chầm chậm đỏ ửng lên.
Tên đàn ông chó kiên nhẫn chờ đợi bao lâu nay, bây giờ vừa thi xong đại học, anh lập tức bắt đầu liên tục bày tỏ thẳng thừng.
Càng ngày càng khó chống đỡ.
"Đây là yêu sớm" Âm lượng Sở Ân vô thức hạ xuống: "Hơn nữa, cậu có thể thả tôi ra trước được không."
Lục Chẩn ôm cô: "Vậy đừng đi tìm anh em nữa, tối chúc mừng với anh."
Sở Ân giơ tay chọc cánh tay ôm chặt mình của anh: "Trông cậu giống như đang trưng cầu ý kiến...?"
Lục Chẩn cong môi cười, sau đó hỏi cô: "Sở Ân, anh kèm em đi thi hai ngày có thưởng không?"
Sở Ân xù lông: "Tôi không mướn cậu kèm!"
Lục Chẩn rủ mắt nhìn cô, ý cười không hề giảm.
Sở Ân khiến anh nhìn ra một chút lương tâm bất an.
...Được rồi, khách sạn cách hai trăm mét, cơm ăn ba bữa luôn được chuẩn bị đầy đủ, đúng là đã giúp cô rất nhiều để thi đại học suôn sẻ.
Cô đảo tròng mắt, hỏi: "Cậu muốn...!muốn thưởng gì?"
Lục Chẩn suy nghĩ một chút, cúi đầu nói nhỏ: "Ôm anh."
Sở Ân: "!"
Vô liêm sỉ——!
"Không thích à?" Lục Chẩn nói: "Vậy thì hôn..."
"—— Biết rồi, biết rồi."
Sở Ân đành phải vươn tay ôm lấy anh, sau đó khẽ càu nhàu trên lưng Lục Chẩn.
Đây vẫn là cái ôm đúng nghĩa đầu tiên trong kiếp này của bọn họ.
Lục Chẩn dính sát vào cô, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.
Để tránh nụ hôn, Sở Ân úp mặt vào vai anh làm ổ: "Tôi sẽ chuyển tiền thuê phòng cho cậu."
Lục Chẩn đưa tay nhéo gáy cô, giọng hơi khàn khàn: "Vậy em có muốn ở hết đến khi trả phòng không?"
Sở Ân hỏi: "Cậu đặt đến khi nào?"
Lục Chẩn ghé vào tai cô, giọng nói có chút quyến rũ khó hiểu.
"Vẫn còn một đêm."
...
Không qua đêm được đâu nhé.
Chưa thành niên mà suốt ngày nghĩ cái gì vậy.
Lục Chẩn bị cô nện cho mấy cái, sau đó mỉm cười, tâm trạng rất tốt theo sau cô.
Sở Ân thu dọn cặp sách xong, lúc cùng Lục Chẩn ra khỏi khách sạn, xe riêng đón thí sinh vẫn đang lấp kín lối đi bộ.
Đúng lúc có học sinh Oái Văn đi qua, trông thấy Sở Ân và Lục Chẩn cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, kinh sợ đến mức suýt nhảy dựng lên tại chỗ.
—— Tình, tình huống gì đây!!
Cậu ta đã trông thấy gì thế này?!?!
A a a a a nếu đăng lên diễn đàn chắc chắn bây giờ sẽ bùng nổ!
Sở Ân giơ tay: "Bạn à, không phải như cậu nghĩ đâu..."
Bạn học kia lùi về sau ba bước, đưa tay lên: "Không cần giải thích! Chúc hai người hạnh phúc!!"
Sở Ân: "..."
Tin đồn về cô, căn bản đã không thể chặn lại.
Ngược lại tâm trạng Lục Chẩn rất vui vẻ.
Anh dắt Sở Ân đi vòng từ con đường nhỏ ra khu phố.
Maybach đã đợi sẵn ở lề đường.
"Đi đâu?"
"Ăn cơm."
Trước đó Sở Ân đã nói không đồng ý cho Sở Thật đến đón cô, không ngờ anh vẫn đến, hơn nữa còn dẫn Cố Thu Trạch theo cùng.
