Lục Chẩn thoáng nghĩ về cuộc đời.
Nước lạnh tí tách chảy xuống tạo thành một vũng nước đọng lại trên mặt đất.
Trên người anh chỉ có một chiếc áo mỏng, lúc này đã thấm ướt, dính chặt vào cơ thể phác ra những đường cơ bắp.
Lục Chẩn suy nghĩ một phút, nhưng không nghĩ ra được nhân quả nào logic.
Vì vậy anh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía cửa.
Giọng nói ban nãy đã cố ý đè nén, cũng không phải người anh quen biết, Lục Chẩn không thể nghe ra ai.
Có điều anh biết một chuyện khác, vốn dĩ người kia không phải định nhốt anh.
Vậy cô ta muốn nhốt ai?
Ngoài cửa, Phó Minh Huyên ngẩn cả người.
Giọng nói xuyên qua cánh cửa, rành mạch chọc thủng vào màng nhĩ cô ta, Phó Minh Huyên tuyệt đối không nhận nhầm được——
Sao lại là Lục Chẩn?!?!
Sở Ân đâu?? Không phải cô ta bảo người kia gọi Sở Ân đến sao??
Cầm tiền rồi còn không làm được việc! Gì mà kém thông minh thế?!
Lần này đã không kiểm nghiệm được gì, còn chẳng hiểu sao bẫy phải Lục Chẩn.
Nếu sau này Lục Chẩn truy xét thì cô ta toang rồi!
Lúc này, sau cửa lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Lục Chẩn: "Bảo tôi cứu ai cơ?"
Phó Minh Huyên rùng mình, hiện tại cô ta cực kì mừng vì cánh cửa trước mặt là cửa cũ, không có mắt mèo.
Cô ta luống cuống tại chỗ một lát, kế đó đưa ra quyết định——
Trước mắt cứ chạy cái đã, chạy.
Không thể để Lục Chẩn biết là cô ta làm được! Hơn nữa chuyện này vốn cũng không phải chủ kiến của cô ta mà!
Phó Minh Huyên chạy nhanh như chớp đến chỗ núp vừa rồi, nhận ra con bitch Lương Nguyệt Kỳ kia đã sớm phát giác được chuyện chẳng lành mà chạy mất dạng.
Lúc này cô ta mới biết mình hoàn toàn bị lợi dụng, trong phút chốc tức đến nghiến răng—— Quả nhiên, giữa tình địch với tình địch căn bản không thể cùng hợp tác.
Nghe thấy tiếng bước chân dưới tầng uỳnh uỵch chạy đi, Sở Ân ngồi trên cầu thang sững sờ.
Chạy rồi?
Hệ thống học tập: "Có vẻ là vậy, kí chủ."
Sở Ân nhoài người về phía cửa sổ tầng ba nhìn thoáng qua, thật sự trông thấy bộ dạng thậm thụt nhìn đông ngó tây bỏ đi của Phó Minh Huyên, tiếp đó cô ngồi lại về cầu thang, chống tay lên cằm.
Cảnh này kì thực buồn cười không chịu được.
Lục Chẩn, đại thiếu gia nhà họ Lục, người cầm quyền tối cao nói một là một tương lai của Lục thị, lúc này lại bị người ta giội ướt sũng, nhốt trong phòng học lạnh lẽo không một bóng người.
Sở Ân mím môi, rất muốn cười.
Nhưng, là kẻ cầm đầu, dù thế nào cô cũng không nên đánh mất lương tâm.
Vì vậy, Sở Ân nâng ngón tay mảnh khảnh lên ép nụ cười xuống.
Nhưng vẫn buồn cười.
Hệ thống học tập: "...Muốn cười thì cô cứ cười đi."
Sở Ân ngồi một lúc vẫn không có ai bén mảng tới tầng hai.
