*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại nói đến bên này, Triệu Vũ làm thông một tháng, công ty hào phóng phê cho anh ta nghỉ tận năm ngày – tuy là tính cả nghỉ thanh minh luôn, nhưng so với trước đây, Triệu Vũ cũng đã hài lòng lắm rồi. Mặc dù mới ngày đầu tiên, Triệu Vũ đã đi gặp bạn trai cũ, ăn bữa cơm xã giao, còn để lộ ra một chút ám muội, không quan tâm đến việc cái ám muội kia rất nhanh đã bị cáu kỉnh phá tan, thì ngày hôm sau, anh ta vẫn không tim không phổi ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh. Lúc tỉnh, việc đầu tiên anh ta làm là mở mắt nhìn ánh mặt trời rực rỡ đang men theo song cửa sổ mà vẩy vào phòng từng đoạn từng đoạn trước, rồi sau đó tru lên một tiếng để lấy đà bật dậy.
Ai ngờ, mẹ Triệu nghe vậy lại chạy tới trước cửa phòng con trai hỏi “Cục cưng, làm sao thế?”
Triệu Vũ vuốt vuốt đám tóc loạn xạ trên đầu, hướng về phía mẹ ho khan một tiếng “Con luyện thanh thôi.”
Mẹ Triệu biểu tình kì quái, nhìn anh ta thản nhiên đứng dậy bước tới vài bước, đóng cửa phòng lại “Con trai mẹ cần thay quần áo, mẹ mau tránh đi, tránh đi nào!”
Tất nhiên anh ta làm thế không phải để luyện thanh. Triệu Vũ cảm giác tối qua hẳn mình đã uống nhầm thứ gì, cho nên cả đêm đều mơ thấy Lý An Sinh, mơ từ khi cậu ta còn là một tên ẻo lả, cho đến khi trở thành bảo bối của anh ta, lại mơ từ khi yêu đương nồng nhiệt, cho đến khi hai người chia tay. Mới đầu là ngọt ngào như mật, ai ngờ càng về sau càng có xu hướng tàn bạo, khiến lòng người đau xót đến không thể chịu nổi. Giấc mộng tràn đầy yêu hận tình thù này khiến anh ta dường như cũng biến thành một vị “Trang sinh sớm mộng mê hồn bướm” (*) hết sức văn thơ tao nhã, vừa tỉnh lại thấy ánh mặt trời liền hốt hoảng như mình đang ở năm mười tám tuổi, muốn vội vã rời giường chạy đi tìm Lý An Sinh giải thích cho rõ.
Giải thích cái mông gì không biết! Triệu Vũ nhanh nhẹn cởi cúc áo ngủ, lộ ra thân thể với những đường vân da hiện rõ. Anh ta đã không còn là chàng thiếu niên mười tám tuổi phiền não vì tình yêu, phải dựa vào Lý An Sinh để sống.
Một giờ sau, Triệu Vũ “không phải dựa vào Lý An Sinh để sống” u ám cầm cái điện thoại rởm của mình, làm ổ trên ghế sofa lướt lướt bảng tin.
Mẹ Triệu rất lo lắng, bởi vì đây là lần đầu tiên Triệu Vũ không ăn hết món mì sở trường của bà, thậm chí còn bỏ lại non nửa. Bà nhìn con trai đang cuộn mình trên ghế sofa, đầu tiên là mất tự nhiên lôi điện thoại ra, tiếp đến ngó đông ngó tây nửa ngày mới rón rén như trộm cúi đầu không ngừng ấn ấn. Tuy nhìn qua có vẻ hờ hững, thế nhưng hai mắt đều đã lòe lòe phát sáng. Cái điện thoại đểu này load rất lâu, màn hình còn hay bị đơ, hở ra là đứng máy đến cả chục phút. Bình thường, Triệu Vũ dùng vẫn quen, không hiểu sao hôm nay lại cực kì thiếu kiên nhẫn, ngón tay không ngừng gõ gõ. Mẹ Triệu bí hiểm ghé vào tai chồng, gọi “Lão Triệu, mau nhìn con ông kìa.”
Cha Triệu đang ăn món mì sở trường của vợ, ăn xong của mình không tính, còn bê luôn cả phần của con trai sang ăn, nghe thế thì ngẩng lên nhìn Triệu Vũ “Hửm? Không phải vẫn bình thường à?”
“Bình thường đâu ra mà bình thường.” Mẹ Triệu lấy giọng điệu nghi ngờ hỏi lại, đồng thời cực kì chắc chắn nói “Tôi dám khẳng định là nó đang yêu!”
