Editor: Giừa
-
"Đội trưởng, anh, anh đang nói cái gì thế?" Giang Chu vừa mới đánh xong một ván Anipop, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy mấy tin nhắn của Trì Diễn trong groupchat Jungler, hai gò má lập tức đỏ ửng.
Trì Diễn chủ động trả lại điện thoại cho Giang Chu, dù sao thì anh cũng đã gửi xong tin nhắn rồi, "Anh nói không đúng à? Em đang đợi anh đi ngủ chung còn gì."
Thì đó đúng là sự thật, nhưng mà có thể nói ra ngoài như vậy sao?
Nhìn groupchat không ngừng nhảy tin nhắn mới, Giang Chu cũng không dám bấm vào xem mọi người phản ứng như thế nào với lời vừa rồi của Trì Diễn.
Cậu đặt điện thoại của mình xuống một bên, xong hóa thành đà điểu vùi mình vào vòng tay của Trì Diễn, "Anh xem đi kìa, em phải giải thích với họ thế nào bây giờ?"
"Không cần giải thích, quan hệ của chúng ta thế nào em cứ nói thật là được." Trì Diễn khẽ xoa đầu Giang Chu, "Dù sao thì anh cũng muốn để bọn họ biết là em không còn độc thân nữa, không thì họ lại cứ muốn giới thiệu đối tượng cho em."
"Hở? Ai muốn giới thiệu đối tượng cho em cơ?" Giang Chu chỉ nhớ có duy nhất Root lần trước bảo muốn giới thiệu một streamer nữ cho cậu, nhưng cậu đã từ chối, hơn nữa đáng ra Trì Diễn phải không biết chuyện này mới đúng.
"Cá Hề nói là bên họ hàng cậu ta có một cô em gái rất thích em." Trì Diễn búng nhẹ trán Giang Chu một cái, "Em được nhiều người thích như vậy, anh cũng không biết nên vui hay buồn."
Giang Chu nheo mắt, "Đội trưởng, anh còn nói em nữa, không phải anh cũng có nhiều người thích lắm à? Lần nào thi đấu xong cũng có cả một hội fan nữ tặng quà cho anh còn gì."
"Không phải em cũng nhận được rất nhiều quà à?"
Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát, đột nhiên cả hai đều bật cười.
"Được rồi, mình không nói nữa, dù sao thì em cũng là của anh rồi." Trì Diễn ôm lấy Giang Chu xoa nắn một hồi.
Giang Chu như một con bạch tuộc tám xúc tu quấn chặt lấy Trì Diễn, "Anh cũng là của em!"
Hai người yêu nhau tiếp xúc như vậy vốn rất dễ xảy ra tình trạng lau súng cướp cò, Trì Diễn nhất thời không nhịn được lại muốn làm chuyện gì đó xấu xa với Giang Chu.
Giang Chu dù sao cũng là một thanh niên sức sống tràn đầy, Trì Diễn còn chưa có động thái gì, cậu đã chủ động dính lấy anh.
Hai người náo loạn tới tận đêm khuya, kết quả là sáng hôm sau cả hai đều dậy muộn, suýt nữa thì lỡ mất giờ cơm trưa ở căng tin.
Lúc hai người đang ăn trưa, Chanh Tử đi cùng An Thành tới bệnh viện đã gửi tin tức của Whale vào trong groupchat đội.
[Chanh Tử: /hình ảnh/ /hình ảnh/ hình ảnh/]
[Chanh Tử: Whale ở bên này thuận lợi lắm, chiều nay là lần trị liệu đầu tiên, tui thấy trạng thái hiện tại của anh ấy khá tốt.]
[A Khắc: Vậy là tốt rồi, tí nữa cậu nhớ gọt cho cậu ấy ít hoa quả nhé, nằm viện thì nên bổ sung thêm nhiều vitamin một tí.]
[Chanh Tử: Đã rõ, xin bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ ạ.]
[Hound: Nhìn mấy thiết bị trông xịn quá, nhưng mà lấy máu nhiều như vậy có đau lắm không.]
