Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 43: 43: Nước Sôi Lửa Bỏng






Sở Ân về nhà, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu suy xét.
Sau một hồi đầu óc hỗn loạn, lúc này Sở Ân đã dần bĩnh tĩnh lại.
Bây giờ Lục Chẩn thích cô...?
Nếu đúng là như vậy thì tất cả lại trở về điểm xuất phát rồi!
—— Nhưng tại sao?
Lẽ nào là do thiết lập nhân vật học sinh ngoan của cô đã sụp đổ? Là do cô lại buông thả?
Hay bắt đầu từ sớm hơn, anh ta tặng ipod, anh ta lưu kinh Phật, anh ta muốn bánh quy, anh ta tặng cô tượng Phật và bút máy...!ánh mắt anh ta nhìn sang khi ném phát bóng cuối cùng trong trận bóng rổ, đại thiếu gia lười nhác bỗng bắt đầu tham gia kiểm tra thi đấu, còn có cả buổi tối hôm ấy, anh ta muốn tặng mèo con nhưng không thành.
...Hết thảy dường như đều để lại dấu vết.
Nhớ lại tất cả sự logic từ khi sống lại đến nay, Sở Ân ôm đầu gối, thoáng hoảng hốt không thể tin được.
Cô chợt nhận ra cả hai kiếp cô đều không hiểu gì về Lục Chẩn.
Thành thật mà nói, Lục Chẩn mà cô gặp trong kiếp này rất khác dáng vẻ trong trí nhớ của cô.

Rất nhiều ký ức thời cấp ba kiếp trước đã mơ hồ, điều sâu sắc nhất đọng lại trong đại não chính là bộ dạng cố chấp điên cuồng về sau của anh ta.
Con người sẽ chỉ nhớ đến những điều tồi tệ, xấu xa nhất.
...Sự tổn thương sâu hơn sự rung động của trái tim.
Tình yêu của Lục Chẩn là bệnh hoạn.

Huống chi trong quyển sách này, ánh trăng sáng thê thảm đoản mệnh, âu sầu mà chết, thế nên, tên đàn ông chó thích cô thì chính là hại cô!
—— Không được.
Sở Ân lo lắng cắn ngón tay.
Không được phép tỏ tình, một khi cô từ chối, tuy bây giờ Lục Chẩn 17 tuổi có vẻ vẫn ngây ngô, nhưng ai biết tên nam chính hack game này có bắt đầu trở nên biến thái hay không? Như vậy không phải là lại sa vào con đường ánh trăng sáng cũ sao?
Chuyện này đúng là tình tiết chết người, Sở Ân quyết định sử dụng khoản quyền hạn lớn của cô.
Điều đáng mừng là hai ngày này đều là cuối tuần, không cần đi học, cô có thể chăm chú đọc kịch bản chờ thời cơ hành động.
Cuối tuần, đại thiếu gia nhà họ Lục cũng rất bận, phải đến công ty của gia tộc để học hỏi, phải tham gia các khóa học do nhà họ Lục sắp xếp, còn phải dành thời gian giao lưu lãnh đạo cấp cao, Sở Ân nhìn thôi đã thấy mệt.
Chỉ đến tối về nhà, anh mới được tạm nghỉ xả hơi.
Sau đó xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sở Ân không biết anh đang nghĩ gì, vài dòng chữ ngắn ngủi cũng không thể lột tả hết được các chi tiết nhỏ.
Trong kịch bản mãi không xuất hiện nội dung then chốt, Sở Ân không thể tập trung học hành.

Cho đến tận thứ hai, cô mở khóa kịch bản trong ngày lần nữa, cuối cùng cũng tìm ra điểm mấu chốt——
【...Lục Chẩn tỏ tình với cô...】
Tay cầm bút ánh sáng của Sở Ân khẽ run.
A a a a đồ chó đồ chó đồ chó!——
Sở Ân nghẹt thở, ngòi bút run rẩy, không nhịn được muốn sửa "cô" thành "heo".
—— Anh đi mà tỏ tình với heo của anh đi!!
Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

Lục Chẩn vốn đã phát giác ra, nếu thật sự thiết lập anh ta tỏ tình với bé heo đáng thương thì anh ta chắc chắn sẽ phát hiện ra có điều không ổn.
Vậy phải sửa sao đây?
Sở Ân khoanh tay, ngồi trên ghế sau của xe, chăm chú suy nghĩ.
"Tiểu thư à?" Tài xế nhìn cô trong gương chiếu hậu, xin chỉ thị: "Có xuất phát không ạ?"
"—— Đợi một chút!" Sở Ân vô thức từ chối, cô nhất định phải tính toán thật tốt khi đến trường.
Xem ra biện pháp duy nhất trước mắt là giải quyết từ gốc rễ của vấn đề, khiến cho điều kiện tỏ tình không được tồn tại!
"Sử dụng quyền hạn sửa câu đơn." Cô gõ hệ thống.
Hệ thống học tập: "Okey~ Kí chủ, cô tính sửa thế nào?"
Mạch suy nghĩ Sở Ân xoay chuyển nhanh chóng, cầm bút ánh sáng trầm ngâm hai giây, sau đó gạch xoẹt câu có tình tiết chết người này đi, sửa thành [Lục Chẩn luôn không tìm thấy cô].
Hệ thống học tập: "...Cũng...!không phải không được!"
Bởi không biết quyền hạn có thể chèo chống bao lâu, vậy nên cách chọn từ "luôn" của Sở Ân vô cùng khéo léo, đòi hỏi hệ thống phải tự nghiền ngẫm—— nhưng tóm lại, "không tìm thấy" đã biến tình tiết thành khách quan.
—— Không tìm thấy người! Tất nhiên sẽ không thể tỏ tình!!
Sở Ân ném bút: Mặc kệ, bà đây muốn làm người tàng hình!!
...
Điểm kiểm tra thứ năm tuần trước đã công bố, bảng xếp hạng thành tích được đăng trực tiếp lên website của trường.
Sở Ân còn chưa nhìn, Hàn Sơ Oánh đã hào hứng chạy vào phòng lớp 5.
"Aaaa tớ được vào rồi, tớ được vào rồi!" Cô nàng chạy thẳng đến trước bàn Sở Ân, khua khua điện thoại: "Chúng ta đều được vào rồi!"
Sở Ân cũng cực kì vui vẻ: "Tốt quá!"
Cô cúi đầu mở điện thoại, lúc nhấn vào website, suy nghĩ bỗng thay đổi.

