Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 35




Vì là cuối tuần nên trên đường cao tốc ngựa xe như nước, từng đoàn từng đoàn nối đuôi nhau không dứt.

Triệu Vũ hãm mình vào ghế phó lái, ngửa đầu ngủ say. Đến đầu giờ chiều, ánh mặt trời bỏng rát men vào theo cửa xe, vừa sáng vừa chói mắt, cơn buồn ngủ của Triệu Vũ mới hết. Trong xe mở điều hòa, làn gió lạnh lẽo chặn đứng cái nóng ở bên ngoài. Xe cứ chạy được một đoạn lại dừng một đoạn, thật không khác gì một cái ghế dựa bập bênh. Triệu Vũ vừa khó khăn giãy được ra khỏi cơn mê đã bị ánh mặt trời đẩy trở lại. Trong cơn mơ màng, anh ta thấy toàn thân uể oải, không có tí khí lực nào. Anh ta chớp chớp mắt, sau khi thấy phía trước là đường cao tốc quen thuộc, anh ta lại từ từ nhắm mắt lại.

Xe vận tải nặng nề tiến lên một đoạn lại chầm chậm phanh lại, tiến lên lại phanh lại. Đúng lúc này, xe phía sau ra sức bóp còi khiến Triệu Vũ giật mình.

Anh ta mơ hồ nhận ra có chuyện, hô lên “…Anh Vương? Anh Vương!”

Lão Vương cũng giật mình, theo bản năng nhấn phanh một cái, tiếng “ken két” chói tai vang lên. Thế nhưng, xe vẫn theo quán tính chuẩn bị đâm vào chiếc xe con phía trước. Triệu Vũ còn chưa kịp chửi một tiếng mẹ kiếp, lão Vương đã nhanh tay đánh lái, khiến toàn bộ thân xe đâm vào rải phân cách. Rải phân cách bị đâm quay tít thò lò, còn xe tải thì xoay ngang đường văng sang phía bên kia. Triệu Vũ nắm chặt tay cầm, va chạm mạnh khiến anh ta hoàn toàn tỉnh ngủ, cả người văng ra trước rồi lại hất về sau khiến não ong ong chấn động, đã thế anh ta lại còn bị tấm bùa bình an làm từ kim loại gì đó trong xe bay tới đập rách trán, rỉ máu. Nhưng mọi chuyện không chỉ có thế, do thân xe tải quá dài, biến cố lại xảy ra đột ngột, cho nên xe còn va đập với hai chiếc xe gia đình phía sau, gây ra một trận náo loạn.

Lão Vương triệt để tỉnh ngủ, tay chân run lẩy bẩy, nghiêng đầu thấy sắc mặt tái nhợt cùng cái trán đang chảy máu của Triệu Vũ thì luống cuống nắm cái bùa bình an vất ra hỏi “Tiểu Triệu, cậu không sao chứ?”

Triệu Vũ thở dốc “Em, em không sao… Anh đánh xe vào lề trước đã, không ở đây xe tới xe lui.”

Lão Vương run run chuyển lái vào làn đường khẩn cấp, bật đèn nháy lên rồi nhanh chóng nhảy xuống xem xét tình hình hai cái xe gia đình bị đụng phải. Triệu Vũ ngồi thẳng lên tìm giấy ăn nhưng không thấy, thế là anh ta vơ luôn cái khăn lau cửa kính để bít đầu rồi cũng xuống xe theo lão Vương.

Hai chiếc xe bị đụng cũng dừng lại vào làn đường khẩn cấp. Chiếc thứ nhất hỏng tương đối nặng, đầu xe bẹp không nhìn ra hình dạng gì, chủ xe là một người đàn ông trung tuổi, giận tím cả mặt, cãi nhau ầm ĩ với lão Vương. Đứa con gái bị kinh sợ của ông ta cũng xuống xe, một bộ chực khóc. Triệu Vũ nhỏ giọng an ủi cô bé, rồi quay sang quan sát chiếc xe thứ hai. Chiếc xe này có lẽ đã chủ động phanh trước, thế nhưng trên thân xe vẫn không tránh khỏi bị rạch một vài vết xước. Chủ nhân chiếc xe nhìn qua thì hình như là một thành phần tri thức. Anh ta cũng xuống xe, ba người mặt đối mặt, tranh cãi đến khí thế ngất trời. Nhất là người đàn ông trung tuổi với lão Vương, cả hai như thể sắp xông vào túm cổ áo đối phương đến nơi.