[Chanh Tử: Lấy máu thôi thì có là gì, vừa rồi Whale nhà mình làm kiểm tra còn chẳng hé răng kêu tí nào, tui ngồi cạnh thấy đau gần chết.]
[Chỉ Sơn: Đỉnh quá! /bật ngón cái/ Whale phối hợp chữa trị như vậy tôi nghĩ có khả năng phục hồi hoàn toàn trong hai tháng lắm.]
[Vạn Vạn: À mà, Chanh Tử ơi hôm nay mấy giờ cậu về thế?]
[Chanh Tử: Hở? Sao thế?]
[Vạn Vạn: /lo lắng.gif/ tôi muốn đánh rank chung với cậu ấy mà.]
[Chanh Tử: Ầu, chắc là tầm chiều tui về đó, buổi đối đánh chung nha.]
[Vạn Vạn: /vui vẻ.gif/ Oke! Tối tôi chờ cậu nhe!]
"Chanh Tử hôm nay dễ nói chuyện ghê ta." Giang Chu rất vui vì thái độ của Chanh Tử đối với Vạn Vạn đã tốt hơn hẳn.
Trì Diễn đưa món trứng hấp Giang Chu thích sang cho cậu, "Chắc là Whale đã nói gì đó, nhưng mà Chanh Tử cũng phải hiểu rằng cậu ấy phải nhanh chóng cải thiện độ ăn ý với Vạn Vạn."
"Đúng rồi, giờ Whale bị chấn thương tay cũng không thi đấu được," Giang Chu cắn đũa, "Hy vọng Vạn Vạn có thể mau chóng theo kịp tiết tấu của mọi người."
"Chăm chỉ tập luyện thì ắt sẽ có hiệu quả, dù sao thì năng lực cá nhân của Vạn Vạn vẫn còn không gian tiến bộ," Trì Diễn vừa ăn vừa nói: "Nếu Vạn Vạn có thể phối hợp tốt được với chúng ta thì có khi sau này cậu ấy thật sự có thể ở lại đội làm thành viên dự bị."
Giang Chu nghe được ý tứ trong lời nói của Trì Diễn, "Chúng ta thật sự cần phải bổ sung thành viên dự bị sao?"
Cậu vốn tưởng rằng Vạn Vạn thì là phương án tạm thời.
"Ừm, khả năng cao là vậy. Dù lần này tay của Whale chữa khỏi được, nhưng về sau cũng không biết sẽ thế nào, hơn nữa xét cả đến yếu tố tuổi tác thì chúng ta cũng cần phải bổ sung dự bị."
Giang Chu hiểu rõ lời của Trì Diễn.
Whale năm nay 24 tuổi, Chanh Tử mới 19 tuổi, kể cả khi tay của Whale không có vấn đề gì thì cũng sẽ chỉ đánh được tới năm 27-28 tuổi như các tuyển thủ chuyên nghiệp khác.
Ví dụ như Thất Dạ, bởi vì không giữ được phong độ mà 26 tuổi đã giải nghệ.
Mà khi Whale tới tuổi giải nghệ thì Chanh Tử chắc hẳn vẫn còn đang ở thời kỳ đỉnh cao, cần phải có ai đó thay thế được vị trí của Whale.
"Ầy, buồn thật đấy." Giang Chu than thở một tiếng, trong lòng Whale và Chanh Tử hẳn biết rất rõ. Vốn tưởng rằng phải mấy năm nữa mới gặp phải chuyện này, ai mà ngờ được một pha chấn thương tay lại khiến họ phải bắt đầu tính toán trước về những việc đó.
Chắc chắn bọn họ cảm thấy rất khổ sở trong lòng.
Trì Diễn thấy Giang Chu cầm đũa chọt chọt đồ ăn trên khay, biết cậu đang lo lắng cho Whale và Chanh Tử.
"Em cũng đừng quá lo lắng, biết đâu sau đợt điều trị này tay của Whale lại càng tốt hơn, còn chơi được thêm mấy năm nữa thì sao."
Trì Diễn gắp một miếng sườn chua ngọt từ khay của mình sang bát của Giang Chu.
"Ừm, em cũng mong là vậy." Giang Chu gắp miếng sườn của Trì Diễn bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào xua bớt đi tâm trạng thấp thỏm của cậu.