Cô chỉ xem qua hạng nhất của mình, sau đó bèn bắt đầu lướt danh sách xuống dưới tìm kiếm.
Lướt đến tận tên cuối cùng nhưng tên Lục Chẩn lại không hề xuất hiện.
Là nội dung cố#7889;t truyện đang phát sinh hiệu quả? Hay là tổng kết quả thi của tên đàn ông chó không vào được?
Nhưng dù thế nào đi nữa, Sở Ân cũng thoáng yên lòng.
"Ân Ân, Ân Ân, tớ nghĩ cậu với tớ ngồi cùng một chỗ!—— A, còn có Nghiên Nghiên, vậy ba chúng ta sẽ ngồi cùng nhau, bàn trước sau, bàn trái phải, mẹ ơi, tớ vui quá!"
Tống Triệu Lâm bày ra vẻ mặt u oán: "Tôi không vui!"
Tuy cái lớp mũi nhọn này chỉ là phụ đạo thêm, nhưng bọn Sở Ân và Khương Nghiên sẽ thường xuyên vắng mặt trong lớp học.

Trong lớp cũng có rất nhiều người được vào, nhất thời khiến những người ở lại có loại cảm giác bị vứt bỏ.
Cậu trống vắng quá! Cô quạnh quá! Muốn có người ở bên quá!
Hàn Sơ Oánh cười hì hì nói: "Vậy cậu cũng thi vào đi."
Tống Triệu Lâm lập tức xù lông: "Cậu sỉ nhục tôi!!"
Sở Ân mặc xác hai người ầm ĩ, bình tĩnh xem lại danh sách trúng cử lần nữa.
Sở Ân đứng thứ nhất, tổng 290 điểm, vững vàng đầu bảng.

Hàn Sơ Oánh đứng thứ hai cũng rất ổn định với tổng số điểm là 276.
Sở Ân nhìn tiếp xuống dưới, nhận ta cái lớp nhỏ này còn rất náo nhiệt—— Ấy thế mà Phó Minh Huyên, Sở Thu Thu, thậm chí là cả Lương Nguyệt Kỳ đều được vào.
Sau lần bị một đòn đả kích ở trại đông trong kì nghỉ đông, Lương Nguyệt Kỳ về nhà lập tức bảo nhà họ Lương mời các giáo viên cốt cán lương cao các môn đến phụ đạo cá nhân toàn bộ mọi thứ cho mình.

Cô ta tham gia cuộc thi không phải do hiếm lạ tài nguyên Oái Văn cung cấp, cô ta chỉ đơn giản là muốn chứng tỏ bản thân, tìm lại cho mình một chút mặt mũi.
Bây giờ thấy ba người bọn họ đều tham gia, Sở Ân ngược lại không hề lo lắng.

Dù sao ba cô gái này cũng có thể tự diễn ra một vài vở kịch, bản thân bọn họ có thể tự chơi đùa rất hăng.
Buổi phụ đạo đầu tiên của tuần này diễn ra vào thời gian tự học chiều thứ hai, ngoài các kì thi học kì, đây là lần đầu tiên các học sinh giỏi cả khối vào học chung một lớp, trải nghiệm vô cùng mới mẻ.
Sở Ân ngồi vào vị trí giữa phòng học.
Phó Minh Huyên và Lương Nguyệt Kỳ đến sớm, hai người bọn họ không muốn ngồi xung quanh Sở Ân, mỗi người tự tìm lấy một chỗ ngồi ở hai bên.


Không lâu sau, Sở Thu Thu cũng nhẹ nhàng bước vào.
Cô ta phô ra nụ cười tao nhã, tiến tới bên cạnh Sở Ân, dịu dàng mỉm cười: "Chị gái, khó lắm hai chị em chúng ta mới được học chung với nhau nhỉ~"
Hôm nay Sở Thu Thu ăn mặc theo phong cách tri thức, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương, thể hiện thân phận khác biệt của cô ta khắp mọi nơi.
Sở Ân gật đầu: "Ừ, đúng vậy."
Sở Thu Thu đưa bàn tay đeo nhẫn kim cương lên vén tóc, tiếp đó cười nói: "Chỗ bên cạnh chị không có ai nhỉ? Vậy em——"
Sở Ân: "Có người."
Sở Thu Thu vừa mở miệng, Sở Ân nói tiếp: "Chỗ đấy cũng có người—— Ừm, xung quanh tôi đều có người."
Trong phòng học lập tức vang lên vài tiếng khẽ cười, sắc mặt Sở Thu Thu lập tức trở nên khó coi.
Giờ Sở Ân cũng tự cao tự đại quá nhỉ? Không phải chỉ là cầm được vài giải thưởng, thi được mấy lần hạng nhất thôi à? Nhận ra người ở trường ngốc nghếch ca tụng nên liền ảo tưởng à?
Hiện tại ở nhà họ Sở, địa vị của cô ta còn cao hơn cả Sở Ân!
Sở Thu Thu không giả vờ chị chị em em tiếp nữa, kiêu ngạo hất cằm, xoay người đi tìm chỗ khác.
Sau khi tất cả học sinh tìm được chỗ ngồi an vị xong, không lâu sau, giáo viên hướng dẫn cũng bước vào, sắp xếp ngồi xuống.
Trong phòng học, rất nhiều người đang trộm nhìn Sở Ân - người nổi bật nhất đang ngồi ở trung tâm.

Cô vẫn mặc bộ đồng phục đúng chuẩn học sinh giỏi, từ lúc chuyển trường đến nay vẫn luôn như vậy, vô tình khiến số người mặc đồng phục trong trường giờ đây trở nên nhiều hơn.
Bọn họ vốn tưởng trạng thái của Sở Ân trong giờ học phải tập trung cao độ, lưng thẳng tắp, không hề buông lỏng, lưu lại bóng lưng kiên định khích lệ quyết tâm của bản thân cho người ngồi đằng sau.
Ai ngờ nhìn từ phía sau, trạng thái Sở Ân hoàn toàn thoải mái.

Bờ vai mảnh khảnh của cô hơi chùng xuống, một tay chống má, tay còn lại ấy thế mà xoay bút.
Cán bút trong suốt linh hoạt bay lượn trên đầu ngón tay trắng nõn tinh tế của cô, đến ngay cả động tác xoay bút cũng vô cùng chuyên nghiệp.
Sở Ân ngồi suy nghĩ bài một hồi, chỗ đằng sau bỗng vang lên tiếng "lạch cạch" như thể vài cây bút rơi xuống.
Cô ngạc nhiên ngoảnh lại nhìn, các bạn học dồn dập đỏ mặt.
Quên đi, bọn họ căn bản không thể học được tư thế của đại thần!
Chỉ có điều, bạn học Sở xoay bút đẹp trai quá aaaa——
Đại khái không giáo viên nào là không thích cái cảm giác một căn phòng đầy học sinh giỏi, giáo viên hướng dẫn đứng trên bục giảng cười tít mắt nhìn một vòng, phát biểu đơn giản.
"Các em đều biết chúng ta đến đây không phải để chơi, cuộc thi liên hợp toàn thành phố sắp diễn ra, các em chính là quân chủ lực đại diện cho Oái Văn.