Bên này, Triệu Vũ không hề biết bản thân đang bị cha mẹ thăm dò, chỉ biết mình lướt nửa ngày cũng không nhìn thấy thứ muốn nhìn, cho nên cực kì buồn chán. Nhưng vấn đề là anh ta muốn nhìn thấy cái gì? Bạn bè anh ta mỗi ngày đều chia sẻ không thiếu chuyện vui chuyện buồn như thể hận không thể đăng tám trăm cái status, quá thừa sức cho anh ta đọc. Lại nói, nếu anh ta muốn đọc lại tin cũ, lần này mới cách lần anh ta lướt bảng tin trước có một ngày, tin mới dù nhiều cũng chưa nhiều đến mức khiến anh ta tìm không được tin cũ. Triệu Vũ buồn bực ném điện thoại sang một bên, còn mình thì nằm vật ra sofa.
Mẹ Triệu thì thào “Đấy, thấy chưa, thấy chưa?”
Cha Triệu cũng hạ thấp âm thanh nghị luận “Sao có thể chứ… Ngày nào nó cũng bận bịu đi làm, lấy đâu ra thời gian mà yêu với đương?”
Mẹ Triệu dùng ánh mắt tôi giận nhưng tôi không thèm chấp nhìn cha Triệu, rồi ho khan một tiếng, đột ngột mở lời, dọa cho Triệu Vũ đang nằm trên sofa giật bắn cả người “Con trai, con có ý định tìm bạn gái không?”
Triệu Vũ thở dài “Tìm bạn gái gì chứ…” Anh ta không để ý, chỉ cho là mẹ Triệu ý tưởng bộc phát “Con không nhà không xe, đừng nên làm lỡ dở con gái nhà người ta thì hơn. Thôi, mẹ đừng nói đến chuyện này nữa.” Nói xong, anh ta lại nhặt cái điện thoại rởm lên, ẽo à ẽo ợt mổ mổ màn hình. Ai ngờ màn hình bất ngờ sáng lên, điện thoại rung rung hai tiếng.
Lý An Sinh: Chào, anh ăn trưa chưa?
Triệu Vũ không hiểu sao đỏ ửng hai tai, ngẩng lên nhìn cha mẹ mình. Khi thấy ánh mắt của mẹ Triệu, anh ta liền vô thức lật úp điện thoại xuống.
Mẹ Triệu một mặt đều là ba chữ “mẹ hiểu mà”, hỏi “Có phải con có ai rồi không? Tiền mất đi có thể kiếm lại, nhưng cô gái tốt thì không có đâu nha! Cục cưng, con nhất định phải nắm chắc thời cơ! Hay là thế này đi, con cứ cho mẹ xem ảnh của cô bé ấy trước…”
Triệu Vũ như lò xo nhảy bật lên khỏi ghế sofa, chạy biến vào phòng, đóng sập cửa lại, với mong muốn cắt đứt cuộc bức ép của mẹ Triệu. Thật ra trước đây, lúc còn sống thoải mái, mẹ Triệu thường cả ngày ra ngoài dạo phố mua sắm với các chị em, nuôi con mà cứ như nuôi thú cưng, không cần quan tâm lo lắng điều gì. Nhưng giờ già rồi, trái lại lại thích quan tâm đủ điều. Triệu Vũ không phải không hiểu, chỉ là mỗi lần nghe mẹ nhắc đến chuyện tìm bạn gái này, anh ta đều không tránh khỏi chột dạ.
Mẹ à, con trai mẹ từ cấp ba đã cong thành cái kẹp giấy, biết đi đâu mà tìm về cho mẹ một cô bạn gái đây?
Triệu Vũ nằm lên giường, mở ra khung nói chuyện với Lý An Sinh, do do dự dự, cuối cùng vẫn quyết định trả lời.
Triệu Vũ: Ăn rồi.
Lý An Sinh: Anh ăn gì? Có ngon không?
Triệu Vũ: Ăn mì.
Triệu Vũ hài lòng nhìn câu trả lời ngắn gọn của mình, thầm nghĩ bản thân thực giống một vị giám đốc đẹp trai bá đạo.
Lý An Sinh: Tối qua anh ngủ có ngon không?
Lý An Sinh: Tôi qua em mơ thấy anh
Mơ thì mơ thôi, khoe cái rắm gì chứ, làm như không ai mơ ý! Triệu Vũ không hiểu sao vành tai đỏ ửng. Sự dịu dàng của Lý An Sinh vĩnh viễn là tử huyệt của Triệu Vũ, chỉ cần Triệu Vũ thấy Lý An Sinh dùng ngữ điệu đó hỏi mình, bên tai liền giống như vang lên từ tính của đối phương, ấm áp mà trầm thấp, khiến cho tim người mềm nhũn, hận không thể cái gì cũng nói hết ra, sến sẩm vô cùng.
