Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 13




Chiếc xe có rèm che màu đen chạy qua cầu vượt đông đúc, lại chạy qua đường lớn lấp lánh ánh đèn, qua khu chợ bán đồ ăn bẩn thỉu, rồi chen vào một khu dân cư chật hẹp đến nỗi chỉ chứa vừa một chiếc xe, cuối cùng thì dừng lại trước một tòa chung cư già nua cũ kĩ. Xung quanh xếp đầy những chiếc xe máy xe đạp, khiến ô tô tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Mặc dù cửa xe đóng chặt, thế nhưng người bên trong vẫn có thể nghe rõ tiếng nhạc khiêu vũ của đám cô dì chú bác, tiếng loa kèn không ngừng nhắc đi nhắc lại tiêu chí bán hàng chỉ mười lăm đồng một cái, không mua sẽ hối hận cả đời của sạp hàng đêm. Thậm chí, lúc này, một người đàn ông trung niên ngồi trên một chiếc xe đạp điện vỡ đèn còn đang không ngừng vừa bóp còi inh ỏi vừa len lách đi lên từ khoảng không chật chội. Lúc len qua, ông ta hãy còn khinh bỉ mắng một tiếng.

Lý An Sinh đặt tay trên vô lăng, một mực nhìn thẳng, giống như không thèm đếm xỉa.

Triệu Vũ thì lại giống như người đột nhiên tỉnh mộng, ngồi thẳng dậy hỏi “Tới rồi sao?”

Lý An Sinh cúi đầu lướt điện thoại “Tới rồi. Tôi đi theo chỉ đường, không sai chứ?”

Triệu Vũ ừm một tiếng, đang định mở cửa xe, thì nghe Lý An Sinh lên tiếng “Lần này anh nghỉ mấy ngày?”

Câu hỏi chỉ trong phạm vi bạn bè. Triệu Vũ do dự một chút liền đáp “Chắc một hai ngày gì đó. Vừa rồi tôi mới chạy thông một tháng…” Anh ta đột ngột im bặt, nghĩ nghĩ rồi mới lại nói tiếp “Không mời cậu lên nhà nữa. Cảm ơn đã đưa tôi về, tôi đi trước đây.” Nói xong, đưa tay lên vặn mở cửa xe, thế nhưng cánh cửa lại tuyệt nhiên không động đậy.

Lý An Sinh không nói, cũng không mở chốt khóa. Cậu ta im lặng chừng hai giây rồi lên tiếng “Triệu Vũ, nhà anh gặp chuyện khi nào?”

Triệu Vũ sắc mặt như thường, giả bộ đáp “Chắc tầm mấy năm trước? Mà thôi, cậu cứ đào lại vết thương của người ta làm gì? Có còn là bạn bè nữa hay là không.”

Không khí trong xe dần dần đông đặc.

Triệu Vũ lần nữa kéo cửa xe, thế nhưng vẫn là kéo không ra. Anh ta có chút buồn bực. May mà tôi luyện nhiều năm đã khiến sự nhẫn nại của anh ta tăng cao, lúc này không có bùng nổ ra ngoài. Triệu Vũ mềm giọng “Cứ vậy đi, lần sau rảnh lại gặp.”

Lý An Sinh nghiêng người qua, ghé vào bên tai Triệu Vũ hỏi “Anh, là cấp ba năm đó sao?”

Triệu Vũ sửng sốt.

Lý An Sinh nhìn chằm chằm Triệu Vũ. Nhưng rồi cậu ta lại phát hiện ra, bản thân mình hận nhất chính là nhìn thấy bộ dáng chật vật của đối phương. Cậu ta dùng hết sức lực ấn mở chốt khóa. Triệu Vũ nhanh chóng ném lại một câu tạm biệt, liền chui ra sập cửa xe lại. Cánh cửa vang lên một tiếng “bịch” nặng nề. Trong xe khôi phục im ắng tựa như chưa từng xảy ra bất kì chuyện gì.

Chiếc xe có rèm đen lần thứ hai lũi ra khỏi khu dân cư chật hẹp đến nỗi chỉ chứa vừa một chiếc xe, vòng qua khu chợ bán đồ ăn bẩn thỉu, qua đường lớn lấp lánh ánh đèn, cầu vượt đông đúc, rồi dừng lại trong ga ra một tòa chung cư cao cấp. Bầu không khí trong khu chung cư quanh năm như một, ấm áp chẳng khác nào ngày xuân. Lý An Sinh bước vào thang máy. Thang máy chậm chạp đi lên. Ngoại trừ tiếng động cơ khe khẽ, xung quanh cậu ta gần như là yên tĩnh. Thang máy dừng lại. Cánh cửa từ từ mở ra. Huyền quan được chiếu rọi bởi ánh đèn vàng ngay lập tức đập vào mắt Lý An Sinh. Lần đầu tiên, cậu ta lung tung cởi giày, rồi bước vào căn nhà to lớn mà trống trải của bản thân, ngắm nhìn bên kia bức tường kính, những ngọn đèn của hàng ngàn ngôi nhà đang thắp sáng.

