Sau khi về nhà, Sở Thu Thu ngồi trong phòng khách rất lâu vẫn chưa thấy Sở Ân về.
Trong lòng cô ta dâng lên một trận mừng thầm—— hiện tại 80% Sở Ân đang bị mấy em gái lực sĩ trường bên quấn lấy, có khi bây giờ đang được dạy dỗ.
Với cái tính khí khó ngửi của Sở Ân, không chừng sẽ chọc tức bọn họ, lúc đó bị dần cho một trận là còn ít?
Nếu như kích thích hơn, cũng có khả năng sẽ cào nát gương mặt kia của chị ta~
Sở Thật vừa xuống tầng, thấy bộ dạng hưng phấn khó nén nổi của cô ta, nhướng mày: "Có chuyện gì mà vui thế?"
Sở Thu Thu sợ hết hồn: "Không, không có gì ạ!"
Sở Thật cảm thấy hơi khó hiểu, mắt quan sát trên dưới một lượt.
Sở Thu Thu vội vã viện lí do: "Đây không phải...!em sắp chọn váy cho vũ hội, lâu rồi không đặt may lễ phục cao cấp nên em rất vui."
Nói đến chuyện này, Sở Thật nghĩ ngay đến Sở Ân.
Dù sao từ nhỏ Tiểu Ân đã lớn lên ở nông thôn, đại khái hoàn toàn không biết gì về những món hàng xa xỉ này.
Nhìn cô bình thường cũng chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh đơn giản, có lẽ tham gia vũ hội sẽ không biết chọn lễ phục như thế nào.
Sở Thật: "Em..."
Anh vừa định nói Sở Thu Thu kiểm định giúp Sở Ân, nhưng vừa ngẫm nghĩ, anh lại nuốt lời định nói xuống.
Vẫn là nên chờ Tiểu Ân về rồi anh hỗ trợ cùng xem thì hơn.
Sở Thu Thu liếc nhìn vẻ mặt Sở Thật, lập tức lấy lòng nói: "Anh trai, anh đừng lo, chị không biết chọn lễ phục, em sẽ xem giúp chị ấy."
Sở Thật gật đầu: "Ừ."
Một lát sau, cửa lớn nhà họ Sở cuối cùng cũng mở ra, chiếc xe đưa đón Sở Ân lái vào.
Sở Thu Thu kiềm chế biểu cảm hưng phấn của mình, chờ mong Sở Ân bước vào với khuôn mặt đầy vết bầm tím.
Chẳng ngờ thiếu nữ bước vào cửa lại có vẻ mặt bình tĩnh, quần áo sạch sẽ, trên người không có nổi một sợi vụn chứ đừng nói đến vết thương.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đám người kia không rình Sở Ân à?? Sở Thu Thu há hốc mồm, phút chốc không kiềm chế lại được vẻ mặt thất vọng.
Sở Ân liếc cô ta một cái, trong lòng đại khá đã có dự liệu.
Đúng là một cô em gái ngoan.
Sở Thật đi tới: "Sao muộn thế này, ở lại học à?"
Sở Ân lắc đầu: "Trên đường em đụng phải mấy người kì lạ, em còn tưởng họ muốn tìm em gây phiền phức."
Sở Thu Thu vội vàng vểnh tai lên.
Sở Thật nhíu mày: "Người kì lạ gì, trông như thế nào, có làm gì em không?"
Đôi mắt đào hoa của Sở Ân hơi cong lên: "Không làm gì hết ạ—— Hình như trí khôn của bọn họ không được bình thường, nói hai câu rồi đột nhiên ngồi chồm hỗm xuống đất nghịch phân."
Sở Thu Thu: "..." Đám người kia bị thiểu năng trí tuệ à.
Sở Thật cũng trầm mặc trong phút chốc, dù sao cũng là đại thiếu gia nhà quyền thế, anh chưa từng thấy trường hợp nào như thế này: "...Chắc là bị tâm thần, lần sau nhìn thấy người như thế, em phải tránh xa ra đấy."