Vậy mới nói con gái khi nổi hung thật sự rất tàn nhẫn, cho dù biết rõ crush bị nhốt, song vì để không liên lụy đến bản thân mà hai người bọn họ biến mất như một thằng đàn ông cặn bã.
Chậc chậc chậc.
Sở Ân xuống tầng, víu vào góc tường tầng hai nhìn thoáng qua, không tin Lục Chẩn vậy mà cũng bị nhốt.
Được rồi, dù sao cô vẫn còn một chút lương tâm, việc hôm nay đúng là cô bẫy Lục Chẩn.
Tuy nói kiếp trước tên chó này không tránh khỏi liên quan, nhưng quả thật Lục Chẩn đã tới cứu cô, vậy cô trả lại ân tình này là được rồi.
Sở Ân lặng lẽ đi đến phòng học thứ ba, cô đã tính toán xong, chỉ cần vặn nhẹ cái khóa kia, sau đó chạy ngay đi, cũng coi như cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nhưng vừa rón rén tới trước cửa, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng "Rầm——".
Sở Ân sợ đến mức dán vào tường.
Ngay sau đó lại vang lên một tiếng "Rầm——" cực lớn.
Lần này, cánh cửa bay thẳng ra ngoài, đập vào tường cái "Uỳnh".
Lục Chẩn, đá văng, cửa.
Ngoài cửa, Sở Ân ngẩn tò te đứng một bên.
Hai người bất ngờ nhìn nhau.
Lục Chẩn mặc chiếc áo mỏng ẩm ướt sau khi đã vắt khô, mái tóc ướt vuốt ngược ra sau đầu, lộ ra vầng trán trơn bóng trắng bóc.
Anh nhìn cô vài giây, bỗng nhướng mày, mỉm cười.
"Là cậu à?"
Sở Ân: "???"
Chờ, chờ đã?!
Đừng hiểu lầm! Không phải tôi đâu!!!
...
"Thực sự không phải tôi làm" Sở Ân bơ phờ theo sát phía sau Lục Chẩn một mét: "Bạn học, cậu hiểu lầm rồi."
Lúc này Lục Chẩn không hề phát cáu.
Hai tay anh đút túi, đi rất chậm, đang đợi cô.
"Đi check camera với tôi là biết ngay."
Khóe môi thiếu niên khẽ nở nụ cười, giọng nói bị nén lại rất thờ ơ.
Gió thu nhẹ nhàng lướt qua, khuôn viên chỗ này vắng lặng không người.
Trình tự thi đấu của Lục Chẩn ở cuối cùng, bây giờ rất thảnh thơi.
Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy, hóa ra đi bộ lại là một chuyện thú vị đến vậy.
Sở Ân:...Hối hận, hiện tại thực sự hối hận.
Cô đổi sang phim thiên tài nhỏ vậy mà cũng có ngày lật xe.
Vì vậy——
Lương tâm hữu dụng sao!! Lương tâm có thể ăn được sao!!
Tên chó kia là nam chính cưng của ông trời thì cần gì mày phải cứu!!
Sở Ân sâu sắc dạy dỗ bản thân, yếu ớt giải thích: "Tôi chỉ đi ngang qua, tôi được người ta gọi đến..."
Lục Chẩn dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Được ai?"
Sở Ân chỉ muốn tẩy trắng, cũng không muốn dính líu đến chuyện liên quan đến tình cảm khúc mắc của Lục Chẩn, chỉ muốn yên ổn một mình, bèn nói: "Là được một cô giáo—— sau đó tôi đi nhầm tầng."
Lục Chẩn nhíu mày: "Vậy à."
Anh cũng biết giọng nói ngoài cửa ban nãy không thể nào là Sở Ân.
Nhưng...!không dễ gì mới có một chút quan hệ dây mơ rễ má với cô, Lục Chẩn không muốn buông tha cho chút liên quan này.
Thậm chí có một giọng nói trong lòng anh, hèn mọn hi vọng là cô làm.
Như vậy bọn họ sẽ có nhiều dính líu hơn.