Nhà trường sẽ cung cấp cho các em các giáo viên giỏi nhất, tài liệu hỗ trợ giảng dạy và thậm chí cũng có thể đưa ra những nhu cầu khác, trường học sẽ cố gắng đáp ứng."
"Cường độ giảng dạy lớp chúng ta sẽ lớn hơn so với lớp ban đầu của các em, nếu không chịu được vất vả thì có thể rút lui giữa chừng, nhưng một khi đã rút thì không thể vào lại được." Giáo viên nói vài câu phòng ngừa xong lại chuyển sang vẻ mặt tươi cười: "Tuy lớp chúng ta chỉ là học thêm ngắn hạn, nhưng để tiện quản lý, chúng ta vẫn chọn ra một lớp trưởng nhé?"
Tiếng nói vừa dứt, một vài ánh mắt nhìn về phía Sở Ân.
Sở Ân chớp mắt, vô thức đưa tay lên sờ chóp mũi.
Trước đây cô chưa bao giờ làm cán bộ lớp, bởi từ trong xương tủy, cô là một người không chịu nghe lời, không thích bị ai quản lý, tất nhiên cũng lười quản lý người khác.
Cơ mà giáo viên hiển nhiên không nghĩ vậy—— Sở Ân, top 1 cả khối, ngoài thành tích cực kì tốt thì điều quan trọng hơn là, trên người cô có loại khí chất trưởng thành và chững chạc khác với các bạn cùng trang lứa.
Ngoại trừ cô, quả thực không có ứng cử viên nào thích hợp làm lớp trưởng.
"Vậy...!top 1 khối của chúng ta, bạn học Sở Ân, em có nguyện vọng này không?"
Mọi ánh mắt đổ dồn đến, Sở Ân nhất thời có cảm giác như thể mình đang đứng giữa một đồng hoa hướng dương vàng rực.
"..." Trước ánh mắt tha thiết của giáo viên và các bạn học, cô trầm mặc trong phút chốc: "Vâng, em sẽ cố gắng, em cảm ơn cô."
Cả lớp lập tức vỗ tay nhiệt liệt.
Giáo viên hướng dẫn thực sự rất vui vẻ: "Vậy thì về sau nhờ lớp trưởng giúp cô thiết lập kỷ luật của lớp nhé~"
Sở Ân: "...Vâng."
Quản lý mấy đứa nhỏ thôi mà, cô có thể.
Buổi học đầu tiên vẫn chưa bắt đầu cường độ giảng dạy, chỉ là để mọi người thích ứng với hình thức, sau đó, một người phát 10 tập đề xuống.
"Những đề này đều là do các giáo viên tự biên soạn, các em có deadline 3 ngày, trong buổi học phụ đạo tiếp theo, các giáo viên sẽ giải thích cho các em."
Cả lớp lập tức gào thét bi thương.
Nhưng trên mặt Sở Ân lại hiện lên sự hưng phấn nóng lòng muốn thử—— Đề mới! Tuyệt!
...
Trong phòng học lớp 5 lúc này.
Tống Triệu Lâm yên lặng ngồi một chỗ.
Không có bạn cùng bàn, cậu tựa như cây cải thìa khổ cực lầm than, thậm chí bắt đầu hâm mộ hai bạn nữ đang chơi đan dây bàn đằng trước.
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang từ cửa sau lớp học, đang gọi cậu.
Tống Triệu Lâm lập tức giật mình, tiếp đó bật người lên, nước mắt lưng tròng nhào đến: "Anh Chẩn~~ anh đến chơi với em sao~~"
Vì lớp 5 nhiều học sinh giỏi nên người đi phụ đạo cũng nhiều, trong phòng học trống vắng một mảng nhỏ, song những người còn lại vẫn rất náo nhiệt.
"Mau nhìn kìa! Lục Chẩn, Lục Chẩn!"
"Hôm nay cũng đẹp trai quá a a a!!"
"Cậu ấy đến làm gì nhỉ? Tìm Lâm Tử chơi à?"
Mắt Lục Chẩn nhìn thoáng qua phòng học, rơi vào vị trí của Sở Ân, trống không.
Tống Triệu Lâm bay đến trước mặt anh, nước mắt đầm đìa như mì sợi, đập vào tai là câu hỏi của Lục Chẩn: "Sở Ân đâu?"
Cậu nôn ra máu ngay tại chỗ: Em rầu quá, em đã bị tổn thương!!
"Đến lớp phụ đạo——" Tống Triệu Lâm đau lòng muốn chết: "Không phải anh tới tìm em ư! Tại sao! Lẽ nào gian tình của hai người đã tốt đến mức vượt qua cả em rồi sao!"
Ánh mắt Lục Chẩn rơi lên mặt cậu, không di chuyển.
Tống Triệu Lâm lập tức kinh hãi.
Lục Chẩn cứ nhìn chằm chằm cậu như vậy vài giây, Tống Triệu Lâm bèn tự giác điều chỉnh tư thế không lễ độ của mình.
Ngay khi cậu tưởng Lục Chẩn muốn đập mình thì người trước mắt đột nhiên nở nụ cười.
Anh nghĩ.
Nhưng mà không có.
"...Không có gian tình" Lục Chẩn nhanh chóng thay đổi biểu cảm: "Đừng bôi xấu thanh danh người ta."
Dứt lời, anh liền xoay người đi về phía lớp phụ đạo.
Bỏ mặc Tống Triệu Lâm đứng một mình ở cửa ra vào, đực ra hai giây.
Tiếp đó, nội tâm cậu hét to: Móng heo bự[1], anh nói láo!!!
[1] Móng heo bự: để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời
Em không tin!!!
Quả thật Lục Chẩn không thi được vào lớp kia.

Môn toán và tiếng Anh đều đạt điểm tuyệt đối, nhưng vì văn và xã hội gần như không chuẩn bị nên giành được rất ít điểm.
Bây giờ thấy hơi hối hận rồi.
Trên đường tới lớp học, Lục Chẩn tình cờ gặp vài người tan học đi về, anh tăng tốc, vừa liếc nhìn đám người, vừa bước đến cửa sau phòng học.
Đứng lại nhìn vào trong lớp, vẫn không tìm thấy bóng người Sở Ân.
Lục Chẩn vịn vào khung cửa phòng học, mi mắt rủ xuống, bất đắc dĩ thở dài.
Sao cứ như đang trốn tránh nhỉ.
-
Cuộc thi liên hợp toàn thành phố càng ngày càng gần.
Sở Ân phát hiện bàn tay vàng của cô thật sự có phát huy tác dụng.