Sở Ân tủm tỉm cười: "Em biết rồi ạ, hình như vì buổi trưa bọn họ bị một nữ sinh Oái Văn lừa nên muốn trả thù lại.
Em đã nói bọn họ phải nhớ rõ mặt, tuyệt đối không được tìm lộn người."
Cơ thể Sở Thu Thu nghiêng đi, suýt ngã khỏi ghế sofa.
Gì cơ?? Đám thiểu năng trí tuệ kia muốn tìm cô ta báo thù á?!
Vẫn nên thiểu năng trí tuệ nghịch phân tiếp đi! Cứu mạng, cô ta không muốn!!!
...
Sau buổi cơm tối, một nhà thiết kế ghé thăm, đưa ra một tập album các bộ lễ phục cao cấp của quý.
Sở Thu Thu hăng hái trở lại.
Lễ phục của anh trai rất dễ chọn, anh đã quen mặc hàng hiệu, miễn là trọng lượng, kích thước dáng người ổn định, mỗi mùa đều sắm thêm lễ phục mới.
Trọng điểm hôm nay là lựa chọn cho hai cô gái nhỏ.
Kiếp trước Sở Ân không quá hứng thú với những thứ này, nhưng ở cạnh Lục Chẩn lâu, cô cũng quen với sự xa xỉ cao cấp của đám nhà giàu, những thứ đắt tiền này dường như không có giá trị trong mắt cô.
Nói thật, tài lực nhà họ Sở bây giờ không đủ nhìn.
Tuy cô muốn về nhà làm mấy bộ đề hơn đi vũ hội, nhưng nếu đã đồng ý với Tống Triệu Lâm, cô vẫn không thể lỡ hẹn.
Chắc chắn đi đến những dịp này không thể tiếp tục chắp vá quá khứ, có điều cô không định chọn những bộ quần áo nổi bật, chỉ cần không khiến mình quá lạc quẻ là được.
Sở Thật sợ làm Sở Ân tổn thương, anh không vội vàng lựa chọn giúp em gái, định đợi Sở Ân chọn xong mới đưa ra đề xuất dựa trên sự lựa chọn của cô.
Sở Thu Thu nhìn anh trai, đi qua một bên, thân thiết cầm mấy quyển sách nhãn hiệu xa xỉ ngồi xuống cạnh Sở Ân: "Chị ơi, chị không biết những nhãn hiệu này nhỉ? Để em chọn giúp chị~"
Sở Ân hơi ghét bỏ nhích sang bên cạnh một chút, thái độ có cũng được mà không cũng được.
Sở Ân nhìn lướt qua tập album hai lần, vừa ý một chiếc váy đen của một thương hiệu xa xỉ nào đó.
Kiểu dáng và đường may rất đơn giản, tay áo dài đến cổ tay, làn váy dài ẩn giấu một ý đồ nhỏ tạo cảm giác hoạt bát, rất phù hợp với độ tuổi hiện tại của cô.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Sở Ân biết thẩm mĩ của mình bị chịu ảnh hưởng bởi tên chó Lục Chẩn.
Năm đó cô mới từ nông thôn về, tuy cũng có phong cách riêng, nhưng thật sự không hề có đẳng cấp.
Cho nên tên đàn ông chó mới cảm thấy chiếc váy hoa hòe kia xấu xí.
Sở Ân hơi thất thần, Sở Thu Thu đã nhiệt tình chọn giúp cô một tấm trong album: "Chị ơi, em thấy cái này hợp với chị nè, màu sắc rất dễ thương, sẽ rất đốn tim~"
Sở Ân nhìn chiếc váy ngắn xẻ tà dung tục màu hồng nhạt: "..."
Sở Thu Thu thấy vẻ mặt lặng im suy nghĩ của cô, tâm trạng đắc ý.
Quả nhiên cô chị gái nhà quê này không biết thưởng thức, căn bản không có nhận định của mình.
Sau đó cô ta lại đổi sang một chiếc váy dài màu vàng có ánh huỳnh quang đi vào lòng đất, tràn đầy phấn khởi đề cử cho cô: "Chị ơi, chiếc này cũng không tệ, mặc vào sẽ rất tôn da đấy~"
Sở Ân gật đầu, gọi Sở Thật đang đi qua lại: "Anh ơi, em chọn được rồi."