Hai người im lặng đi đến phòng bảo vệ của trường, hồi sau Lục Chẩn mới khẽ hỏi: "Sở Ân, sao không xem thi đấu?"
Trên người Sở Ân bây giờ có đầy hiềm nghi, không thể không ngoan ngoãn trả lời: "Tôi muốn về làm bài tập."
Trong mắt Lục Chẩn hiện lên ý cười.
Đúng là con mọt sách nhỏ.
Đến khi tới phòng bảo vệ, chú trực ban nghe bọn họ muốn xem camera, vội vàng lắc đầu: "Không được, thế là trái với quy định nhà trường, camera không thể tùy tiện cho..."
Chú còn chưa nói hết, trưởng phòng cuống cuồng chạy đến, vỗ mạnh vào bả vai anh ta: "Lục thiếu muốn xem thì cho cậu ấy xem!"
Tất nhiên chú trực ban đã từng nghe qua danh tiếng của đại thiếu gia nhà họ Lục, nhưng không ngờ lại là người trước mắt, vội vã lấy camera bọn họ yêu cầu ra.
Sở Ân đứng một bên lén trợn mắt, tên đàn ông chó đi đến đâu cũng có đặc quyền, cô khinh.
Điều chỉnh xong máy tính, chú trực ban đứng dậy khỏi ghế, cung kính mời Lục Chẩn ngồi.
Lục Chẩn xua tay: "Không cần."
Sở Ân ở cạnh anh, hai người cùng đứng chung một chỗ trước màn hình máy tính.
Vì phòng bảo vệ nhỏ, khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Lục Chẩn vô thức siết chặt nắm tay.
...Thơm quá.
Lại ngửi thấy rồi.
Bây giờ Sở Ân đang nóng lòng muốn tẩy trắng, cũng không chú ý đến thứ khác, cô hơi nghiêng người, chăm chú nhìn màn hình.
Bởi thời gian không chính xác, camera mấy phút đầu rất nhàm chán.
Một lát sau, Lục Chẩn rốt cuộc cũng xuất hiện trên hành lang trong phạm vi nhìn của camera, anh tiến về phía trước, tới mở cửa gian phòng kia rồi bước vào.
Lúc đó Sở Ân không nhìn được, bây giờ thấy lại có chút buồn cười.
Tên đàn ông chó đã thực sự được thiết lập rõ ràng.
Cô vội vàng mím môi, biết tiếp theo mới là điểm quan trọng nhất.
Lục Chẩn vừa bước vào cửa, bên ngoài camera bỗng lẻn ra một bóng người, người kia vung tay lên đóng "rầm" cửa, sau đó bấm khóa lại.
Tuy pixel video giám sát có hạn, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhận ra bộ dạng của Phó Minh Huyên.
Bằng chứng giờ đã được xác thực, Sở Ân vui vẻ ưỡn thẳng lưng, vội vã phủi sạch quan hệ với Lục Chẩn: "Thấy chưa, thật sự không phải tôi mà!"
Thật sự không phải tôi khóa! (Tuy tôi không tránh khỏi liên quan)
Lục Chẩn rủ mắt.
Mọi khi thấy cô, thường là bộ dạng khô khan chất phác ngoan ngoãn.
Bây giờ nháy mắt không kìm được mà nhảy nhót, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, tựa như vì sao rơi xuống.
Lục Chẩn cũng cười: "Ừm, không phải cậu."
Ánh sao sáng, nóng bỏng khiến lòng con người ta đau đớn.
Sở Ân cảm ơn chú trực ban, sau đó cũng không ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi phòng bảo vệ.
Vừa xuống cầu thang, cô lập tức thấy tên công cụ Tống Triệu Lâm gấp gáp chạy tới.
"Sao các chị lại chạy đến chỗ này? Em vừa mới hỏi thăm cả một đống người!" Tống Triệu Lâm nghi ngờ nhìn trước sau trái phải Sở Ân và Lục Chẩn bước ra từ sau cô: "—— Hai người làm gì hả?"