Cô đã nhìn thấy tên chó Lục Chẩn vài lần nhưng tên chó này lại không trông thấy cô, hoặc là do anh ta bất thình lình bị chuyện gì đó cản trở, không thể nào đến tìm cô.

—— Làm người tàng hình quá đã!
Mong hạnh phúc này kéo dài lâu hơn một chút!
Chương trình học lớp phụ đạo rất ngẫu nhiên, đôi lúc những giáo viên ưu tú sẽ đến trường đột xuất và bắt đầu trực tiếp giảng đề, tiết tấu giảng bài còn cực kì nhanh.
Hơn nữa, nhiệm vụ giảng dạy của lớp này thật sự rất nặng, ngày nào cũng được phát vô số bài tập, chừng như vơ vét tất cả các đầu đề của các trường trung học nổi tiếng toàn quốc.

Chiến lược của Oái Văn rất đơn giản, đó là tăng thêm số lượng ngoài mức quy định cho đám học sinh mũi nhọn này, sau đó đảm bảo bọn chúng được giảng giải và kèm cặp đầy đủ, đúng lúc.
Sau một khoảng thời gian, trong lớp hiển nhiên có người không chịu nổi nữa, bởi dù sao đây đều là những bài tập quá mức quy định, hơn nữa nhiệm vụ học tập ở lớp chính cũng không hề nhẹ.
Dưới cường độ này, chỉ có những người đã từng có kinh nghiệm thi đấu như Sở Ân và Hàn Sơ Oánh mới có thể thích ứng được.
Sau một tiết toán bị hành lên hành xuống nữa, Phó Minh Huyên và Sở Thu Thu nằm rạp ra bàn nghi ngờ cuộc đời, Lương Nguyệt Kỳ lại cảm nhận được sự sợ hãi khi bị kiến ​​thức chi phối trong trại đông trước kia.
Khương Nghiên uể oải xoay người, nhìn thử Sở Ân và Hàn Sơ Oánh đằng sau: "Đây là cảm giác lúc các cậu ở trại đông sao, tớ đã hơi không chịu nổi rồi..."
Hàn Sơ Oánh cũng mệt mỏi, cô nàng "haiz" một tiếng: "Chỗ kia còn vất vả hơn chỗ này một chút, hoàn toàn là kiểu cách thức dạy học tuyệt vọng, hơn nữa học toàn những kiến thức nằm ngoài đề cương hu hu hu hu hu, lúc đó tớ cảm giác như mình sắp chết rồi ý."
Khương Nghiên nghe xong sợ đến mức như mất cả hồn vía: "May mà cậu đã tiếp tục kiên trì! Vượt qua xuất sắc!"
Hàn Sơ Oánh xua tay: "Nhờ Sở Ân hết đấy, nếu thực sự không trụ nổi nữa thì tớ sẽ hít hà gương mặt Ân Ân để kéo dài sinh mạng—— sau đó tớ lại khỏe ngay!! Cơ mà cậu ấy giỏi ghê, đúng là quái vật ở phương diện học tập—— cậu xem."
Giữa đám người co quắp như cá ướp muối, Sở Ân đã đứng dậy tiếp tục trao đổi cùng giáo viên.

Cô giáo già lỗi lạc rõ ràng rất hài lòng với cô lớp trưởng này, hai người trao đổi vài câu, bà lập tức cười tít mắt dẫn Sở Ân về phòng làm việc tiếp tục thảo luận.
Khương Nghiên nhìn cô như thể nhìn thần tiên: "Đúng là Ân Ân có khác..."
Hàn Sơ Oánh che mặt, mắt đầy trái tim: "Không hổ là nữ thần của tớ~~"
Sau mấy ngày, đám học sinh giỏi khối 11 đều biết lớp trưởng Sở Ân chắc chắn là một tấm gương xứng đáng.
Sau khi bị các giáo viên ưu tú chê trách vẫn có thể bình thản đến tiếp tục nói chuyện với giáo viên, đây là sức mạnh tinh thần gì vậy!!
Lúc này, nhìn bóng lưng xa xăm của Sở Ân, rất nhiều bạn học phía sau cắn răng cầm bút lên—— Một cô gái gầy yếu như người ta còn có thể, bọn họ không có lý do gì để lười biếng!
Huống hồ đối thủ cạnh tranh trong cuộc thi liên hợp toàn thành phố mạnh như vậy, thành tích liên quan đến danh dự nhà trường, bọn họ nhất định phải cố gắng!
Nhưng bầu không khí học tập giờ ra chơi nhanh chóng bị một bóng người phá vỡ.
Lục Chẩn đứng sau cửa ra vào, ánh mắt nhìn vào trong.
Phó Minh Huyên vẫn là người đầu tiên nhận ra anh, trên mặt nhất thời trở nên ngạc nhiên mừng rỡ: "Anh Chẩn?"
Lương Nguyệt Kỳ nghe tiếng cũng vội vàng quay lại: "Lục Chẩn? Sao cậu lại đến đây?"
Mọi người trong lớp dồn dập nhìn sang.
Lương Nguyệt Kỳ liếc Phó Minh Huyên, tiếp đó tiên phong đứng dậy, dùng giọng điệu thân quen cười hỏi: "Muốn vào đây học một chút à?"
Phó Minh Huyên vừa nghe đã biết cô ta đang cố tình ra vẻ mình thân quen với Lục Chẩn, thầm lườm một cái, mỉm cười nói: "Nguyệt Kỳ, cậu ngốc à, anh Chẩn không vào lớp, chắc chắn là do không muốn đến."
Lương Nguyệt Kỳ bị đâm một câu, lập tức đáp trả: "Sao cậu toàn nghĩ người ta không có ý chí tiến bộ như vậy thế, tớ chỉ bày trò đùa giữa những người bạn tốt thôi mà~"
Phó Minh Huyên tức giận, Lục Chẩn là bạn tốt của cô khi nào? Cô coi người ta để ý đến cô sao??
Ánh mắt hai người tóe lửa, sau đó không hẹn mà cùng nhìn Lục Chẩn.
Lục Chẩn không thèm để ý đến một ai trong hai người bọn họ.
Con ngươi đen kịt của anh lia một vòng, cuối cùng rơi vào một vị trí trong phòng học.
Lục Chẩn nhận ra túi bút của Sở Ân, bên trên có đầu một con thỏ.
Chỗ ngồi trống trơn, lại không có ở đây.
Lòng Lục Chẩn dâng lên một chút nóng nảy.