Triệu Vũ cáu kỉnh gắt lên “Đừng cãi nữa!”

Ba người nhất thời im thin thít. Người đàn ông trung tuổi lầu bầu “Nhất định là ông ta lái xe trong lúc ngủ gật làm liên lụy tôi! Tôi đây đã báo cảnh sát rồi!”

Ba người chủ xe đều tự mình liên hệ công ty bảo hiểm. Triệu Vũ mệt mỏi ngồi trên lan can. Lúc này thì cô bé khi nãy bạch bạch chạy tới, đưa cho anh ta một cái băng cá nhân, rồi nhỏ giọng hỏi “Anh ơi, anh có cần gọi xe cứu thương không?”

Triệu Vũ nhận băng, nói “Không cần đâu, em mau về xe đi, ở đây không an toàn.”

Cô nhóc dẩu dẩu miệng rời đi. Đầu Triệu Vũ vừa choáng vừa đau, anh ta liền bóc cái băng cá nhân dán lên chỗ đau nhất, cũng chẳng buồn quan tâm xem có dán đúng vết thương hay là không rồi đứng dậy xoa xoa cánh tay vừa bị va đập, đi đến cạnh chỗ xe tải. Đầu xe bị bẹp, đèn xe bị nát, thê thảm như vừa chịu một lực tác động to lớn. Triệu Vũ đứng trước xe, dở khóc dở cười. Trong công ty, anh ta là người trẻ tuổi cẩn thận, lái xe mấy năm gần như chưa từng xảy ra tai nạn, chỉ có lúc mới lái thì bị xây xước nhẹ. Còn lão Vương, tuy là lớn tuổi, thế nhưng kinh nghiệm phong phú, cũng rất ít khi gây ra sai lầm. Thế mà hai người đi chuyến này, lại va chạm thành cái dạng này…

Giao hàng bị đình trệ, lại đụng phải hai chiếc xe, làm hỏng rải phân cách, hỏng mất xe tải… Không biết hai người phải đền bù bao nhiêu nữa…

Triệu Vũ thở dài, không hề coi vết thương của bản thân ra gì tự nhủ “Không ai bị thương là tốt rồi.”

Đường cao tốc nhiều xe, chờ cảnh sát đến phải mất mất một lúc. Ba người chủ xe nhìn nhau không vừa mắt, nhất là lão Vương cùng người đàn ông trung tuổi kia, ai cũng nóng tính, chỉ cần Triệu Vũ không để ý là liền xông vào cãi nhau khiến Triệu Vũ phải vừa khuyên can vừa liên lạc với công ty bảo hiểm, vừa báo cáo tình hình với cấp trên, đồng thời lo nghĩ làm sao để giao cho xong chuyến hàng này, rất chi là đau đầu. Thế nên khi cô bé con vẫy vẫy tay gọi Triệu Vũ, Triệu Vũ liền thẳng thắn chạy tới chơi Candy Crush (*) với cô bé. Sau mấy ván, cả hai đều vui vẻ. Cứ thế, đợi khi cảnh sát tới được nơi này, Triệu Vũ đã vừa đau vừa mệt đến rã rời, chẳng buồn đi để ý mấy người kia nữa. Bọn họ lại cãi nhau một lúc, cái người thuộc thành phần tri thức lái nhanh vượt ẩu nhưng tổn thất không quá nặng mới rời đi trước, còn xe tải với xe nhà cô bé con kia thì ở lại chờ xe cứu hộ.