Mặc dù theo quan điểm của anh trai, trước kia ba người bọn họ đã từng cùng nhau tổ chức tiệc mừng, vậy nên việc cùng nhau ăn mừng sau kì thi đại học cũng không có vấn đề gì.
Nhưng mà...
Sở Ân ngước mắt lên nhìn Lục Chẩn.
Cô thật sự không muốn ăn cơm với Cố Thu Trạch.
"Vậy ăn cơm xong tôi về trường học." Sở Ân nói.
Dù đã tốt nghiệp nhưng cô vẫn có thể ở kí túc xá một thời gian.
Cho đến khi Sở Ân tìm được nhà, tạm thời cô vẫn sẽ ở lại trường học.
Lục Chẩn: "Được."
Ngồi trong xe, Sở Ân gọi điện cho Sở Thật, xe của bọn họ bây giờ vẫn lết tới với tốc độ rùa bò.
Sở Thật vô cùng nóng nảy, song lại không thể làm gì.
Cuối cùng chỉ có thể đỗ xe lại ven đường, trở thành anh cùng Cố Thu Trạch đi ăn tối.
Cố Thu Trạch tò mò hỏi: "Em gái và Lục Chẩn...?"
Sở Thật hết sức đau lòng: "Khó mà đề phòng được! Haiz!"
Cố Thu Trạch nhíu mày, ánh mắt lộ ra một chút hứng thú.
...
Xe Lục Chẩn dừng lại trước một cái hẻm nhỏ.
Nhìn vào bên trong, sâu trong ngõ nhỏ tĩnh mịch, có người đốt đèn lồng.
Lúc này đã qua xế chiều, tuy ngày hè dài nhưng màn đêm cũng đã buông xuống.
Hơi tối.
Lục Chẩn dắt tay Sở Ân.
Lần này cô không nói gì, được Lục Chẩn dắt vào trong.
"Đây là bếp gia đình" Lục Chẩn giải thích: "Rất yên tĩnh, thích hợp thả lỏng tâm trạng."
Sở Ân gật đầu.
Tới cửa, cô mới nhận ra, đây đại khái là một tòa nhà giống như nhà siheyuan[1], cánh cửa màu đỏ thẫm đóng lại.
Lục Chẩn nắm lấy tay cô, đẩy cửa ra.
[1] Nhà siheyuan/Tứ Hợp Viện: là mô hình nhà ở phổ biến nhất tại Trung Quốc, chủ yếu ở khu vực phía bắc đất nước.
Những căn nhà được tạo bởi bốn gian nhà chữ nhật, bố trí thành hình vuông tạo thành các sân trong.
Lập tức có người phục vụ tiến lên chào hỏi, yên lặng dẫn bọn họ tới phòng riêng.
Vừa bước vào, một luồng gió thổi vào mặt.
Một mặt của căn phòng được mở thông với sân nhỏ.
Ở một khu phố xá sầm uất tấc đất tấc vàng, tìm được một thế giới tĩnh lặng giữa cái ồn ào thế này đúng là thú vui của người lắm tiền.
Mỗi tuần bếp gia đình chỉ có một thực đơn, nguyên liệu đã được chuẩn bị trước, sau khi bọn họ đến thì đầu bếp lập tức bắt tay vào nấu.
Người phục vụ bưng một ấm trà lên, hương trà thanh tịnh đẹp đẽ, vừa ngửi đã biết là loại thượng hạng.
Nhưng sự chú ý của Sở Ân đều đổ dồn vào chiếc bình thủy tinh sẫm màu trên tay Lục Chẩn.
Đó là rượu.
Ai muốn uống trà khi có rượu chứ.
Lục Chẩn ngồi đối diện cô, nhận ra ánh mắt của Sở Ân, khóe môi cong lên: "Em chưa đến tuổi trưởng thành."
Sở Ân: "Cậu thì trưởng thành rồi hả?"
Lục Chẩn nhướng mày: "Tuần trước."
"A." Lúc này Sở Ân mới nhớ đến: "Chúc mừng sinh nhật nhé, mặc dù đã muộn một...!nhiều chút."
Lục Chẩn nở nụ cười.
Anh trưởng thành hay chưa không quan trọng.
Đợi Sở Ân trưởng thành mới quan trọng nhất.
Sở Ân xoay xoay chén trà trong tay, nói: "Nhưng tôi từng trưởng thành rồi, vậy nên tôi có thể uống rượu."