"Em muốn chiếc này," Cô chỉ vào chiếc váy đen vừa nãy mình nhắm được, sau đó đầu ngón tay trắng nõn di lên hai chiếc váy cay mắt: "Em gái thích hai chiếc này, anh nhất định phải mua cho em ấy."
Sở Thu Thu hơi sửng sốt, vội vã nói: "Không phải, em không có——"
Sở Ân cắt lời cô ta: "Không phải em nói chúng rất đáng yêu, rất đốn tim, rất tôn da sao?"
Sở Thật xem ảnh, hơi bất ngờ vì chiếc váy Sở Ân chọn rất đẹp, nhưng khi thấy hai chiếc váy sau, ánh mắt nghi vấn rơi lên mặt Sở Thu Thu.
"Thu Thu, em cần luyện mắt đấy."
Sở Thu Thu: "..."
-
Buổi tối, Sở Ân gửi bản ghi âm trong điện thoại của mình đến phòng giáo vụ của Nhất Trung bên cạnh.
Nhất Trung là trường tốt, thành tích thi vào đại học của họ có thể sánh với Oái Văn, còn có rất nhiều nam thần, học thần.
Nhưng một ngôi trường lớn thì tất nhiên cũng có rất nhiều người không lí tưởng.
Có thể nói, tác dụng của đám côn đồ cắc ké Nhất Trung là công cụ đảm nhận nhiều vai bia đỡ đạn trong tiểu thuyết, kiếp trước Sở Ân cũng bị mắc vạ không ít.
Cũng may công tác quản lí của Nhất Trung rất nghiêm ngặt, không bao giờ mềm lòng với những học sinh gây rắc rối.
Sáng hôm sau, khi Tống Triệu Lâm đi qua Nhất Trung, nhìn thấy thông báo kỉ luật được dán trên bảng thông báo trước cổng trường.
Kế tiếp cậu bước vào trường với vẻ mặt kinh ngạc, sau khi đến lớp, cậu bèn nói với Sở Ân - người đang bắt đầu học bài: "Em nhận ra trên đời này vẫn còn chính nghĩa!"
Sở Ân không ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Thế mà mấy tên dê xồm hôm qua—— À không, mấy tên du côn kia lại bị Nhất Trung kỉ luật" Tống Triệu Lâm xoa xoa ngực: "Em cảm động quá đi mất."
Sở Ân dừng bút, ngẩng đầu nhìn cậu.
Không biết tại sao, Tống Triệu Lâm bỗng trông thấy sự hiền từ hiện lên trong ánh nhìn của cô.
"Yêu hoa, bảo vệ hoa là trách nhiệm của mọi người." Sở Ân như một người cha nhân từ.
Tống Triệu Lâm cảm thấy bản thân cần lấy lại sự dũng mãnh, tuy rõ ràng chị Ân không có hứng thú với cậu, cùng lắm chỉ có chút tình cảm cha con, nhưng cậu vẫn luôn hi vọng Sở Ân sẽ nhớ đến mình là một anh chàng đẹp trai.
Tống Triệu Lâm sờ tóc: "Chị nhất định phải đến vũ hội đấy, tạo hình của em chắc chắn sẽ đẹp đến mức khiến cả trường ngạc nhiên hâm mộ!"
"Tôi rất mong chờ" Sở Ân vỗ tay lấy lệ: "Vậy hoa khôi học đường này, cậu sẽ khiêu vũ cùng nam vương học đường chứ?"
Tống Triệu Lâm suýt thì phun ra ngoài: "Em vẫn muốn sống!"
Sở Ân tình ý sâu xa nói: "Tình yêu cũng sinh ra từ bên trong những mâu thuẫn.
Đừng kháng cự nó, hãy để hạt giống tình yêu tự nhiên sinh trưởng."
Tống Triệu Lâm: "???"
...
Hai ngày sau, vũ hội của trường được tổ chức ở hội trường lớn.