Lý An Sinh chán ghét nhìn thấy điểm yếu của Triệu Vũ.

Triệu Vũ theo lí phải là một cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng, anh ta không nên thiếu tình thân, thiếu bạn bè, thiếu người ủng hộ, thiếu người thương, càng không nên thiếu tiền tài và địa vị. Anh ta sinh ra tự do và đầy kiêu ngạo. Anh ta ở thời niên thiếu đáng quý nhất thích làm gì thì làm. Anh ta gần như không biết sợ hãi, bất kể là khó khăn gì, trong mắt anh ta đều chỉ là chuyện nhỏ. Anh ta cũng cực kì ấm áp. Bởi vì anh ta đã quen nhận được yêu thương, cho nên lúc cho đi yêu thương, anh ta không hề keo kiệt…

Anh ta… Từ đầu tới cuối, đáng ra đều phải là một người cao quý tiền hô hậu ủng. Anh ta làm sao có thể bị vùi hãm trong bùn lầy? Làm sao có thể?

Thế nhưng, Lý An Sinh càng chán ghét sự bất lực của mình hơn.

Cậu ta chỉ là một tên nhóc nghèo nàn từ khi sinh ra đã không biết mặt cha mình. Cậu ta có một người mẹ thân mang trọng bệnh hỉ nộ vô thường, cùng một ông bố mỗi tháng chỉ biết đúng hạn đưa tiền bố thí. Cậu ta quanh năm đơn độc, không bạn không bè, tính tình thì cổ quái âm u. Cậu ta có tài đức gì, ba kiếp tu hạnh mới có được một phần tình yêu, vậy mà lại bị chính mình cẩu thả đánh rơi.

Sáu năm quá dài. Trong sáu năm này, Lý An Sinh không biết bất kì điều gì về Triệu Vũ. Năm ấy, cậu ta giận dỗi bỏ đi, đến bằng tốt nghiệp cũng là mãi về sau nhận được qua đường bưu điện. Cậu ta nán lại ở Đế Đô xa xôi một năm rồi mới một mình sang Canada sinh sống. Cậu ta đã cho là, sự xa lạ khi tha hương, sự cô đơn khi mất người yêu cùng cuộc sống nghiêm khắc gần như trong quân đội sẽ sớm ngày mài mòn đi đoạn yêu đương non nớt kia. Có một khoảng thời gian, khi mà bản thân cực độ không chịu nổi nữa, cậu ta cũng từng về nước, chậm rãi đi từ Nhất Trung đến Thập Tứ. Cậu ta chụp lại cái cây ở Thập Tứ, giống như muốn đem hết thảy ký ức giấu sâu xuống đáy lòng, không nghĩ đến nữa.

Mà trong lúc cậu ta tùy tiện quyết định “không nghĩ đến nữa”, người mà cậu ta trân quý nhất lại đang ở trong một căn nhà chật chội, nằm sâu nơi xóm nhỏ cũ nát bẩn thỉu, ngày đêm bôn ba trên đường cao tốc, nhẫn nhịn những thống khổ mà cậu ta chẳng bao giờ cảm nhận được.

Cậu ta bất lực, chính vì cậu ta thậm chí không thể ở bên người kia…

Chuông điện thoại bất ngờ gọi tỉnh Lý An Sinh.

Cậu ta trượt mở màn hình, một giọng đàn ông trung tuổi mang theo chút men say ở đầu kia vang lên, hỏi “An Sinh, cuộc sống ở Ngô Thành thế nào rồi?”

“Cũng được.” Lý An Sinh mặt vô biểu tình, trước sau tuần tự báo cáo “Hiệu quả làm việc cũng như lợi nhuận thu được của công ty con không tệ, thế nhưng về vấn đề quản lí thì lại có chút không ổn…”

Người đàn ông trung tuổi cắt lời cậu ta “Thôi được rồi, được rồi, cha chỉ hỏi con thế nào thôi.”

Lý An Sinh “Rất tốt.”

Hai người xấu hổ im lặng một lúc, rồi người đầu dây bên kia mới như có chút giận nói “Sao, giờ đến một tiếng cha con cũng không muốn gọi à?”

Lý An Sinh rất kiên nhẫn thuận theo “Cha, con rất tốt. Công ty con cũng rất tốt. Chúc cha sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.”

Lại là một khoảng không xấu hổ. Trong ống nghe mơ hồ đến tiếng phụ nữ bật cười. Người đàn ông liền nổi nóng “Con! Học nhiều đến phát ngốc rồi sao! Thôi, cứ vậy đi. Tháng sau về nhà một chuyến.”

“Khoan đã.” Lý An Sinh gọi “Cha, con muốn ở lại Ngô Thành.”

Người đàn ông rất không kiên nhẫn “Không phải con nói là được!”

Điện thoại bị ngắt. Lý An Sinh ném máy lên giường, châm một điếu thuốc.

Làn khói màu xám tro chậm rãi bay lượn, phụ họa thêm cho khung cửa lấp lánh ánh đèn.