Không phải trước kia anh Chẩn ghét bạn cùng bàn của cậu sao? Sao ngoảnh lại hai người đã thân thiết rồi??
Sở Ân mỉm cười: "Chẳng làm gì."
Tống Triệu Lâm nhìn Lục Chẩn lười nhác bước ra từ đằng sau, cậu gào lên: "Anh Chẩn, anh đi tắm à?"
Thoạt nhìn Lục Chẩn hơi chật vật, nhưng tâm tình không tệ: "Coi là vậy đi."
Tống Triệu Lâm ngẩn người: "Mặc, mặc quần áo tắm ư?"
Sở Ân không muốn ở lại lảm nhảm cùng hai tên này, bèn nói: "Tôi về phòng học trước đây."
Tống Triệu Lâm lập tức bị rời sự chú ý: "Ấy đừng đừng đừng—— Chị Ân, trận đấu vừa lúc bắt đầu, chị đến xem đi mà."
Sở Ân: "Tôi..."
Lục Chẩn đứng sau lưng cô, bỗng mở miệng gọi: "—— Học sinh giỏi."
Sở Ân bất đắc dĩ, quay đầu lại: "Sao?"
Lục Chẩn nhìn cô thâm thúy, khóe môi cong lên một nụ cười: "Tôi phải đi thi đấu, cậu có thể...!giúp một chuyện được không? Giúp tôi coi chừng người trong camera kia."
Vẻ mặt Tống Triệu Lâm càng thêm nghi ngờ: "Ai? Người nào cơ? Xảy ra gì thế!!"
Sở Ân: "..."
Tên Lục trộm chó aaaaaa ai muốn giúp anh chứ!!!
Lục Chẩn nói xong bèn đi vài bước tới, kéo Tống Triệu Lâm ra xa Sở Ân một chút.
Sau đó ẩn ý vỗ vỗ vai cậu rồi xoay người vào phòng thay đồ thay quần áo bảo hộ.
Tuy Tống Triệu Lâm chưa hiểu được ý nghĩa, nhưng xuất pháp từ trái tim tò mò cháy rực của mình, cậu tận lực ngăn Sở Ân lại, cuối cùng thuyết phục kiêm dỗ dành đưa người về khán đài.
"Sao có thể không quan tâm đến vinh dự tập thể như vậy chứ?" Tống Triệu Lâm lải nhải khiến Sở Ân hoàn toàn mất bình tĩnh.
"Cậu câm miệng lại mau."
"Người mà anh Chẩn bảo chị coi chừng là ai vậy?" Tống Triệu Lâm không ngậm được mồm, ngước mắt hỏi: "Không đúng, có em ở đây, tại sao anh ấy phải nhờ chị?"
Sở Ân bất đắc dĩ: "Tò mò hại thân, cậu hỏi ít lại một chút đi."
Tống Triệu Lâm đảo mắt một vòng, nghĩ đến tướng mạo của anh Chẩn và chị Ân nhà cậu, cuối cùng đưa ra một suy đoán hợp lí: "Chẳng lẽ hai người các chị...!có gian tình gì đó sao?!"
Sở Ân đang đi lên cầu thang, suýt nữa không lên được.
...Dao của tôi đâu, dao của tôi đâu!
"Gian tình cái đầu cậu!!" Cô đánh một cái vào đầu Tống Triệu Lâm: "Gian tình của tôi chỉ có học tập, tên đàn ông như cậu ta xứng sao?!"
Tống Triệu Lâm ôm đầu, huhuhuhu.
Bày tỏ ý kiến vẫn ngầu và tuyệt tình như vậy, quả nhiên đây mới là chị Ân của cậu!!!
Nhưng Tống Triệu Lâm vẫn thầm cảm thấy anh Chẩn và chị Ân có bí mật nhỏ sau lưng mình, vậy nên cậu luôn bí mật ở một bên quan sát.