Cô đã ngửi thấy, là rượu mơ, rất ngọt.
Lục Chẩn rót một chén rượu, ngước mắt lên nhìn cô: "Vậy cũng có thể yêu đương nhỉ?"
Sở Ân khẽ chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn trời.
...Cô chính là người tiêu chuẩn kép lừng danh của Trung Quốc.
Người phục vụ lặng lẽ dọn các món ăn lên, Sở Ân định lát nữa sẽ lén uống một chén.
Mỗi lần bưng lên, người phục vụ sẽ giới thiệu sơ qua về các món ăn.
Sở Ân nghe tên, phát hiện thật sự rất bồi dưỡng.
Bào ngư khô Nam Phi, tôm Nương sốt tiêu xanh, canh trai ốc hương, trong tay còn một chén bóng cá hầm cua nhuyễn.
Bếp riêng nấu rất tinh tế, mỗi thứ một ít, nhưng gọi nhiều quá, chật kín cả bàn.
"Hay lắm, bữa ăn của bệnh gout." Sở Ân nói.
Nhưng vị quả thật rất tuyệt, cho dù Sở Ân không đói cũng ăn khá nhiều.
Lục Chẩn không ăn nhiều, ngược lại liên tục uống rượu.
Sở Ân vẫn luôn âm thầm quan sát, khó khăn lắm mới đợi đến lúc Lục Chẩn đứng dậy ra ngoài đi toilet, cô bèn kéo chén thủy tinh qua, rót cho mình một chén rượu.
Nồng độ loại rượu trái cây này rất thấp, cô chỉ nếm thử thôi.
Sở Âm nhấp một ngụm, đúng là rất ngọt, thích hợp nhâm nhi trong đêm hè.
Cô lén lút uống một chén, lúc trả chén về, Lục Chẩn vừa khéo bước vào.
"Ăn no rồi hả?" Lục Chẩn hỏi.
Sở Ân điềm nhiên như không gật đầu: "Ừ."
Lục Chẩn đi đến, kéo cô: "Đi hóng gió một lúc."
Màn đêm dịu dàng buông xuống, trong sân nhỏ đã thắp đèn lồng.
Dưới mái hiên có ghế sofa vải mềm mại, mềm đến mức có thể vùi người vào trong đó.
Sở Ân vừa ngồi xuống, Lục Chẩn liền ngồi xuống cạnh cô, cả người cô bị lún xuống ghế sán vào cạnh Lục Chẩn.
Lục Chẩn khoác tay lên lưng cô, ôm cả người cô vào lòng.
Sở Ân: "...Cái sofa này mưu mô bất chính."
Lục Chẩn mỉm cười, giơ tay nhéo vành tai cô.
Cô vốn lo mình bị phát hiện uống trộm rượu, có điều may là trên người Lục Chẩn cũng có mùi rượu, ngọt ngào trong trẻo.
Hơi thở hai người quyện vào nhau, không thể phân biệt được ai là ai.
Gió đêm hè dịu dàng ấm áp.
Lá cây xào xạc nhẹ nhàng vang lên, nếu lắng nghe kĩ, có thể nghe thấy tiếng côn trùng thấp bé kêu vang trong sân nhỏ tĩnh lặng.
Có cảm giác năm tháng dằng dặc đang rơi xuống.
Hai kiếp đến nơi này, vậy mà vẫn có thể bình thản cùng nhau hóng gió như vậy, quá khứ bọn họ đại khái chưa bao giờ nghĩ tới ngày này.
Thi đại học đã qua, Lục Chẩn không hỏi cô, lúc này Sở Ân cũng lười không muốn nghĩ đến kết quả.
Vào giờ phút này, cô đang nghĩ tới rất rất nhiều chuyện giữa hai người bọn họ.
Kiếp này Lục Chẩn lại đưa tay ra, đối xử tốt với cô, tốt về mọi mặt.
Mà cô vẫn đang dò xét.
Cô cần một chút thời gian để làm rõ.
Sở Ân luôn cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ không bình đẳng.
Qua một đời như vậy, cô có oán hận, đáng ra Lục Chẩn cũng nên có.
Mà kiếp này cô hoàn toàn không mảy may hay biết, thoải mái trút hết nỗi lòng đã qua, nhưng Lục Chẩn thì không.