Phó Minh Huyên và Sở Thu Thu đều rất hứng thú với những dịp xã giao này, bọn họ ăn mặc vô cùng hoành tráng, hệt như nữ minh tinh sắp đi thảm đỏ.
Dù sao cũng là hoa khôi học đường hụt, cũng là người đẹp có tiếng trong trường, hai người bọn họ nhất thời hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt của mọi người.
Lục Chẩn đứng trên tầng hai hội trường, anh dựa người vào lan can, nhấp rượu trong ly thủy tinh, ánh mắt uể oải đảo qua toàn bộ đại sảnh.
Dư Lâm khối 12 là người đứng ra tổ chức buổi vũ hội này, rất lâu trước đây, nhà họ Dư và Lục từng kết thông gia, Dư Lâm là anh họ của anh.
"Khối các cậu lắm gái đẹp thật đấy" Dư Lâm đứng cạnh anh, ánh mắt tia một vòng tầng dưới: "Lát nữa xuống ghẹo vài em chơi."
Lục Chẩn không có hứng thú, anh vốn lười đến, cuối cùng vẫn bị ông anh họ này kéo tới cổ động.
"A Chẩn, chú thật sự không tính nhảy một bài sao?" Dư Lâm cũng quen Tống Triệu Lâm: "Chú khiêu vũ với Tiểu Lâm Tử một khúc, sáng mai anh có thể sắp xếp cho chú lên thẳng hot search."
Lục Chẩn lạnh lùng nói: "Cút."
Tất nhiên Dư Lâm cũng rõ tính khí người anh em của mình, không dám khích lệ nữa, tiếp tục ngắm người đẹp dưới tầng.
Sau khi nhìn một vòng, anh ta bỗng hít một hơi: "Đậu má, đậu má, anh nhìn thấy tiên nữ rồi——"
Cửa lớn của hội trường nhẹ nhàng đẩy ra, một cô gái lặng lẽ bước vào.
Cô không phô trương, cũng không cố ý thu hút sự chú ý của người khác, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là không thể dời mắt.
Dư Lâm đẩy Lục Chẩn đang không quan tâm bên cạnh: "Mẹ, đẹp vãi, cô ấy có phải chính là người đó, người nhà họ Sở đấy——"
Lục Chẩn đột nhiên nghiêng đầu qua.
Gần như không cần tìm, anh liếc mắt là thấy Sở Ân.
Thật ra ở trường Lục Chẩn không thường gặp được cô, có lẽ đã mấy ngày anh chưa thấy Sở Ân.
Cho dù là tình cờ gặp mặt, nếu như anh không nói gì, cô cũng sẽ vờ như không thấy.
Hôm nay cô không mặc đồng phục mà mặc một chiếc váy nhỏ màu đen, mái tóc dài thả xõa xuống.
Rõ ràng trang phục không bắt mắt, nhưng đứng trong đám người lại cực kì nổi bật.
Không riêng gì Lục Chẩn, toàn bộ hội trường có rất nhiều người dõi theo cô.
Dư Lâm nhìn chằm chằm: "Định mệnh, Tiểu Lâm Tử đúng là thèm đòn, người ta đây mới chính là hoa khôi học đường."
Lục Chẩn đột nhiên nhíu mày, anh đặt ly thủy tinh xuống, xoay người xuống tầng.
Sau khi Sở Ân bước vào, cô đi thẳng đến chỗ ghế dài, chỉ định ngồi một lúc cho bạn cùng bàn đủ mặt mũi rồi đi ngay.
Mặc dù ngồi không lâu, nhưng cô cũng không muốn lãng phí thời gian, ngồi xuống xong thì lập tức âm thầm đảm nhiệm nhiệm vụ học tập hôm nay.
Phía xa, kể từ khi cô bước vào, Trịnh Du bắt đầu trở nên kích động, một hơi uống cạn ly rượu.
Trước đây gã từng công khai bày tỏ hứng thú với Sở Ân trên bảng tin, nhưng Sở Ân không hề phản hồi.
Gã học cùng lớp Sở Thật, có điều ngày nào Sở Thật cũng đi cùng Cố Thu Trạch, gã không có cách để lôi kéo làm quen.