Khương Nghiên thấy Sở Ân trở về, hơi ngạc nhiên: "Sao về rồi?"
Sở Ân còn chưa đáp, Tống Triệu Lâm đã thần bí nói từ phía sau: "Có nhiệm vụ đặc biệt!"
Khương Nghiên: "?"
"..." Sở Ân nói: "Đừng để ý đến cậu ta.
Tớ về ngồi chút thôi."
Khương Nghiên gật đầu, cô ấy dọn chỗ ngồi: "Lục Chẩn sắp vào sân, tất cả mọi người đều hào hứng."
Cho dù là kiểu người chuyên tâm học tập, cô ấy cũng biết nam vương học đường Lục Chẩn có sức hút như thế nào.
Sở Ân lại không hứng thú.
Đấu kiếm là môn thể thao quý tộc, nhà họ Lục cũng cố ý bồi dưỡng.
Tuy trình độ của Lục Chẩn không đến mức chuyên nghiệp, nhưng thừa sức đánh phủ đầu đám học sinh Oái Văn, vậy nên Sở Ân mới không muốn xem tên đàn ông chó đùa nghịch.
Cô liếc mắt, trông thấy Phó Minh Huyên ngồi một bên, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn.
Mọi khi, nếu Lục Chẩn thi đấu, cô ta nhất định sẽ phấn khích đến mức víu vào lan can xem, hiện tại bất thường rõ ràng, trong lòng có chuyện che giấu cũng không giấu được.
Sở Ân lại nhìn về phía lớp quốc tế cách lối đi nhỏ bên kia, Lương Nguyệt Kỳ vẫn giữ bộ dạng nhẹ như mây gió, còn vừa nhìn tình hình giữa trường, vừa trao đổi gì đó với bạn học.
Như vậy xem ra, đẳng cấp của Lương Nguyệt Kỳ vẫn cao hơn Phó Minh Huyên không ít.
Ngay sau đó, Lục Chẩn ra sân.
Anh mặc trên người một quần áo bảo hộ màu trắng cùng giáp ngực và bao cổ tay, trông không hề cồng kềnh, ngược lại còn tôn lên bờ vai rộng, eo hẹp và đôi chân thon dài.
Lục Chẩn cầm mặt nạ bảo hộ trên tay, không đeo vào, bình thản đảo mắt qua khán đài.
Nữ sinh toàn trường bắt đầu hét chói tai.
"Aaaa đối mặt rồi!"
"Vừa rồi không phải nhìn tôi hả?! Nhìn tôi mà!"
"Mắt có lác thì chữa ngay đi! Aaaa đẹp trai quá aaa!"
Sở Ân bịt tai, hơi tuyệt vọng nhìn sang bên cạnh.
Sau đó phát hiện tên Tống Triệu Lâm này còn gào thét kịch liệt hơn cả đám nữ sinh.
—— "Anh Chẩn! Đỉnh cao! Anh Chẩn! Vô địch!"
"..." Sở Ân vô vọng ngồi liệt trên khán đài.
Trận đấu bắt đầu, khuôn mặt của Lục Chẩn ẩn dưới lớp mặt nạ, nhưng anh cầm một chuôi kiếm lưỡi mảnh, động tác tấn công gọn gàng nhanh chóng, cản phá cực chuẩn, khoảng cách tấn công và phòng thủ được duy trì tương đối tốt.
Tiến lên, ép cổ tay, đánh trúng, đạt điểm.
Địch thủ phía đối diện căn bản không ngăn cản được, đúng như Sở Ân dự liệu, toàn bộ quá trình toàn bị áp đảo.
Nữ sinh toàn trường không ngừng la hét chói tai.
Thậm chí còn có không ít các chị gái lớp 12 lén chạy tới xem Lục Chẩn thi đấu.
