Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 3




Tụ tập hát hò mấy tiếng đồng hồ, vừa hát vừa chơi vừa tám chuyện trên trời dưới biển, lỗ tai Triệu Vũ đã sớm ong ong kêu vang. Thế nhưng, phải mãi đến tận khuya, mấy người kia mới quyến luyến chia tay như kiểu ngưu lang với chức nữ. Gà Mái thầm mến Tưởng Điềm Điềm nhiều năm, Triệu Vũ đương nhiên không thể đi cướp cơ hội của cậu ta, vung tay phê chuẩn cho đàn em đưa nữ thần về trước, còn bản thân thì nương nhờ Nhị Cẩu.

Nhị Cẩu đi làm chưa lâu, xe là ba mẹ mua cho, trước xe có treo một cái kết Trung Hoa viết chữ “Thượng lộ bình an”. Triệu Vũ ngồi phịch trên ghế, nhìn chằm chằm cái kết kia lung la lung lay, không bao lâu sau, anh ta đã mệt đến mắt díu vào nhau, không khác gì ngày xưa đi học toán.

Nhị Cẩu liếc mắt nhìn đại ca nhà mình hỏi “Anh, bao lâu rồi anh chưa ngủ một giấc tử tế?”

Triệu Vũ vốn đang mê ngủ, nghe thế thì trợn to hai mắt “Gì?”

“Anh nhìn mắt anh xem, sắp thành gấu trúc đến nơi rồi, hai cái quầng thâm kia xem chừng cũng sắp lan xuống đến tận cằm luôn ý nhỉ.”

Triệu Vũ dụi dụi mắt, còn chưa ngắm được tí phong cảnh nào ngoài cửa xe, đã thấy Nhị Cẩu mở miệng lải nhải “Không phải em nói anh đâu, nhưng anh chăm chăm kiếm tiền như thế để làm cái gì? Lại chả mang được đồng nào theo vào quan tài. Anh thử tính xem cái năm vừa rồi anh chạy bao nhiêu chuyến thông đêm? Người đã héo hon thành cái cây cải úa chưa? Hiếm lắm mới được dịp năm mới, anh lại còn chạy đi làm nhân viên giao hàng… Thế giới này nhiều nhân dân tệ như vậy, anh kiếm hết được không…”

“Câm.” Triệu Vũ cắt ngang “Nói nữa tao đánh mày đấy.”

Nhị Cẩu hắc hắc cười “Đã lâu chưa nghe anh Vũ nói vậy, quả nhiên có chút nhớ.”

Triệu Vũ “Hừ.”

“Thôi, chúng ta không bàn chuyện sự nghiệp của anh nữa.” Nhị Cẩu chuyển đề tài “Chúng ta tâm sự chuyện Lý An Sinh đi.”

Triệu Vũ im lặng một lúc lâu mới lên tiếng “Vừa nãy không phải tôi nói rồi sao? Không có gì thì tâm sự cái mông à!”

“Giờ chỉ có hai anh em mình, anh, anh nói em nghe tí đi.” Nhị Cẩu bày ra vẻ mặt nghiêm túc “Năm đó rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Em đây đại diện cho cung song tử tò mò mà phải nhẫn nhịn tận sáu năm, anh nghĩ em sống dễ dàng lắm chắc?”

Triệu Vũ im lặng.

Năm đó anh ta và Lý Anh Sinh chia tay thực sự rất không vui. Nhưng hôm nay quay đầu nhìn lại, thực ra cũng không có yêu hận nhiều như vậy, chẳng qua là tại năm đó còn quá trẻ con, cả hai đều bị lòng tự trọng cùng cảm giác nghi ngờ quấy phá. Đơn giản là tôi yêu anh nhưng anh lại không thương tôi, cậu nói thương tôi nhưng cậu lại không hiểu mấy cái tình huống “lãng mạn” mà tôi tạo ra. Hai tên nhóc đầu để chỏm lần đầu tiên biết yêu, nhiệt huyết bừng bừng như hận không thể san bằng thiên địa, nhưng trên thực tế lại chính là đang khiến bản thân mình tràn đầy thương tích.