Trịnh Du rất tự tin vào bản thân, gia thế nhà gã không tệ, khuôn mặt ngọc thụ lâm phong[1], thường xuyên có đàn em đến nhòm trộm.
[1] Ngọc thụ lâm phong: hiên ngang như thần thụ đón gió, chỉ người có phong độ, phong lưu phóng khoáng
Tuy Sở Ân xinh đẹp trên mức quy định, nhưng Trịnh Du cảm thấy không khó cưa.
Dù sao cô cũng lớn lên ở nông thôn, tầm hiểu biết hạn hẹp, phỏng chừng rất dễ theo đuổi.
Trịnh Du đặt ly rượu xuống, sửa sang lại quần áo, đang định tiến lên thì chợt nhìn thấy Lục Chẩn đi qua.
Gã xoay một vòng tại chỗ rồi trở về vị trí cũ.
—— Đã quấy rầy rồi.
Sở Ân đang thầm học văn, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo: "Không phải cậu không tới sao?"
Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt u ám của Lục Chẩn đang rủ xuống.
Ánh sáng trong góc lờ mờ, Lục Chẩn kiềm chế bản thân, nhưng tầm mắt vẫn không tự chủ được rơi lên khuôn mặt cô.
Từ vầng trán đầy đặn đến vành môi, thiếu nữ xinh đẹp tự nhiên xen thêm một chút mê hoặc không mảy may hay biết.
Chỉ ngồi yên lặng ở đây cũng vô cùng quyến rũ.
Một loại bực bội khó tả lại quấn lấy trái tim anh.
Sở Ân có thể nhìn ra anh đang khó chịu.
Cô nghĩ thầm: Ồ, hôm nay tên chó này vẫn ngang ngược nhỉ?
Sao anh biết tôi không đến? Mà đến hay không thì liên quan gì đến anh??
Trong lòng Sở Ân không ngừng chửi rủa anh một trận, nhưng mở miệng vẫn cẩn thận nói: "...Tôi xin lỗi?"
Con ngươi Lục Chẩn đột nhiên trầm xuống.
Giọng cô rất mềm mại, tựa như không hề nóng giận.
Cô thậm chí còn không hỏi vì sao anh biết, cũng không có bất kì sự tò mò gì với anh, chỉ muốn dùng một câu xin lỗi để đuổi người kì lạ là anh đi.
Lục Chẩn nghiến chặt răng, trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều thứ.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ lạnh nhạt nói: "Chỗ này không thích hợp với cậu, về sớm một chút."
Nói xong, thiếu niên lạnh lùng bỏ đi.
Sở Ân:?
Lục Chẩn đuổi cô? Vậy tên chó thấy khó chịu với cô sao?
Trời ạ, đây là chuyện tốt gì vậy?!
Nếu bây giờ mà có pháo thì cô rất muốn châm lửa!!
Từ khi Lục Chẩn bắt đầu xuống tầng, rất nhiều nữ sinh trong hội trường chú ý đến nhất cử nhất động của anh.
Nhìn anh đi về phía Sở Ân, tất cả mọi người đều rất ghen tị.
Nhưng chỉ sau hai câu, Lục Chẩn đã rời đi, lúc bỏ đi khuôn mặt còn rất khó coi.
Mọi người lập tức yên tâm.
"Tôi nói rồi mà, gu thưởng thức của anh Chẩn không thấp đến nỗi vậy đâu!"
"Lớn lên ở quê thì sao biết nói chuyện, chắc chắn là đã nói gì không nên nói."
"Suy cho cùng thì cậu ta cũng chỉ được mỗi khuôn mặt, học đến phát ngốc, cùng ở một chỗ với người như vậy chán chết đi được, anh Chẩn sẽ không ngắm trúng cậu ta đâu."
Sở Thu Thu đứng bên cạnh nghe thỏa nguyện mới sáp đến: "Các cậu đang nói gì vậy?"
"Không có gì, không có gì——"
"Oa, Thu Thu, chiếc váy này của cậu là của Jo Malone sao, đẹp quá à~"
Sở Thu Thu cười tao nhã, cùng nói chuyện với bọn họ vài câu.