Sở Ân rốt cuộc cũng nhận ra, cảm giác nam chính hoàn mĩ đôi khi chẳng liên quan gì đến khuôn mặt.
Trận đấu kết thúc, Lục Chẩn giành chiến thắng dễ dàng.
Tống Triệu Lâm xúc động xong thì bắt đầu lo lắng: "Toang rồi, năm nay anh Chẩn lại muốn tàn sát vị trí quán quân, làm sao bây giờ, điểm lớp 5 lại không thể đánh được lớp quốc tế..."
Sở Ân vô cảm: Vậy mà ban nãy cậu không nghĩ đến chuyện này.
Giữa trường, Lục Chẩn tháo mặt nạ bảo hộ ra.
Thiếu niên hất nhẹ mái tóc đen, cong môi, liếc mắt qua khán đài lớp 5.
Người biết hai lớp đang tranh đua đều coi đây là một loại khiêu khích.
Nữ sinh lớp 5 gào thét thất thanh, nam sinh dồn dập sôi trào nhiệt huyết.
Tống Triệu Lâm siết nắm đấm: "Làm người phải có chí, chúng ta nhất định sẽ cố gắng!!"
Sở Ân phối hợp nói: "Cố lên."
Tống Triệu Lâm: "Chị Ân, ngày mai chị thi đấu bida nhất định phải hăng hái tranh giành nha!"
Sở Ân đáp lấy lệ: "Được được được."
Ngoại trừ thi đấu bida, cô sẽ càng cố gắng hơn ở chỗ khác!
Cố gắng đóng góp độc đáo của riêng mình cho lớp (nắm tay lại)
...
Sau khi Lục Chẩn rời sàn đấu, rất nhiều nữ sinh trên khán đài định chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có hai nhân viên bảo vệ đi tới khán đài, bước thẳng đến trước mặt Phó Minh Huyên, nói mấy câu.
Tiếp đó, mọi người thấy sắc mặt Phó Minh Huyên trắng bệch, đứng ngay dậy đi theo bọn họ.
Một đám người xung quanh đều suy đoán xem Phó Minh Huyên đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả chẳng được bao lâu, chuyện lại có tiến triển mới! Lần này, hai nhân viên bảo vệ lại đến mời Lương Nguyệt Kỳ đi.
Sở Ân xoa cằm, nghĩ thầm, những việc liên quan đến Lục Chẩn, hiệu suất làm việc của nhà trường vẫn cao thật.
Ngay hôm ấy, có một số tin đồn được truyền ra ngoài.
Theo những người ngồi ở khán đài gần đó nói, bọn họ nghe thấy, hình như Phó Minh Huyên kiếm Lục Chẩn, không ngờ lại nhốt người ta lại, còn giội thêm một xô nước.
Chẳng mấy chốc có lời chứng được đưa ra, nhiều người đã nhìn thấy Lục Chẩn mặc quần áo ướt sũng trở lại sân thi đấu.
Liên quan đến Lục Chẩn, tốc độ lan truyền drama nháy mắt tăng vọt, trong diễn đàn đã có người nhanh chóng đăng bài thảo luận.
[Vì yêu sinh hận, dần dần biến thái? Đây rốt cuộc là tiết mục gì——]
#1: Hóng drama.
#2: Vậy chuyện này cũng liên quan đến Lương Nguyệt Kỳ?
#3: Chậc chậc, tuy Lương đại tiểu thư không tỏ vẻ rõ ràng, nhưng không phải cậu ta vẫn luôn tự cho mình là con dâu tương lai nhà họ Lục sao?
#4: Quả drama này khó biết rõ đầu đuôi quá.
...
#37: Tin tức mới, chuyện này là hai bọn họ cùng làm, nghe nói nhà họ Phó và nhà họ Lương đang cùng nhau xin lỗi nhà họ Lục.
#38: Đệt!
#39: Má nó! Tôi ôm drama chạy ngay đây!
...