Nhưng giờ đã không còn như xưa.
Triệu Vũ thở dài, nhét điện thoại xuống dưới gối, trở mình, nằm sấp đờ ra.
Bên này, Lý An Sinh vẫn để nguyên khung trò chuyện trên màn hình điện thoại, đặt lên bàn. Tối qua dựa vào tường kính ngủ một đêm, sáng nay lại tắm nước lạnh, cậu ta cảm thấy hơi hơi choáng váng, thậm chí có chút nghẹt mũi, không thể không thừa nhận cậu ta ngốc y như một tên nhóc mới mười sáu cái tuổi đầu. Nhưng công ty bên Ngô Thành quản lí quá mức hỗn loạn, Lý An Sinh phải mau chóng dàn xếp ổn thỏa, nên cho dù cực kì quan tâm xem Triệu Vũ đã ăn trưa hay chưa, bản thân lại đến giờ vẫn chưa có gì vào bụng. Mặc dù ngày mai sẽ được nghỉ lễ thanh minh, nhưng đối với Lý An Sinh mà nói, việc này cũng chẳng có gì khác biệt.
Tuy thế, nó lại cực kì khác biệt với thư kí của cậu ta. Giám đốc Lý đến từ Đế Đô này, bình thường vừa lịch sự vừa đẹp trai, tuy đôi lúc có hơi thâm trầm đáng sợ, thế nhưng đa phần đều là người rất biết cách chăm chút cho tâm lí con dân. Nếu không phải đã có gia đình, thư kí quả thực đã sớm yêu thích đối phương không cần nghi ngờ. Vậy mà sáng nay, giám đốc Lý không hiểu sao lại bất ngờ gọi điện cho cô, yêu cầu cho người đi điều tra một vị quan chức họ Triệu, khiến cô suýt nữa thì tưởng mình nghe nhầm. Cận kề ngày nghỉ, tâm trạng ai cũng đều muốn chơi nghỉ làm lắm rồi, thế nên là lúc tập hợp mấy người đến làm, cô còn lo mãi không thôi. Thế nhưng sau khi tra ra, cô lại phát hiện, vị quan chức họ Triệu kia trên cơ bản cũng không có gì đáng nói! Ngô Thành dù sao cũng chỉ là một thành phố bé con con, người họ Triệu không nhiều lắm. Huống chi, so với điều kiện đề ra, loại trừ đi tuổi tác, giới tính, chỉ còn lại có duy nhất một người, cũng là người từng dính án tham ô sáu năm trước.
Thư kí cũng không có cách nào đào sâu khai thác, liền đem tài liệu đến nộp cho giám đốc Lý.
Không ngờ vừa nhìn biểu tình của đối phương, trong lòng đã thấy căng thẳng. Lúc đầu, giám đốc Lý cũng chỉ là hờ hững lướt qua, nhưng càng về sau, sắc mặt cậu ta lại càng trắng.
Thư kí dè dặt nói “Giám đốc, chúng tôi chỉ tìm được mỗi vị này thôi, anh xem…”
Lý An Sinh rũ mắt xem tài liệu. Trên tài liệu không viết nhiều lắm, đơn giản khái quát lại cuộc đời của cha Triệu như học đại học nào, khi nào thì nhận chức vân vân. Thế nhưng, đến khi lật ra sau, cậu ta liền nhìn thấy chi tiết bản án năm đó cha Triệu dính phải. Từng khoản hối lộ đều được viết ra, lời biện hộ của luật sư cũng được ghi lại, cuối cùng là lời tuyên thẩm của bồi thẩm đoàn “Thời hạn thi hành án được tính từ ngày chấp hành phán quyết. Số ngày giam giữ trước phán quyết được miễn giảm dựa trên số ngày thi hành án. Bản án kéo dài từ ngày X tháng X năm 200X đến ngày X tháng X năm 20XX kết thúc.”
Lý An Sinh nhìn khoảng thời gian kia, không dám cả di chuyển.
Thư kí nhìn ngón tay giám đốc nhà mình run lên khe khẽ, rồi rất nhanh giấu đi, lật qua trang khác. Trang tiếp theo là quyết định giảm án của cha Triệu do định kì nộp tiền phạt đúng hạn, biểu hiện trong tù rất tốt này kia. Trang này thực ra ngắn hơn các trang khác rất nhiều, Lý An Sinh chỉ cần lướt qua một chút liền xem xong. Sau đó, cậu ta lại lật một tờ, nhưng không còn nữa. Thư kí có chút xấu hổ “Tạm thời chúng tôi mới chỉ tìm được từng đó…”
“Ừm, được rồi.” Lý An Sinh mỉm cười “Mọi người vất vả rồi, cảm ơn.”