"Ây, người kia là anh Trịnh à? Anh ấy đến đây kìa!"
"Thu Thu, hình như anh ấy đến chỗ cậu đó——"
Tuy anh Trịnh Du khối 12 không sánh được với Lục Chẩn và Cố Thu Trạch, song cũng là cậu ấm, dáng dấp không tệ, trong đợt bình chọn nam vương học đường cũng có mấy chục phiếu.
Sở Thu Thu vén tóc, khi Trịnh Du gọi cô ta, lúc xoay người để lộ ra một nụ cười kinh ngạc hoàn mĩ: "——Anh ạ?"
Ban nãy Trịnh Du liên tục đoán ý Lục Chẩn, chỉ lo Lục Chẩn cũng có tình ý với Sở Ân.
Nhà họ Trịnh bọn họ tuy không nhỏ, nhưng chỉ bằng một phần cỏn con so với nhà họ Lục.
Cho dù Lục Chẩn kém gã một lớp, gã cũng không dám tranh đua với Lục Chẩn!
Suy đi nghĩ lại, để chắc chắn, Trịnh Du quyết định đến hỏi em gái Sở Ân trước.
Gã nở một nụ cười tự cho là quyến rũ: "Chào em."
Sở Thu Thu đoán có lẽ gã đến mời mình khiêu vũ, ngượng ngùng rủ mắt xuống: "Anh có chuyện gì vậy ạ?"
Trịnh Du nói: "À, anh muốn đến hỏi một chút, chị Sở Ân của em chưa có bạn trai chứ?"
Sắc mặt Sở Thu Thu cứng đờ, anh ta đến tìm mình vì Sở Ân?!
Tại sao tất cả mọi người đều nhìn trúng chị ta? Bọn họ không biết chị ta đến từ nông thôn không hề có giáo dưỡng à??
Sự xấu hổ vì tưởng bở cộng thêm sự ghen tức khiến Sở Thu Thu nóng như lửa thiêu, cô ta kiềm chế biểu cảm của mình, cười ngượng ngùng nói: "Em không biết, nói không chừng dưới quê chị ấy có thì sao?"
Trịnh Du thở phào nhẹ nhõm: "Ở đây không có là được."
Những người ở quê kia tính là gì, căn bản không đủ gây e ngại!
Trịnh Du vui vẻ xoay người tìm Sở Ân, lại phát hiện cô đã không còn ở chiếc ghế dài ban nãy nữa.
Vũ hội chính thức bắt đầu, nhạc khúc vang lên, vài người đã ra sân nhảy.
Sở Ân bị Tống Triệu Lâm xuất quỷ nhập thần xông đến kéo đi xem cậu khiêu vũ.
Tống Triệu Lâm khiêu vũ rất đẹp, có lẽ đã được luyện tập từ nhỏ, bỏ qua việc thỉnh thoảng cậu thiếu đứng đắn nịnh bợ thì cũng coi như nổi trội giữa đám người.
Sở Ân nhìn rất hâm mộ, bởi vì cô không hề có tài hoa trong phương diện này.
Lục Chẩn đã dạy cô, nhưng sau vô số lần bị giẫm lên chân, anh rốt cuộc cũng từ bỏ.
Tống Triệu Lâm nhảy xong một bài, vài cô gái sán tới bắt chuyện với cậu.
Khuôn mặt Sở Ân tràn đầy vui vẻ, cho cậu một tràng vỗ tay.
Bây giờ cô đã hoàn thành xong nhiệm vụ, đợi lát nữa đến chào hỏi anh trai là có thể đi.
Tranh thủ lúc chuyển bài, Sở Ân định lẻn ra khỏi đám người.
Nhưng đúng lúc này, cô bỗng bị ai đó đập mạnh vào lưng, một chưởng khiến cô lao vào sân nhảy.
Sở Thu Thu cười ngọt ngào, kéo cô vào giữa sân: "Chị à~ khiêu vũ cùng nhau nha~"
Sở Ân thuận miệng:...Con mẹ nó chứ.