Một lúc sau, Giang Chu đột nhiên nói với Trì Diễn: "Đội trưởng, nếu sau này anh muốn giải nghệ thì nhất định phải nói trước với em."
"Hửm?"
Giang Chu nhìn vào mắt Trì Diễn, nghiêm túc nói: "Em muốn giải nghệ cùng anh."
Trì Diễn sững sờ trong giây lát, sau đó liền nở nụ cười: "Được, vậy thì tới lúc đó chúng ta cùng nhau giải nghệ, nhưng mà..."
Trì Diễn nhéo nhéo má Giang Chu, "Em vừa mới đánh chuyên nghiệp chưa được bao lâu, đừng vội nhắc đến chuyện giải nghệ, chúng ta vẫn nên cùng nhau giành thêm mấy chức vô định nữa."
Giang Chu cười toe, "Đương nhiên rồi!"
—
Ăn trưa xong, trên đường trở về ký túc xá, Trì Diễn hỏi Giang Chu về kế hoạch ngày hôm nay.
"Không phải em đã nói hôm nay hẹn hò ở trong phòng sao?" Nói câu này xong, Giang Chu không biết nghĩ tới gì đó mà khuôn mặt chợt ửng hồng.
Trì Diễn sáp tới gần cậu: "Ồ? Em muốn hẹn hò giống như hôm qua à?"
Giang Chu không muốn Trì Diễn hiểu lầm rằng trong đầu cậu chỉ toàn chuyện này chuyện kia, vội vàng phủ nhận: "Không phải! Em muốn làm gì đó mà cả hai chúng ta đều có thể làm ý."
"Thì chuyện ngày hôm qua cũng là chuyện hai người có thể làm mà." Trì Diễn thản nhiên đáp.
Vành tai Giang Chu ngứa ran, "Ý em là, chuyện đứng đắn."
Trì Diễn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Thật ra anh thấy chuyện hôm qua chúng ta làm rất đứng đắn, là chuyện đứng đắn mà người yêu nên làm."
"Đội trưởng!"
Trì Diễn thấy Giang Chu sắp thẹn quá hóa giận, cuối cũng mới nói nghiêm túc, "Thế em nói xem, giờ chúng ta làm gì nào?"
"Em không biết, em đâu có kinh nghiệm hẹn hò yêu đương gì đâu," Giang Chu gãi đầu, "Nếu anh bảo em nghĩ thì em cũng chỉ nghĩ ra mấy thứ kiểu chơi game chung hay xem phim gì đó thôi..."
Nhắc tới phim ảnh, Giang Chu chợt nhớ ra cái gì đó, lập tức tỉnh táo lại, "Phải rồi đội trưởng, lần trước anh có bảo muốn xem phim ma với em. Em rất muốn xem phim chung vào buổi tối nhưng mà ngày mai phải huấn luyện nên không ngủ muộn quá được, hay là giờ mình xem luôn đi, kéo rèm lại chắc cũng sẽ có bầu không khí như buổi tối á!"
Trì Diễn chợt có cảm giác như mình đã tự bê đá đập chân mình, nhưng thấy Giang Chu hào hứng như vậy, Trì Diễn cũng không muốn từ chối cậu, vậy nên chỉ có thể hi sinh bản thân vì người yêu.
Giang Chu như chú chim nhỏ kéo Trì Diễn trở về phòng, vừa kêu Trì Diễn đi kéo rèm vừa mở điện thoại ra tìm mấy bộ phim kinh dị mà cậu luôn muốn xem mà chưa có thời gian.
Yết hầu Trì Diễn cuộn lên xuống vì thấp thỏm, chậm chạp kéo rèm lại với tốc độ rùa bò, cố gắng chuẩn bị tâm lý xong mới ngồi xuống bên cạnh Giang Chu.
"Màn hình điện thoại có hơi nhỏ nhỉ, xem phim không kích thích lắm, lần sau để em mua cái máy chiếu, xem phim nó mới có không khí." Giang Chu cầm điện thoại dựa vào người Trì Diễn, tỏ vẻ không hài lòng với kích thước màn hình điện thoại.