Yêu phải là âm ỉ nhưng vĩnh cửu, còn quá mức bùng cháy thì lại tiêu tán rất nhanh…

Có điều năm đó, Triệu Vũ cũng không chịu nói gì với anh em, ai hỏi anh ta cũng chỉ nói một câu “Yêu được thì bỏ được”. Vốn tưởng bản thân có thể giống như quá khứ, rất nhanh liền hòa hảo với Lý An Sinh. Mà đâu ai ngờ, biến cố dồn dập kéo đến, ma xui quỷ khiến, anh ta cùng Lý An Sinh lại từ đó mỗi người một ngả, mãi cho đến tận sáu năm sau mới gặp lại nhau.

Triệu Vũ cảm thấy, mình sống hai mươi mấy năm qua, không tốt cũng không xấu, nhưng mỗi một bước đi đều là do chính anh ta lựa chọn, anh ta không có gì để mà trách trời trách đất. Duy có Lý An Sinh là một chấm tròn trong hồi ức của anh ta, vừa kiêu ngạo lại vừa khó chịu, khiến anh ta không muốn để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy.

Cho nên, Triệu Vũ vẫn như cũ nói “Có gì để mà nói? Yêu được thì bỏ được thôi. Nhiều năm như vậy rồi, cậu còn muốn tôi nói cái lông gì nữa?”

“Anh, em không có tinh tế được như Tưởng Điềm Điềm đâu, khả năng ngữ văn của em anh cũng biết rồi đấy, em chỉ muốn nói với anh là…” Nhị Cẩu nhìn nhìn đèn đỏ trước mặt “Cái bộ dáng sau khi anh chia tay Lý An Sinh năm đó, ai nhìn thấy cũng hận không thể đánh cậu ta thay anh. Tiếc là thi tốt nghiệp cấp ba xong cậu ta mất tăm mất tích, hại em tìm phí công vô ích. Anh, nếu như năm đó Lý An Sinh có làm chuyện gì có lỗi với anh, giờ anh em vẫn có thể đi đánh cậu ta thay anh! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Còn nếu như anh vẫn còn ý gì với cậu ta, vậy thì anh em sẽ lại giúp anh theo đuổi cậu ta…”

“Có có cái đầu cậu ấy!” Triệu Vũ liếc mắt “Thằng ranh nhà cậu thật sự thèm đòn đúng không? Dừng xe, ông đây tự về!”

Nhị Cẩu “… Thế nếu như anh đã không hận cũng không thích cậu ta nữa, vậy thì anh mau tìm bạn tình đi, nam nữ gì cũng được hết. Nhiều năm như vậy, anh tự mình làm có mệt không?”

Triệu Vũ thiếu chút nữa thì sặc “Cậu quan tâm cái này làm gì?”

Nhị Cẩu như con gà mẹ lo lắng nói “Anh Vũ à, qua năm nay, tính cả tuổi mụ là anh đã hai mươi sáu tuổi rồi đấy.”

Triệu Vũ sợ hãi nhìn cậu ta, không dám tin thằng bạn thân nhà mình lại bắt đầu có xu hướng giống mẹ mình đến thế! Đã biết lải nhải đến chuyện hôn nhân đại sự của anh rồi! Lại nói, có ai tính tuổi mụ mà lại tính dôi tận hai tuổi không hả? Có còn là người không? Triệu Vũ nghiến răng “Mẹ kiếp, tôi rõ ràng vẫn còn là trai tơ nhé!” Anh ta ngừng một chút, thầm nghĩ lực sát thương chưa đủ, liền chai mặt nói “Tôi nỗ lực kiếm tiền còn không phải để cưới vợ đấy ư? Ai như cậu, cả ngày chỉ toàn ý nghĩ dâm dục.”

Nhị Cẩu làm mặt quỷ đáp lại anh ta.

Lúc xe lên đến cầu vượt, phía trước lại bị tắc đường. Nhị Cẩu mở điều hòa lên mức cao nhất nói “Anh ngủ một lúc đi, bao giờ đến nhà anh em gọi.”

Thế nhưng, trên thực tế, chưa cần cậu ta giục, Triệu Vũ đã sớm ngủ say. Quanh năm chạy hàng đã luyện cho anh ta kĩ năng chợp mắt ở bất kì đâu vào bất kì thời điểm nào. Trên xe vận tải còn có thể, thì nói chi đến ghế xe con êm ái? Không biết có phải do vừa nói chuyện với Nhị Cẩu hay không mà Triệu Vũ lại mơ thấy Lý An Sinh.

Cấp hai Thập Tứ.