Lão Vương tìm mãi mới tìm được Triệu Vũ trên xe nhà cô bé con, nói “Sao cậu lại ở đây? Điện thoại của cậu hình như reo suốt từ nãy đến giờ kia kìa.”

Triệu Vũ ngẩn ngơ ngồi dậy hai giây rồi mới giật mình a một tiếng, chạy tới chỗ xe tải lục tìm điện thoại của bản thân. Quả nhiên, trên màn hình hiển thị năm cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là Lý An Sinh gọi. Triệu Vũ thầm nghĩ, anh ta thế mà lại quên mất chuyện này, liền nhanh chóng gọi lại “Bảo bối? Tôi đang lái xe, không nghe thấy chuông điện thoại, xin lỗi.”

Triệu Vũ kẹp điện thoại xuống xe, nghe thấy đầu kia rõ ràng thở phào một hơi “Em làm phiền anh sao? Giờ anh đang ở đâu rồi?”

Triệu Vũ cứng miệng bịa chuyện “Hả? Thì ở trên đường cao tốc đi Đế Đô chứ đâu. Tôi vừa mới dừng xe, đang ở trạm…”

Đúng lúc này, lão Vương đột ngột hô lên “Tiểu Triệu, trán cậu có sao không? Mau đi bệnh viện đi!”

Triệu Vũ cứng ngắc nói cho hết câu “…Nghỉ chân.”

Giọng Lý An Sinh rõ ràng trầm xuống “Rốt cuộc thì anh đang ở đâu? Trán anh bị làm sao?”

Triệu Vũ quả thực kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa, ngẩng lên ai oán nhìn lão Vương, lão Vương lại một bộ ngây ngô không hiểu. Anh ta ước lượng sự chênh lệch giữa tỉ số thông minh của mình và Lý An Sinh, thầm nghĩ có lừa chắc cũng không lừa được đối phương, đành không thể làm gì khác ngoài thành thật khai báo “Tôi bị đâm xe… À, không nghiêm trọng đâu, không có ai bị thương cả!”

Trong lời nói của Lý An Sinh mang theo giận dữ “Thế còn anh?”

Triệu Vũ “Tôi bị đập đầu thôi, những chỗ khác không sao.”

Lý An Sinh nghẹn một bụng tức, nhưng không có ai để phát tiết. Cậu ta hít sâu mấy hơi để bình ổn lại tâm tình, đồng thời nhiều lần tự nhủ Triệu Vũ là người thích mềm không thích cứng mới miễn cưỡng cho ra được cái giọng hòa nhã hỏi “Anh, thế giờ anh đang ở đâu? Sao lại bị đâm xe, đập đầu có nặng không, có cần đi bệnh viện không?”

Triệu Vũ thở dài, cảm thấy mình cứ như cậu nhóc đang trong kì nổi loạn đối phó với cha mẹ, trả lời từng câu từng câu cho qua chuyện xong liền vội vàng mượn cớ có chuyện cần xử lí để cúp máy.

Cô bé con cầm điện thoại đang chơi Candy Crush, hí hứng chạy về phía Triệu Vũ, nhưng đến nửa đường đã bị cha mình chặn lại. Người đàn ông trung tuổi nhốt con mình vào xe rồi xoay người, trừng mắt cảnh giác nhìn Triệu Vũ, như sợ cái tên tài xế trẻ tuổi hung ác kia sẽ làm ra chuyện gì với con ông ta.

Triệu Vũ sửng sốt, làm bộ như không biết gì quay về phía cái đầu xe bị hư sờ sờ nắn nắn.

Không ai để ý đến anh ta. Đau đầu, choáng váng, đói bụng, buồn ngủ cùng mệt mỏi khiến anh ta đột nhiên cảm thấy thật trống trải, thật muốn nghe Lý An Sinh lải nhải.

(*) Nguyên văn: 开心消消乐 – Một trò chơi có cấu trúc và cách chơi tương tự Candy Crush, nên t để luôn là Candy Crush cho mn dễ hình dung.