Trì Diễn lại bảo: "Anh nghĩ tốt nhất là mình đừng lãng phí tiền mua máy chiếu làm gì, phòng mình không có tường trống, cũng không có chỗ nào để đặt màn chiếu."
Rõ ràng là màn hình bé hơn một tí mới là tốt, ít nhất thì mấy con quỷ đó sẽ không quá đáng sợ, chứ nếu mà đổi sang máy chiếu thì... Anh cũng không dám tưởng tượng xem mấy hình ảnh kia sẽ kinh khủng đến cỡ nào!
Giang Chu thấy Trì Diễn nói nghe cũng hợp lý, "Cũng phải ha, hay là em mua một cái TV, dù sao mua TV vẫn là rẻ hơn, mà cũng đỡ hơn là xem điện thoại."
"TV... chiếm không gian phòng lắm." Suy nghĩ mãi, Trì Diễn cũng chỉ bịa được một cái lí do này.
"Em thấy ổn mà, mua TV màn hình mỏng một tí, đặt lên tủ thấp là vừa đẹp."
Thấy Giang Chu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, Trì Diễn vội vàng cắt ngang, "Chúng ta bàn chuyện này sau đó, xem phim trước đã. Không phải em muốn xem bộ phim này làm à?"
"Được rồi, vậy hôm nay chúng ta cứ xem tạm thế này đã vậy." Nói rồi, Giang Chu bèn tập trung vào bộ phim.
Trì Diễn thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chủ yếu bởi vì hiện giờ anh thật sự không thể nói ra chuyện anh rất sợ xem phim kinh dị.
Vì Giang Chu thật sự rất thích xem, nên anh cũng rất muốn mình có thể xem cùng cậu.
Không biết liệu còn có cách nào khác để xử lý vấn đề này ngoài việc tập làm quen để thích phim kinh dị hay không, nhưng trước hết vẫn nên cố ứng phó một lần này đã.
Có lẽ anh thật sự nên rèn luyện khả năng xem phim kinh dị của mình.
Nghĩ vậy, Trì Diễn chuẩn bị tinh thần thật kỹ càng, lia mắt nhìn màn hình điện thoại của Giang Chu, vừa đúng khoảnh khắc ma quỷ đang đuổi giết nhóm nhân vật chính, một nhân vật phụ bị ác quỷ tra tấn đến chết.
Sắc mặt Trì Diễn tái nhợt, cuống cuồng nhìn đi chỗ khác, luyện xem phim kinh dị đúng là quá khó mà.
"Á! Kinh quá!" Giang Chu cũng bị ma quỷ dọa cho hết hồn, cậu ngồi sáp lại gần Trì Diễn, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi màn hình điện thoại.
Cảm nhận được Giang Chu đang dính chặt vào người mình, cảm giác sợ hãi trong lòng Trì Diễn dần dần phai đi, anh nhận ra hình như mình vừa tìm được phương pháp xem phim ma cùng Giang Chu rồi.
Anh duỗi tay ôm lấy Giang Chu, trong lúc mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào bộ phim. Trì Diễn ôm cậu vào lòng, bé người yêu làm tổ trong vòng tay anh trông lại rất hợp lý, dáng vẻ sợ hãi bị ma dọa cũng rất dễ thương.
Trì Diễn bị sự đáng yêu tấn công đến mức trái tim mềm nhũn, anh đặt cằm lên đỉnh đầu Giang Chu, cọ cọ một hồi lâu.
Giang Chu xem phim ma, anh ôm Giang Chu xem phim, vậy xem ra dăm ba cái phim kinh dị này chắc cũng không đến nỗi quá khó xem.
Buổi hẹn hò hôm nay, Giang Chu được xem phim kinh dị đến sảng khoái, mà Trì Diễn ôm Giang Chu cũng sảng khoái, hai người đều rất thỏa mãn, bao nhiêu mệt mỏi về thể xác và tinh thần đều được giải tỏa hoàn toàn.
Tất nhiên, nếu như nhạc nền của bộ phim không kinh dị đến mức đó thì Trì Diễn sẽ càng thêm hài lòng.
-
Hết chương 63.