#77: Vậy là vì yêu điên dại hả? Tình địch cùng bắt tay, giam cầm trong căn phòng nhỏ? Kích thích ghê!!
Buổi tối, lúc Sở Ân đang làm bài tập, điện thoại bỗng sáng rực lên.
Cô mở ra, Tống Triệu Lâm chia sẻ cho cô một bài đăng, hỏi cô: [Chị, có phải anh Chẩn nhờ chị giám sát hai người bọn họ không?]
Sở Ân không thích diễn đàn, nhưng vẫn tiện tay click vào xem một chút.
Thấy cuối cùng bên dưới bắt đầu phát triển theo hướng giam cầm trong căn phòng nhỏ, Sở Ân thật sự không còn gì để nói.
Nhớ đến tháng ngày kiếp trước cô bị nhốt bên cạnh Lục Chẩn, không khỏi nghĩ thầm:...Coi là giam cầm thế quái nào được!!
Mạch suy nghĩ của lũ trẻ bây giờ thật khó nắm bắt, xem ra cô cũng cần phải tiếp tục mở rộng linh cảm của mình.
Sở Ân tắt điện thoại đi, thở dài: Tôi thường cảm thấy lo lắng vì mình không đủ biến thái.
Làm nhiệm vụ học tập hôm nay xong, Sở Ân mở khóa kịch bản.
Hai nhà Lương, Phó quả thật xin lỗi Lục Chẩn.
Chuyện này vốn không liên quan đến Lương Nguyệt Kỳ, nhưng sao Phó Minh Huyên có thể cam tâm tự chịu trách nhiệm một mình, tất nhiên cũng bán đứng Lương Nguyệt Kỳ, kết quả cả hai người đều phải chịu kỉ luật.
Trong kịch bản, Lục Chẩn lạnh lùng nói: "Các cô nên xin lỗi người đáng lẽ bị hại."
Nhưng bất kể tra hỏi thế nào, Phó Minh Huyên và Lương Nguyệt Kỳ đều luôn mồm nói chỉ là hiểu lầm, không để lộ kế hoạch ngu xuẩn ban đầu của bọn họ.
Vậy nên từ đầu đến cuối câu chuyện đều không dính dáng gì đến Sở Ân.
Sở Ân lật hết kịch bản, phát hiện đó hoàn toàn là phương hướng mà mình mong muốn, hiển nhiên không có nhu cầu thay đổi.
Hơn nữa bởi đoạn này đều là giải quyết vấn đề, Sở Ân cũng không tìm được chỗ có thể ra tay với Lục Chẩn.
Thế là trải qua một buổi tối yên bình.
Sáng hôm sau đến trường, Tống Triệu Lâm u oán nhìn Sở Ân.
"Chị Ân, chị không rep wechat của em." Tống Triệu Lâm bĩu môi.
Sở Ân đã quá quen với cách cư xử này của cậu, lấy bừa quyển vở và sách bài tập trong cặp ra, trả lời: "Xin lỗi, xem xong bài đăng thì quên mất."
Tống Triệu Lâm: "Chị xem á?"
Sở Ân: "Ừ."
"Cảm thấy thế nào? Có muốn bổ sung cái gì không?"
Sở Ân thật sự phục ông tám này: "Không!"
Tống Triệu Lâm lẩm bẩm nhìn cô, bỗng nhiên lĩnh hội được cảm giác chua xót "các chị em có bí mật sau lưng mình" của nữ sinh.
Sở Ân không thèm đếm xỉa đến ánh mắt cậu, tìm hộp bút trong ngăn bàn.
Lúc lấy hộp bút, không cẩn thận kéo theo một vật ra ngoài, chiếc hộp sắt nhỏ hồng nhạt rơi "lạch cạch" xuống mặt đất.
Tống Triệu Lâm quen thói nịnh bợ giúp cô nhặt, cánh tay dài mần mò nhặt lên, định thần nhìn kĩ lại, bỗng nhiên nói: "Chị còn nói hai người không có gian tình!!"