Không gây rối thì không làm người được à??
Cô em gái giả của cô đã yên ổn một thời gian kể từ sau cuộc thi giữa kì, bình thường nhiều lắm cũng chỉ có chút trò đùa trẻ con, giờ nhìn lại, hóa ra yên ổn chỉ là tạm thời, còn ngu dốt mới là vĩnh cửu.
Bóng dáng Sở Ân vừa xuất hiện trong sàn nhảy, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
"Đó là Sở Ân lớp 11-5 à?"
"Cậu ta biết khiêu vũ ư?"
"Không rõ, có vẻ là biết đấy?"
Lục Chẩn vẫn đang ngồi trên tầng hai, bỗng trông thấy cô bị kéo vào sàn nhảy, theo bản năng muốn đứng dậy xuống tầng.
Sở Thu Thu giả bộ thân thiết, nắm chặt lấy Sở Ân không cho cô đi.
Cô ta quyết tâm khiến Sở Ân xấu mặt, khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy dáng múa xấu đau xấu đớn, căn bản không thể so được với mình của Sở Ân!
Sở Ân cũng không muốn tranh luận với cô ta trước mặt mọi người, trực tiếp gõ hệ thống: "Mở khóa kịch bản."
【Địa điểm: Hội trường Oái Văn.
Nhân vật: Sở Ân, Sở Thu Thu, bạn học.】
【...Sở Thu Thu cho rằng Sở Ân đâm lao thì phải theo lao, việc rời khỏi sàn nhảy chẳng khác nào lòi cái dốt.
Cô ta quyết định nắm lấy cơ hội lần này, cố gắng bày ra phong thái của một thiên kim tiểu thư nhà quyền thế.
Khúc nhạc du dương vang lên, Sở Thu Thu uyển chuyển nhảy múa, dựa vào các bước nhảy tao nhã hấp dẫn ánh mắt của toàn trường.】
Sở Ân cạn lời:...Cô ta muốn nhảy thì đi mà nhảy một mình đi, còn nhất định kéo người khác vào tế trời làm gì.
Hệ thống học tập nhắc nhở: "Ting, kí chủ, cô có muốn sử dụng thẻ đạo cụ không?"
Sở Ân suy nghĩ một chút: "Tạm thời chưa cần."
Cô cầm bút lên, vận động tế bào nghệ thuật của mình, sau một giây suy xét bèn gạch xoẹt từ [tao nhã] đi, đổi thành [hình rắn].
Em đã bất nhân thì đừng trách chị bất nghĩa, em gái à.
Chẳng mấy chốc, nhạc khúc du dương vang lên trong hội trường.
Sở Thu Thu nhoẻn miệng cười, chuẩn bị xong tư thế, ung dung nhảy bước đầu tiên——
Cơ thể cô ta đột nhiên chuyển thành một hình chữ S.
Người bên cạnh suýt nữa thì bị cô ta đẩy đi: "??"
Ai ngờ động tác tiếp theo của cô ta còn oái oăm hơn.
Chỉ thấy Sở Thu Thu hệt như một con rắn nước linh hoạt, một mình giật hết spotlight, kéo theo bầu không khí của cả trường, khiến mặt mọi người xung quanh nghệt ra như cún.
Dưới những bước nhảy nhiệt tình đầy sức sống bắn ra bốn phía của Sở Thu Thu, tất cả mọi người xung quanh đều không thể nhảy được nữa.
Họ lặng lẽ tạo khoảng trống toàn bộ sân nhảy cho cô ta.
Bản thân Sở Thu Thu cũng điên rồi.
Tại sao?!
Tại sao tôi không thể dừng bước chân mình lại được?!
Chân tôi! Chân tôi sao thế này?!!
Sở Ân đi theo dòng người, vẻ mặt bình tĩnh lùi sang một bên, nhìn khuôn mặt Sở Thu Thu đang dần dần suy sụp.
Trời quang mây tạnh cô lại cảm thấy cô giỏi rồi?
Vậy nếu giỏi rồi thì cô tới đi, tới tiếp đi:).