Từ khi Triệu Vũ biết Tưởng Điềm Điềm thích thầm Lý An Sinh, anh ta liền nổi lên hứng thú với thằng nhóc này. Lúc đầu chỉ đơn giản là muốn coi xem cái thằng dám cắm sừng mình trông như thế nào. Nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Lý An Sinh này á, quả nhiên là khô không khốc! Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Lý An Sinh đúng là đẹp trai hơn Triệu Vũ một chút. Các thầy cô giáo đều rất thích cậu ta, thậm chí đến cả bà cô chủ nhiệm “Mẫu Dạ Xoa” khi nói chuyện với cậu ta còn hạ giọng xuống tám độ. Đáng tiếc, mấy thằng mà trông “đàn bà” (nguyên văn lời Triệu Vũ nói), thì tính cách cũng rất “đàn bà”. Lý An Sinh chưa bao giờ chơi bóng rổ, cũng chưa bao giờ ra net, ngày ngày đến lớp trước nửa tiếng, tan lớp lại ngoan ngoãn về nhà. Cậu ta không có lấy nổi một người bạn, lúc nào cũng thui thủi một mình, quần áo thì cũ rích nghèo nàn, quả là lãng phí cả cái bản mặt! Cậu ta luôn luôn lặng lẽ nghe giảng, rồi làm bài. Cho dù có phải ngồi nhai đồ ăn dở như nước vo gạo trong căng tin trường, cậu ta cũng không bước chân đến cửa quầy hàng bán quà ăn vặt nửa bước.

Sau khi tỉ mỉ quan sát, Triệu Vũ dùng trình độ ngữ văn 50/150 điểm của mình tổng kết: Ngốc chết đi được!

Hôm đó, Triệu Vũ lại trốn học từ sớm. Anh ta mời đám Nhị Cẩu và Gà Mái đi ăn. Lúc xoa bụng quay về, cả trường còn đang trong giờ nghỉ, thầy cô vẫn chưa lên lớp. Trong phòng học, học sinh túm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm.

Triệu Vũ từ cửa đi vào, liếc mắt liền thấy Lý An Sinh đang ngồi làm bài tập cuối lớp. Lúc đi ngang qua cậu ta, Triệu Vụ đạp mạnh vào chân ghế đối phương một cái, làm Lý An Sinh gầy tong teo suýt thì ngã lăn ra đất.

Lý An Sinh giương mắt lên nhìn anh ta. Đó là một đôi mắt hai mí hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, thế nhưng con ngươi lại đen kịt, đẹp đẽ mà u ám, khiến cho ai bị nhìn cũng thấy lạnh cả người.

“Nhìn cái mẹ gì?” Triệu Vũ liếc mắt “Muốn ăn đòn à?”

Lý An Sinh im lặng không lên tiếng, cúi đầu lật sang trang mới, ngón tay thon dài trắng muốt cầm bút lên, bình tĩnh giải tiếp một đề toán. Còn chưa viết xong, bút đã bị người giật mất. Nếu như Lý An Sinh tỏ ra sợ hãi một chút thôi, thì có lẽ, chẳng bao lâu, Triệu Vũ sẽ chẳng còn nhớ cậu ta là ai. Thế nhưng hết lần này tới lần khác, cái bộ dạng nhìn thì rõ là nhu nhược dễ bắt nạt, nhưng thái độ thì lại dửng dưng như không khiến lòng tự trọng của anh Vũ bị tổn thương nặng nề: Mày đừng cho là tao không biết, ngoài mặt thì mày ngoan ngoãn, trong lòng lại đang mắng chửi tao!

Triệu Vũ sầm mặt xách cổ áo Lý An Sinh “Đi theo tao.”

Lý An Sinh đến giãy cũng không giãy, dễ dàng bị Triệu Vũ tha ra khỏi phòng học. Mấy cậu nam sinh đang chụm đầu nói chuyện ngẩng đầu thấy thế thì cười hỏi “Anh Vũ, có cần bọn em giúp không?”

Triệu Vũ từ đầu đến cuối không thèm để ý bọn họ.

Rầm!

Triệu Vũ chốt chặt cửa nhà vệ sinh, giơ chân còn chưa kịp đạp, Lý An Sinh đã nép chặt vào tường tìm kiếm cảm giác an toàn. Nếu như không phải còn cặp mắt đen kịt của cậu ta, người ta còn tưởng cậu ta là cô vợ nhỏ đang bị bắt nạt.

Triệu Vũ nhìn vậy thì có chút buồn cười. Anh ta hắng hắng giọng nói “Bình thường tao cũng không hay bắt nạt mấy đứa trong lớp.”