"Gì cơ?" Sở Ân rủ mắt liếc qua, là cái ipod tên chó kia cho cô.
Cô vốn định trả, nhưng ngày đó cất thứ này sâu vào trong ngăn bàn xong thì quên khuấy mất.
Tống Triệu Lâm giơ nó lên, hạ thấp giọng, không thể tin được hỏi: "Đây không phải là đồ của anh Chẩn sao?!"
Sở Ân nhướng mày: "Cái này cậu cũng biết à?"
Hai người mới giống có gian tình đấy??
Tống Triệu Lâm giải thích: "Vì màu sắc ngựa quá nên em nhớ kĩ, hơn nữa vết xước bên cạnh này em cũng thấy rất quen mắt!"
Sở Ân đáp: "Thế vừa khéo, phiền cậu trả lại giúp tôi."
Tống Triệu Lâm nói: "Anh Chẩn tặng chị thì chị phải cầm chứ."
"..." Sở Ân nhớ đến một list kinh Phật: "Không cần, đem nó cho người cần đi."
Một lát sau.
Tống Triệu Lâm lén lút hỏi: "Thật sự không có gian tình à?"
"Không có!! Còn hỏi nữa là tự vẫn đấy!!"
Tống Triệu Lâm lập tức kinh hãi.
-
Buổi tối, chiếc ipod này vẫn trở về tay Lục Chẩn.
Nắm hộp sắt lạnh như băng trong tay, Lục Chẩn ngắm nghía rất lâu.
Có lẽ là Sở Ân không thực sự thích kinh Phật, hoặc chỉ là do cô không muốn giữ đồ của anh.
Lục Chẩn dựa đầu vào giường, nhìn chằm chằm một hồi.
Sau đó anh mở list bài hát ra, muốn xem coi liệu cô có dọn sạch mọi thứ không.
Nhưng sau khi mở ra xem, từng bài kinh Phật vẫn nằm trong danh sách.
Lục Chẩn phát bừa một bài trong đó rồi lướt xuống không mục đích.
Bỗng nhiên, tầm nhìn Lục Chẩn dừng lại.
Anh phát hiện ở cuối cùng danh sách phát có thêm một bài hát.
...Sở Ân thêm vào?
Sự phát hiện này khiến trái tim anh hơi nóng lên.
Đó là một bài hát nước ngoài, Schnappi-Das Kleine Krokodil.
Hình như là tiếng Đức, có loại ý vị quyến luyến không thể tin được.
Đầu ngón tay Lục Chẩn run rẩy, nhấn mở bài hát kia.
Tiết tấu...!vui vẻ bất ngờ.
Còn...!trẻ con nằm ngoài sức tưởng tượng?
Phần điệp khúc, bạn nhỏ liên lục hát lặp lại một từ Schnappi, cách phát âm nghe quen thuộc đến khó hiểu.
Lục Chẩn ngẫm nghĩ, phát ipod rồi gọi điện cho Tống Triệu Lâm.
"Schnappi là gì?"
"Hả?" Đầu óc Tống Triệu Lâm cũng mơ hồ.
Cậu hỏi cách viết, sau đó tìm trên app âm nhạc, đột nhiên cực kỳ vui vẻ:
"Em biết rồi, là [Bài ca về chú cá sấu nhỏ]!"
Lục Chẩn: "Bài nào?"
Tống Triệu Lâm vui sướng hát: "Chính là bài đó, hot lắm! Hát đoạn điệp khúc lên tựa như Bạn là con chó cái ngu ngốc, chó cái chó cái ngu ngốc, chó cái chó cái ngu ngốc! Bạn là con chó cái ngu ngốc, chó cái chó cái ngu ngốc, chó cái chó cái ngu ngốc!"[1]
[1] 煞笔: stupid bitch (Shàbǐ) na ná Schnappi
Lục Chẩn: "..."
Lục Chẩn dập máy..