Gần đây có vẻ rất khó gặp Sở Ân.
Lục Chẩn cụp mắt xuống, vẻ mặt vô cùng hờ hững.

Cuối cùng anh không muốn gây phiền phức cho cô, liếc qua rồi lập tức xoay người rời đi, từ đầu đến cuối đều không nói câu gì.
Sở Thu Thu chứng kiến toàn bộ quá trình Phó Minh Huyên và Lương Nguyệt Kỳ giằng xé nhau đến khi Lục Chẩn bỏ đi, con ngươi khẽ đảo, bỗng che miệng nở nụ cười.
"Huyên Huyên, Nguyệt Kỳ, sao tôi cứ cảm thấy, hình như là Lục Chẩn đến tìm người thế nhỉ?"
Phó Minh Huyên tức khắc hỏi: "Tìm ai?"
Lương Nguyệt Kỳ thầm chửi một tiếng ngu xuẩn.
Sự khó chịu và bất an trong lòng cô ta lại trở nên mãnh liệt một lần nữa.
Ban nãy Lục Chẩn nhìn...!hình như là vị trí của Sở Ân.
-
Lúc Sở Ân ra khỏi văn phòng giáo viên, tâm trạng vô cùng thỏa mãn.
Giáo viên ưu tú Oái Văn mời đến thật sự rất lợi hại, cô giáo vừa mở máy tính cho Sở Ân xem một số bài luận văn mà cô giáo nghiên cứu, đồng thời giải thích cho Sở Ân những điểm kiến ​​thức ban nãy theo cấu trúc cao hơn.
Sau một giờ ra chơi ngắn ngủi, cô đã gặt hái được những kiến thức mà phải mất vài ngày tự học mới có thể thu hoạch được.
—— Mãn nguyện ghê.
Tâm trạng Sở Ân rất tốt, lắc lư rẽ qua chỗ quẹo, đột nhiên trông thấy bóng người Lục Chẩn cách đó không xa, cô liền vội vã xoay người trốn về, đợi một phút, xác định Lục Chẩn đã về lớp của mình, cô mới yên tâm đi ra.
Ha ha ha, tên đàn ông chó, có chuyện phải nén không được nói.
Cho anh nén đến chết!!
Sở Ân chạy về phòng học lớp 5, định bụng cầm ít đồ đến lớp học nhỏ.
Cô vừa vào, Tống Triệu Lâm như thấy người thân: "Chị Ân!"
Sở Ân buồn cười nhìn cậu: "Lâm Lâm, đùa hơi quá, tôi mới đi được hai tiết thôi."
"A, thế à?" Tống Triệu Lâm gãi đầu: "Sao em lại cảm thấy lâu vậy nhỉ? Nhất định là do em quá cần chị!"
Sở Ân gật đầu: "Cha biết, trẻ con thiếu tình phụ tử đều như vậy."
Tống Triệu Lâm nhân cơ hội nói: "Vậy, một người cha đạt tiêu chuẩn thì nhất định không thể vắng mặt trong tiệc sinh nhật con cái đúng không!"
Sở Ân: "Hể?"
Tống Triệu Lâm điên cuồng chớp đôi mắt to của mình: "Chủ nhật là sinh nhật người ta đó! Anh em đặc biệt cho phép em mở tiệc ở nhà.

Chị Ân, chị không thể không đến đấy!"
Theo lí mà nói, với tình bạn của cô và Tống Triệu Lâm, Sở Ân hẳn nên đến sinh nhật cậu.
....Nhưng mà, Tống Triệu Lâm và Lục Chẩn cũng là bạn bè!
Sở Ân hơi do dự: "Chuyện này, tôi sẽ lựa quà kĩ..."
Tống Triệu Lâm bắt đầu công chúa nỉ non ngay: "Chị muốn từ chối em sao! Chị không thể ác độc như vậy được, hu hu hu anh Chẩn đã có việc từ chối em, chị mà không đến nữa thì em thật mất mặt!!"
Sở Ân chợt nhíu mày: "Hả? Thật à?"
Tống Triệu Lâm quên mất phải giả khóc: "Thật gì cơ ạ?"
"Lục Chẩn" Sở Ân hơi chần chừ: "Không đi ấy?"
Thần kinh Tống Triệu Lâm vô cùng thô[2]: "Lục Thị mở cuộc họp hội đồng quản trị, anh em nói hình như có liên quan đến phân chia quyền lực nội bộ gì đó, rất quan trọng, phía anh Chẩn bên kia không biết khi nào mới kết thúc nên khó mà nói được."
[2] Thần kinh thô: chỉ kẻ ngốc, kẻ phản ứng chậm.
Lòng Sở Ân bỗng hơi động, tại sao anh trai Tống Triệu Lâm lại biết rõ nội tình Lục Thị?
Cô chợt nhớ tới, bên ngoài địa điểm thi Nhất Trung lần trước, cái lần Lục Lân Uyên đến đó, cô cũng đã gặp Tống Diên Xuyên.
...Không phải trùng hợp sao?
Tâm tư Sở Ân khẽ lung lay, nhíu mày: "Thế à...!Tôi có thể đến ngồi một lát, có điều tôi phải về sớm, được không."
"Được được!" Tống Triệu Lâm bày ra nụ cười ngu ngơ: "Hoàn toàn có thể!"