Lý An Sinh không đáp.

Triệu Vũ đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước mấy thằng đàn em nhà mình chặn đường đánh thằng nhỏ này tím đen cả mắt, lòng không khỏi hơi hơi chột dạ, đánh trống lảng nói “Nhưng mà mày cướp bạn gái tao thì chuyện nó lại khác.”

“Tôi không có!” Lý An Sinh rốt cuộc lên tiếng, âm thanh trong trẻo mà lãnh đạm, tiết tấu lại chậm rãi “Tôi không dính dáng gì đến Tưởng Điềm Điềm hết.”

Triệu Vũ thầm nghĩ, anh ta đương nhiên biết Lý An Sinh và Tưởng Điềm Điềm không có gì. Cái hôm mà anh ta đánh Lý An Sinh tơi bời, chính Tưởng Điềm Điềm đã đến tìm anh ta, nước mắt nước mũi tèm nhem nói chỉ có mình cô thích người ta, cho nên nếu như Triệu Vũ muốn gì thì đến tìm cô, chứ đừng gây rối cho Lý An Sinh nữa. Điều này khiến anh Vũ vô cùng xấu hổ. Thực ra, anh Vũ với “chị Vũ” hẹn hò hơn một năm tính cả nghỉ hè, quan hệ cũng mới dừng lại ở mức nắm tay. Chủ yếu là do Triệu Vũ ghét việc con gái cứ líu ríu làm anh ta phiền lòng, thực sự không thấy yêu đương có gì hay ho. Chỉ là thấy người ta có bạn gái mà mình lại không có thì hơi bị mất mặt, thế nên mới cứ ở cạnh nhau như thế. Ai ngờ, mới qua một cái nghỉ hè, Tưởng Điềm Điềm đã thay lòng đổi dạ, cắm sừng anh ta. Bọn Nhị Cẩu Gà Mái Triệu Vũ còn dùng vũ lực trấn áp được, chứ bạn bè anh em thì… Ai ai gặp cũng dăm câu chế nhạo khiến Triệu Vũ cực độ khó chịu.

Mà Triệu Vũ đã khó chịu, thì cả thế giới giống như đều phải khó chịu theo. Vừa hay lúc này, Lý An Sinh lại chính là sinh ra để làm đại biểu cho cả thế giới!

“Thế nhưng mày đã quyến rũ bạn gái tao, làm tao mất mặt, đúng không?” Triệu Vũ nhướn mày.

“Vậy giờ cậu muốn gì?” Lý An Sinh mặt không đổi sắc cụp mắt xuống.

Triệu Vũ cười cười, khóe miệng cong cong khoe chiếc răng nanh. Bình thường anh ta rất ghét việc này vì nó khiến anh ta trông có vẻ ngu ngu, cho nên lúc nào cũng cố gắng nín cười, lộ ra vẻ mặt hằm hằm nghiêm túc. Nhưng không biết có phải do bộ dạng Lý An Sinh lúc này trông quá mức đáng thương hay không mà anh ta lại phá lệ cười lên một cách vui vẻ “Tao cũng không phải loại người thích làm khó người khác. Chỉ cần mày làm tao hết giận là xong.”

Lý An Sinh lộ ra dáng vẻ nhát cáy, nhỏ giọng hỏi “Một tuần có đủ không?”

“Một tuần á?” Triệu Vũ hừ một tiếng “Một tháng còn chưa hết đâu. Nhưng mà thôi, cứ xem biểu hiện của mày như thế nào đã.”

Dứt lời, anh ta xoay người, đạp cửa, bộ dáng ngông nghênh rời đi.

Triệu Vũ lúc này hoàn toàn không biết là, ngay sau khi mình rời đi, Lý An Sinh liền đứng phắt dậy, ghét bỏ mà nhìn bức tường men gạch phía sau lưng.

“Còn tưởng phải mất nửa năm chứ.” Cậu ta lẩm bẩm, cười nhạt hai tiếng rồi khôi phục lại sắc mặt vô cảm mà trầm tĩnh.

Thế nhưng, Lý An Sinh lúc này cũng hoàn toàn không biết là, nhiều năm sau, Triệu Vũ sẽ ngồi giữa dòng xe cộ đông đúc, nghĩ lại một chuyện nhỏ không đáng kể như thế. Anh ta giật mình tỉnh giấc, nhưng rất lâu vẫn không nói gì.

Thứ mình hoài niệm… Đều đã qua hết rồi.