Sở Ân tựa lưng về phía sau, khẽ hỏi: "Lục Chẩn, lúc đó tôi tới cạnh cậu làm cái gì?"
Phần kí ức đó đã ẩn sâu trong tâm trí, chỉ có thể hồi tưởng lại những mảnh vỡ vụn vặt.
Mặc dù Lục Chẩn nói sau cùng cô không ra tay, nhưng Sở Ân cũng không biết mình có gây ra tổn thương nào khác hay không.
Ngón tay Lục Chẩn quấn lấy sợi tóc rối bên cổ cô, giọng nói rất trầm: "Cùng anh làm việc, cùng anh ăn cơm, pha cà phê cho anh."
Không một chuyện xấu nào được nhắc đến.
Sở Ân xoay đầu: "Còn gì nữa không?"
Lục Chẩn rủ mắt nhìn cô, vẻ mặt dưới bầu trời đêm vô cùng dịu dàng.
Sở Ân hỏi: "Tôi thật sự không làm cậu tổn thương chứ?"
Sự thù hận khi đó mãnh liệt như vậy, cho dù sau cùng có dừng lại, nhưng Lục Chẩn hoàn toàn không có sự đề phòng với cô, thậm chí...!anh còn hi vọng được chết ở trong tay cô.
Lục Chẩn sờ sờ tóc của cô: "Không quan trọng."
Sở Ân khẽ nhíu mày.
"Cái mạng bây giờ cũng là em cho" Lục Chẩn cực kì bình tĩnh nói: "Em có thể lấy về bất cứ lúc nào."
Sở Ân nhìn chằm chằm anh một lúc.
"Lục Chẩn, nếu cậu tiếp tục hèn mọn như vậy, tôi sẽ đánh cậu."
So với thiếu niên bá đạo của kiếp trước, kiếp này Lục Chẩn quá thu mình.
Âm thầm làm nhiều như thế mà phần thưởng chỉ cần một cái ôm.
Sinh nhật lặng lẽ trôi qua cũng không tìm cô đòi quà.
Muốn bắt đầu lại lần nữa, song từng bước đều cẩn thận chờ đợi cô.
Khoảng thời gian này Sở Ân luôn gạt anh ra sau học tập nhưng không có nghĩa cô không cảm giác được.
Lục Chẩn rủ mắt, con ngươi chầm chậm đen hơn một chút.
Sở Ân ngẫm nghĩ, nói: "Tôi không phải thần linh của cậu, cậu không cần cúng bái tôi.
Cậu không giam giữ tôi nữa, tôi cũng sẽ không giết cậu.
Tuy tôi vẫn có thể đánh cậu...!nhưng tôi không cho phép cậu được hèn mọn."
Nếu muốn tiếp tục.
Quá khứ, vẫn tìm về được.
Trái tim rung động đã từng đơn thuần nhất, thiếu niên trẻ tuổi nóng tính và thiếu nữ khoa trương dũng cảm.
Bây giờ bọn họ vẫn đang ở độ tuổi này.
Con ngươi Lục Chẩn tối sầm lại, giọng hơi khàn khàn.
"Thật sao?"
Sở Ân ngẩng mặt lên: "Ừ."
Lục Chẩn: "Vậy anh muốn tìm lấy."
Sở Ân chớp mắt.
Và giây tiếp theo, Lục Chẩn đã vuốt ve gò má cô, nghiêng mặt hôn xuống.
Một tay anh vòng ra sau eo cô, không cho cô lùi về sau.
Đầu lưỡi lướt qua kẽ răng, quấn lấy cô, nuốt trọn những tiếng nghẹn ngào phản kháng.
Kí ức phủ bụi bị đánh thức, khát vọng bị đè nén bấy lâu nay được xoa dịu.
Trong khoảnh khắc đó, cột sống vỡ vụn vừa lành lặn của Lục Chẩn lại dấy lên từng trận run rẩy tê dại.
Thiếu nữ đè trên ghế sofa mềm mại, khóe mắt ửng đỏ, mơ mơ hồ hồ.
"Sở Ân" Lục Chẩn cắn cánh môi mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn: "Người chưa đến tuổi trưởng thành, không được phép uống rượu.".