Cậu ta thoạt nhìn không có gì khác thường, thế nhưng thư kí vẫn loáng thoáng cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm. Dù vậy, cô không dám hỏi nhiều, ra khỏi phòng làm việc, khép cửa lại mà trong đầu vẫn mông lung.
Trong phòng làm việc to lớn chỉ còn lại một mình giám đốc Lý. Sau khi bỏ đi lớp mặt nạ thanh niên tài giỏi tuấn tú, cậu ta lạnh mặt mở ra tập tài liệu, một lần lại một lần đọc lại bản án kia.
Nếu không phải thời gian ăn khớp đến như vậy, cậu ta thậm chí không dám tin tưởng.
Nhưng tin rồi thì lại làm sao?
Ngỡ ngàng và kinh ngạc qua đi, đọng lại trong đầu cậu ta chỉ còn duy nhất một ý nghĩ, đó chính là khi cậu ta đang ôm hôn người yêu của mình, cha của người đó lại đang bị tạm giữ hình sự, khi cậu ta cùng người yêu chiến tranh lạnh, người yêu lại phải bôn ba khắp nơi, khi người cậu ta luôn miệng nói yêu lâm vào cảnh khốn cùng, cậu ta lại vì đối phương dấu giếm mà sinh lòng nghi kị, từ nghi kị lại sinh căm ghét, từ căm ghét biến thành chia ly. Sao cậu ta lại không phát hiện ra? Sao lại không ý thức được? Triệu Vũ bình thường hào phóng tiêu sái, nhưng vào thời gian đó lại luôn che che giấu giấu. Triệu Vũ bình thường yêu thương nồng nhiệt, một ngày hận không thể dính lấy người yêu hai tư trên hai tư, duy chỉ vào thời gian đó là tách ra. Vì sao rõ ràng đã có dự cảm, nhưng cậu ta lại cứ ngậm miệng không chịu đề cập tới? Chẳng lẽ, chỉ vì chút tự tôn cùng kiêu ngạo nực cười kia?
Trong đoạn tình cảm non nớt kia, cậu ta sao mà “vô tội”, “vô tội” đến mức sáu năm qua đi, đến bây giờ, khi nhìn ba trang giấy mỏng manh kia, cậu ta bỗng dưng thấy thật sợ hãi và hoảng hốt.
Nếu như không phải cậu ta vô tình gặp được Triệu Vũ ở Đế Đô, có phải cả đời này, cậu ta sẽ không bao giờ dám quay về Ngô Thành nữa hay không? Nếu như cậu ta không nghĩ đến việc điều tra chuyện năm đó, có phải cậu ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được chân tướng hay không? Từ đầu đến cuối, cậu ta luôn khoác lên mình cái vỏ bọc hờ hững, đơn giản tháo xuống lại đơn giản đeo lên. Triệu Vũ mỗi lần thấy cậu ta như thế, anh sẽ có tâm trạng như thế nào?
Anh có hận cậu ta không?
Lý An Sinh thở dốc, cúi đầu xoa huyệt thái dương. Những suy nghĩ này khiến cậu ta không ngừng lo sợ.
Giám đốc Lý đi làm nửa năm, lần đầu tiên về sớm. Thư kí nhìn vẻ mặt không cảm xúc tái nhợt của cấp trên, sợ đến mất hồn mất vía. Nhưng mà giám đốc Lý lại chẳng buồn lưu lại cho cô một cái nhìn, đến cả chào tạm biệt cũng không, cứ thế một mình bước ra khỏi công ty.
Mặc dù mỗi một tế bào trong người cậu ta đều đang kêu gào cậu ta phải đi làm lành với Triệu Vũ, thế nhưng bởi vì không biết nói gì khi đối mặt với người kia, cho nên đến cuối cùng, cậu ta lại một mình quay về.
Lý An Sinh tiếp tục tắm nước lạnh, hòng khiến bản thân tỉnh táo hơn. Sau đó, cậu ta ngã vật ra giường.
Trong đầu là vô số hồi ức đã từng bị cất đi.
(*) Trang sinh sớm mộng mê hồn bướm (Mộng Hồ Điệp hay Trang Chu mộng hồ điệp): Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là “vật hoá”. => Văn vẻ là vậy chứ nói ngắn ngọn là mơ xong tỉnh dậy phê pha không biết mình mơ hay mình tỉnh, giấc mơ quá đỗi chân thật.