Ngày nào cậu cũng chém gió với người khác rằng bạn cùng bàn của cậu xinh đẹp cỡ nào, xuất sắc ra sao, tới lúc đó mà Sở Ân không đến thì cậu thực sự sẽ quê lắm! Sở Ân bận rộn như vậy, chỉ cần có thể đến một xíu thôi cũng đã là rất nể tình rồi!
Ôi! Mong chờ tiệc sinh nhật quá đi!
...
Sở Ân vừa âm thầm suy xét tình hình vừa về lớp phụ đạo.
Chuông vào học mới reo, đây là tiết tự học, phần lớn mọi người đều tự giác vào chỗ làm đề, song vẫn có vài người tụ tập tán gẫu.
Phó Minh Huyên đang thì thầm với Lương Nguyệt Kỳ gì đó, trông thấy Sở Ân, sắc mặt bực dọc trừng mắt nhìn cô.
Sở Ân: "?" Có bệnh.
Cô đi lên bục giảng, dùng giẻ lau bảng đập vào tủ đựng thiết bị dạy học, tiếng rì rầm trầm thấp trong lớp nhất thời dừng lại.
Tiếp đó Sở Ân xoay người, cầm phấn chép bài tập hôm nay lên bảng đen.
Mới viết được ba dòng, tiếng rì rầm bên dưới lại vang lên.
Phó Minh Huyên vừa nghe Lương Nguyệt Kỳ nói hình như Lục Chẩn đến tìm Sở Ân—— Trong lúc bọn họ không biết, Sở Ân lại đi quyến rũ Lục Chẩn?! Sao cô có thể vô liêm sỉ đến vậy chứ!
Cô ta và Lương Nguyệt Kỳ cố tình tụ tập nói chuyện, dù sao bọn họ đang thảo luận vấn đề liên quan đến học tập, lớp trưởng cũng không thể xen vào.
Đầu phấn thoáng dừng lại, tiếp đó Sở Ân ung dung chép nốt bài tập rồi xoay người nhìn hai người bọn họ.
Lương Nguyệt Kỳ và Phó Minh Huyên như không cảm nhận được ánh mắt của cô, tiếp tục làm bộ thảo luận với nhau.
Sở Ân mở miệng: "Nói xong chưa?"
Âm thanh trong trẻo, giọng điệu lạnh nhạt, không hề làm người ta cảm thấy chói tai.
Lương Nguyệt Kỳ dừng lại, cảm giác khó chịu trong lòng lại dâng lên: "Lớp trưởng, bọn tôi đang bàn bài tí thôi mà."
Phó Minh Huyên: "Đúng vậy, chúng ta tới chỗ này không phải để học tập sao? Cậu còn là lớp trưởng, tại sao lại quản."
Sở Thu Thu cũng kịp tham chiến, dịu dàng khuyên can: "Chị ơi, chị đừng cáu, em làm chứng là tụi Huyên Huyên đang học tập."
Sở Ân: "..."
Ba bé bitch bổ nhào đến trước mặt, đây vẫn là lần đầu tiên cô đối mặt với ba người này cùng một lúc, nhất thời hơi giật mình.
Khương Nghiên cau mày, Hàn Sơ Oánh trực tiếp khó chịu mở mic: "Mọi người đều đang học bài, chỉ có các cậu nói chuyện, không cảm thấy mình ồn sao?"
Lương Nguyệt Kỳ lườm cô nàng: "Thấy ồn thì cậu đi đi.

Sao cậu ích kỷ thế? Mọi người phải phụng sự cậu à?"
"?!" Hàn Sơ Oánh giận đến mức không biết nói gì.
Nghe xong lời này, những người khác trong lớp đều tỏ vẻ bất bình.
Tất nhiên học sinh giỏi trong lớp đặc biệt bọn họ dựa vào hạng thành tích cao thấp.

Điểm từng môn, huy chương được nhận hay thậm chí là tốc độ tư duy trên lớp của Sở Ân đều áp đảo bọn họ, vậy nên hầu hết mọi người đều thực lòng tin phục để cô quản lý lớp học.
Hai vị đại tiểu thư này công khai cấu kết, cố ý khiến Sở Ân mất thể diện à?!
Vẻ mặt mọi người bên dưới khác nhau, song sắc mặt Sở Ân lại vô cùng bình tĩnh.
"Thế các cậu học xong chưa?" Cô hỏi.
Phó Minh Huyên bày ra vẻ mặt đắc ý: "Chưa đâu, nếu cậu không quấy rầy thì chúng tôi đã xong lâu rồi."
Lương Nguyệt Kỳ cũng liếc cô: "Cậu làm lớp trưởng như vậy sao?"
Mấy đứa con trai trong lớp không nghe nổi nữa, bọn họ cấu kết nhắm vào một mình Sở Ân, lớp trưởng thật đáng thương!
Nhưng đúng lúc này, Sở Ân chậm rãi bước xuống bục giảng, đi đến trước bàn hai người bọn họ, dừng lại.
"Làm gì đấy?"
Vừa dứt lời, Sở Ân đột nhiên nhấc chân lên, "Rầm" một cái, đạp lên bàn hai người bọn họ.
Phó Minh Huyên và Lương Nguyệt Kỳ bất ngờ, cả hai đều bị cú đá này làm sợ đến mức bật ra đằng sau, hoảng loạn túm lấy đồ đạc ổn định lại tinh thần.
Sắc mặt Sở Ân lạnh lùng, vỗ bụi phấn trên tay: "Thảo luận vấn đề gì cần lâu như vậy? Nếu là vấn đề bài tập thì lấy ra tôi xem.

Còn nếu là vấn đề đầu óc thì tự xem đi."
Nói xong, cả lớp yên lặng ba giây.
Sau đó Hàn Sơ Oánh dẫn đầu cả lớp, cười khúc khích thành một vùng.
"Xin lỗi, tôi nghe mà đã cái nư ghê hahahaha"
"Đệt, chị ngầu không gì sánh được, đẹp trai quá aaaa"
"Đúng là Sở Ân, người khác nói ra lời này thì thèm đòn, nhưng chị hoàn toàn đủ tư cách aaa!"
Sở Ân ngoảnh lại nhìn lướt qua cả lớp, dựng ngón tay lên: "Suỵt——"
Tất cả âm thanh ríu rít đột ngột ngừng lại.
"Thời gian tự học, cấm làm ồn" Sở Ân nói: "Ảnh hưởng người khác, tôi chẳng những có thể dạy toán mà còn có thể dạy tán thủ đấy."
Lương Nguyệt Kỳ & Phó Minh Huyên & Sở Thu Thu: "!!!"
Cả tiết học tiếp theo, cả lớp im như gà, bầu không khí học tập tốt chưa từng có, giáo viên đến thị sát vô cùng hài lòng.
Sở Ân vừa soát đề, vừa nhếch khóe môi.
Thiết lập kỉ luật, cô vốn không định thiết lập kỉ luật hòa nhã nha~
Dùng nắm đấm giải quyết vấn đề, cãi nhau cái gì?
-
Vài ngày liên tiếp đều rất hòa bình.
Không ai giở trò trong lớp phụ đạo, "buff tàng hình" cũng giúp cô tránh được tên đàn ông chó, tâm trạng Sở Ân dễ chịu, bình thản ôn bài một tuần để chuẩn bị cho cuộc thi liên hợp toàn thành phố.
Chủ nhật, Sở Ân cầm mô hình thủ công đã mua từ trước, đón xe nhà họ Tống ở bên ngoài khu biệt thự.
Tống Triệu Lâm thò đầu ra ngoài cửa sổ, cười vô cùng vui vẻ: "Chị Ân!"
Đầu tiên Sở Ân chúc sinh nhật vui vẻ, tiếp đó tặng quà cho cậu, cuối cùng mới nói: "Thật sự không cần đón tôi mà, tôi có thể tự đến được."
"Tiện đường, không sao cả!" Tống Triệu Lâm hớn hở vừa dỡ quà vừa bắt chuyện cô: "Chị mau vào đi!"
Sở Ân hết cách, đành phải lên xe, vừa ngẩng đầu, cô chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong gương chiếu hậu.
"?"
Hôm nay Tống Triệu Lâm cực kì phô trương, tài xế đưa đón thế mà lại là ông anh trai cao quý kia của cậu?
Có lẽ Tống Diên Xuyên cũng nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt cô gái nhỏ, thuận miệng nói: "Chỉ hôm nay thôi, ngày mai đến lượt đánh."
Sở Ân bật cười.
Tống Triệu Lâm: "? Dựa vào cái gì!!!"
May mà trước kia Sở Ân và anh trai Tống Triệu Lâm đã từng gặp qua một lần, bây giờ ở trong xe cũng không cảm thấy khó xử.

Hơn nữa có cái máy Tống Triệu Lâm siêu to mồm ở đây nên cũng sẽ không tẻ nhạt.
Sở Ân hơi điều chỉnh tư thế ngồi, đúng lúc này, cô bỗng vô tình thoáng thấy màn hình điện thoại đặt ở chính giữa của Tống Diên Xuyên.
Địa chỉ ghi trên bảng dẫn đường là viện điều dưỡng xxxx.
Đồng tử Sở Ân đột nhiên co rút.
Một cảm giác quen thuộc phả vào mặt, cô lập tức nhận ra mình đã từng thấy viện điều dưỡng này ở đâu đó.
Nhưng tại sao nó lại xuất hiện trong bảng dẫn đường trên điện thoại của Tống Diên Xuyên?
Sở Ân vô thức dời mắt, ra vẻ bình tĩnh.
Bên cạnh, Tống Triệu Lâm đang nghịch mô hình thủ công cô tặng như một tên ngốc, trái tim Sở Ân chợt đập nhanh hai nhịp.
...Cô nhớ rồi.
Viện điều dưỡng đó là nơi ở của Tô Dục Mẫn, mẹ của Lục Chẩn.
Sở Ân nhớ, kiếp trước Lục Chẩn dẫn cô đến, cô từng gặp qua mẹ anh một lần.
Khi đó Sở Ân tưởng Lục Chẩn có ý muốn đưa cô đến gặp phụ huynh, nhưng có vẻ còn hơn thế—— Bởi vì tên chó này để cô ở lại một mình trong phòng bệnh với Tô Dục Mẫn nửa tiếng.
Lúc trở về anh ta chẳng hề bước vào cửa.
Chờ cô đi ra, Lục Chẩn mới ôm cô, tra hỏi bên tai: "Tán chuyện gì vậy?"
"Thời tiết." Tâm tính Sở Ân lúc đó rất thấp.
Lục Chẩn khẽ thở dài, cực thấp, cực thấp.
Đoạn kí ức nhạt nhẽo này xém bị Sở Ân quên mất, nhưng hôm nay đột nhiên hiện lên trong tâm trí một lần nữa.
Tại sao Tống Diên Xuyên lại có địa chỉ của viện điều dưỡng này? Anh ta dường như là một nhân vật không hề liên quan đến mẹ Lục.
Sở Ân nhớ tiếp tới cuộc đối thoại ngoài địa điểm thi ngày hôm đó—— Lẽ nào là Lục Lân Uyên sao?
Chú nhỏ của Lục Chẩn là người sắm vai gì trong mối quan hệ phức tạp đó?
Một cảm giác vận mệnh không thể giải thích chợt ùa về trong lòng, Sở Ân bỗng ý thức được, thế giới mà cô hiểu biết trong kiếp trước có đúng là thế giới thật hay không?
Trong lúc cô xuất thần, Tống Diên Xuyên liếc qua gương chiếu hậu, sau đó dời mắt đi.
Cô gái nhỏ, chậc.
...
Bữa tiệc sinh nhật Tống Triệu Lâm chiêu đãi rất nhiều người, cậu là con út nhà họ Tống, mặc dù bị đánh nhưng vẫn được chiều chuộng từ bé, bữa tiệc này được tổ chức cực kì hoành tráng sôi nổi.
Lúc Sở Ân theo sau chủ nhân bữa tiệc bước vào, mắt rất nhiều người trước mặt sáng rực lên.
Đứa con gái nhà họ Sở được đưa về từ nông thôn giờ đây trông vô cùng chói mắt, nghe nói còn rất ưu tú.


Không ít thanh niên ở đây háo hức muốn được làm quen cô.
Nhưng Sở Ân vẫn luôn thất thần.
Tống Triệu Lâm ngược lại rất high.

Những người ở đây đều là bạn bè, cậu hùa vào nhóm nào cũng có thể tán gẫu được.
Sau khi chơi đùa một vòng, cậu đứng phía trước giơ gậy tự sướng lên bao quát cả đại sảnh.
"Nào, chúng ta tới chụp ảnh chung toàn thể nhé~~"
Cậu ấm bên cạnh cúi đầu ấm áp nhắc nhở Sở Ân: "Người đẹp, nhìn ống kính đi."
Lúc này Sở Ân mới hoàn hồn, hơi nâng cằm lên.
Tống Triệu Lâm chụp vài tấm, sau đó thích chí xem hình.

Cậu ấm bên cạnh vẫn muốn tiếp tục giao lưu với cô, nhưng bị Sở Ân khéo léo từ chối.
Cô bưng ly nước đổi chỗ, định lát nữa nói một tiếng với Tống Triệu Lâm là có thể rời đi.
Một bên khác.
Lục Chẩn vừa kết thúc cuộc họp, hơi nới lỏng cà vạt.
Lục Lân Uyên nở nụ cười trao đổi với các giám đốc, hẹn chốc nữa cùng đi uống rượu.
Tuy Lục Chẩn vẫn là người thừa kế duy nhất toàn bộ nhà họ Lục, nhưng hiện tại Lục Lân Uyên đã có thể chính thức đứng ra trước t̑#7853;p đoàn Lục Thị, lấy tư cách là con trai nối dõi của ông cụ Lục tiếp quản một phần sản nghiệp, điều này không thể tách rời được năng lực xuất sắc của bản thân anh ta.
Ông cụ Lục không tham gia náo nhiệt, các giám đốc đi đến mời Lục Chẩn: "Thiếu gia, lát cùng đi nhé?"
Lục Lân Uyên đứng đằng sau cười nói: "Bây giờ A Chẩn cũng có thể uống rượu rồi, tí nữa chúng ta thử xem?"
Lục Chẩn bình thản gật đầu: "Vâng."
Chốn danh lợi xa hoa truỵ lạc, đây là thứ anh phải tiếp xúc sớm từ khi còn nhỏ.
Lục Chẩn chẳng hề chống đối.
Nhưng hôm nay, anh thấy hơi phiền.
...Đã lâu rồi anh chưa thấy Sở Ân, cứ như trúng tà.
Cảm giác bực bội nảy lên ở đầu dây thần kinh, Lục Chẩn đưa tay, nới lỏng cà vạt.
Đúng lúc này, trong điện thoại bỗng xuất hiện một tin nhắn wechat.
Tống Triệu Lâm: [Anh Chẩn, anh xong việc chưa á! Bọn em vui lắm~]
Tống Triệu Lâm: [Nếu không có việc thì anh qua đây chơi đi! Em phần bánh ngọt cho anh đấy!]
Lục Chẩn bật cười, nhấn mở rồi xem qua bức ảnh cậu gửi đến.
Bữa tiệc rất lớn, người hỗn tạp, nhưng anh vẫn thấy Sở Ân ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ngồi bên cạnh một tên đàn ông xa lạ.
Người kia, rất gần cô.
Đầu ngón tay Lục Chẩn đột nhiên nóng lên.
rndd: [Giờ tao đến.]
"Giám đốc Lưu, chú Vương" Lục Chẩn ngừng bước, ngẩng đầu: "——Và chú út nữa, hôm nay cháu không đi cùng được, lần sau sẽ tự phạt ạ."
Thiếu gia muốn đi đâu, ngoại trừ ông cụ Lục thì không ai có thể chỉ tay năm ngón.

Các giám đốc vui vẻ tỏ vẻ sao cũng được.
Lục Lân Uyên lại mỉm cười, bày ra vẻ mặt trêu chọc: "Có việc gấp à?"
Lục Chẩn dừng một giây, tiếp đó nở nụ cười: "Vâng."
Việc gấp.
Anh rời khỏi tòa Lục Thị, lên xe, vội vàng đến thẳng nhà họ Tống.

Xe bị kẹt bên ngoài khu biệt thự, Lục Chẩn dứt khoát mở cửa xe, trực tiếp lao đi.
Dưới ánh trăng sáng ngời, thiếu niên tóc đen đang chạy.
Có lẽ cả đời chỉ có một lần như hóa điên chạy đến bên người con gái mình thích.
Đại sảnh tiệc, Sở Ân bỗng cảm nhận được gì đó.
Cô đã đánh tiếng với Tống Triệu Lâm, vốn định lén về xe bằng cửa sau, nhưng khi xem qua kịch bản, cô đột nhiên phát hiện—— Lục Chẩn đến đây.
Cảm giác định mệnh như hình với bóng nào đó lại quấn lấy, Sở Ân bỗng hoảng sợ không rõ nguyên nhân.
Cô vừa cầm bút ánh sáng toan sửa kịch bản, vừa đi về phía bên kia cửa chính.

Ngay khi cô chạm vào tay nắm cửa chạm trổ hoa văn, cửa chính đột nhiên bị kéo ra.
Tiếng thở dốc nặng nề của thiếu niên vang đến, Sở Ân ngước mắt, lập tức bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Lục Chẩn.
"Đừng chạy."
Sở Ân kinh ngạc—— Tại sao Lục Chẩn không ngồi xe?!
Lục Chẩn nhìn cô, cảm giác như đã lâu không gặp.

Anh chợt nghĩ, cứ chọn cmn dịp này đi, nói thì nói.
Sở Ân nhìn ra một số manh mối, chợt lùi về đằng sau.
Nhưng giọng anh đã vang lên rõ ràng, rất khàn, kèm theo chút thở gấp.
—— "Ngại quá, tôi thích cậu."
Đêm trăng vội vàng cuối cùng cũng ngừng lại.
Loanh quanh lẩn quẩn, bọn họ lại đứng trước câu nói này.
Thật lâu sau, Sở Ân từ từ siết chặt ngón tay, giọng điệu trở nên dữ dội: "Tôi không thích cậu."
Kiếp trước cô cũng đã nói như vậy.
Khi đó, Lục Chẩn đứng trước mặt cô, mắt hơi phiếm hồng.
Anh hỏi: "Tại sao?"
Mà bây giờ, Lục Chẩn 17 tuổi cũng đứng trước mặt cô, nhưng vẫn mỉm cười.
Anh nói: "Đã hiểu."
Sở Ân chợt sững sờ.
Tay Lục Chẩn hơi run rẩy, mãi lâu sau mới giơ lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Nhưng tôi muốn nói cho cậu."
Dứt lời, anh rút tay về: "Ngủ ngon, Sở Ân."
Bước đi dứt khoát lưu loát.
Đêm nay, thậm chí không một ai biết Lục Chẩn đã đến.
Anh đến cùng một cơn gió ấm, ra đi lặng lẽ vắng lặng hơn cả ánh trăng.
Sở Ân kinh hoàng.
Cửa nhà họ Tống chẳng biết bị ai mở ra, âm thanh ồn ào đinh tai nhức óc lập tức tuôn ra.

Sở Ân được bọc trong làn sóng âm thanh, vì vậy không hề nghe thấy một tiếng "Ting" vang lên trong đầu.
...
Lục Chẩn đại khái đã chạy hết sức lực, dùng cạn toàn bộ dũng khí, im lặng nằm trên giường.
Anh nói ngủ ngon, song lại không thể có mộng đẹp.
Lục Chẩn nhắm mắt, nằm mơ một giấc mộng dài thật dài.
Mơ thấy một cơn mưa phùn, một mảnh váy hoa, mơ thấy một gian phòng học lạnh lẽo, mơ thấy một con mèo.
Mọi chuyện bắt đầu xảy ra lại một lần nữa, tất cả đều trở nên bất đồng.
Tựa như hồi tưởng.
Anh không biết hồi ức này là góc nhìn của ai, chỉ biết trái tim của mình hệt như bị bóp chặt đến mức sắp nổ tung, nỗi thống khổ cùng sự ngột ngạt bám riết lấy anh.
Không biết đã qua bao lâu, có người gõ cửa phòng, cưỡng ép cắt ngang cuộc tra tấn.
"A Chẩn? A Chẩn!——"
Lục Chẩn đột nhiên tỉnh dậy, đôi mắt đen kịt mở ra.
Một số mẩu chuyện ngắn bỗng xa xăm, hóa thành điểm sâu trong ký ức, chỉ còn âm thanh cuối cùng trong cõi mộng vẫn văng vẳng bên tai.
Giọng nói kia vừa quen thuộc vừa xa lạ, lạnh đến thấu xương, tựa như là của bản thân anh, lại tựa như không phải.
Lục Chẩn 17 tuổi tra hỏi bên tai anh: "Lục Chẩn, mày thích cô ấy không?"
"Nói muốn cho cô ấy hạnh phúc."
"Bây giờ phải đi chết đi.".