Tôi Không Có Mượn Ngạnh Mà!

Chương 4




Nói thật thì bữa trưa này không thể tính là hài lòng, Giang Thành vốn không phải người giỏi nói đùa để tạo không khí vui vẻ, nhưng cũng có thể nghe người ta trò chuyện mà đối đáp vài câu không ý nghĩa lắm. Dư Tử Huyền giới thiệu cậu với bạn học mình là “Bằng hữu tao”, Giang Thành biết ơn cậu ta không nói mình là “bạn học”, có lẽ viết tiểu thuyết nhiều quá rồi, cậu luôn cho rằng cách xưng hô “bạn học” này so với “bằng hữu” làm tổn thương người ta hơn. Nhưng Giang Thành lại nhịn không được lắc lắc đầu, cậu cùng Dư Tử Huyền thực ra cũng chưa thể nói là bằng hữu gì.

Ăn được kha khá no rồi, Dư Tử Huyền vốn định nói tiễn Giang Thành, sau đó nghĩ đi nghĩ lại thấy tiễn không thích hợp lắm, liền cười nói lần sau lại cùng ăn cơm. Giang Thành sờ sờ vành tại có chút nóng lên, thuận miệng nhận lời.

Trở lại phòng ngủ không một bóng người, Giang Thành mới phảng phất lấy lại hơi thở từ trong nền âm thanh ầm ĩ của nhà ăn nóng như lửa. Lúc một người vừa bình tĩnh lại sẽ rất nhanh cảm thấy mệt mỏi chán chường, cậu thở hắt một hơi ôm tablet ngồi lại trước máy tính. Suy nghĩ một hồi vẫn mở Weibo lên lần nữa, trong vòng một tiếng số bài post đã tăng lên xấp xỉ 6700, Giang Thành click mở trang chính Weibo, tên blogger mang theo tinh thần trọng nghĩa cường liệt: Quải kẻ đạo văn vô sỉ cả đời. Trên giới thiệu vắn tắt viết: Tổng hợp chứng cứ Bắc Thành Cựu Quốc đạo văn Lăng Huyền đại nhân. Nội dung Weibo hiện tại chỉ có một câu: “Chờ nhân chứng bằng chứng chuyện tay viết Bắc Thành Cựu Quốc của web văn học Phấn Bạch Bạch đạo văn Lăng Huyền đại nhân! Đạo văn đáng xấu hổ! Tác giả tự trọng! @Bắc Thành Cựu Quốc @Lăng Huyền v @Web văn học Phấn Bạch Bạch” sau đó đính kèm một hàng hình ảnh giải thích chứng cứ đặc biệt dài, nội dung hầu hết đều là những gì Giang Thành đã đọc trên Phấn Bạch Bạch trước đó. Nói “hiện tại”, là bởi vì trên hình ảnh cuối cùng dùng thể chữ đen nét đậm viết: Blog sẽ theo dõi cặn kẽ sự việc này, không ngừng cập nhật diễn biến vào bất cứ lúc nào.

Giang Thành không biết bản thân nên hồi âm hay không trả lời mới tốt, lưỡng lự hồi lâu cũng không gõ lấy nửa chữ, nhưng trỏ chuột vô thức lại click vào Weibo Lăng Huyền. Người kia đã qua gần ba ngày không cập nhật trang, post cuối cùng được đăng vào buổi tối hai hôm trước khi xảy ra chuyện này, Lăng Huyền viết: “Thật muốn mời cậu ấy cùng ăn bữa cơm.”, là dạng đầy ắp thông tin vui vẻ.

Một phút đồng hồ sau, “Bắc Thành Cựu Quốc” đã cập nhật một dòng “Tôi không sao chép...” khiến mọi việc càng tô càng đen.

Sau đó số lượng người đăng lại post bắt đầu tăng nhanh như gió, thế nhưng không có lấy một ngoại lệ, đều là những câu khinh bỉ cùng châm biếm. Mà những lời cay nghiệt này cũng đã từ “Đạo văn đi chết đi” biến thành những dạng chỉ trích cá nhân “Tác giả không biết xấu hổ sao mà còn chưa rời giới?”

Giang Thành thích viết tiểu thuyết, cho dù viết không tốt cũng không quan trọng, cậu ngay từ lúc đầu cũng không hi vọng tiểu thuyết của mình được bao nhiêu người chú ý, nhưng thời điểm nhìn thấy hai chữ “Rời giới” này, viền mắt cậu vẫn nhịn không được đỏ lên.

Giang Thành thực sự không biết bản thân đã sai ở đâu, cậu nhìn màn hình tràn ngập những dòng “Tác giả mau xin lỗi”, “Tác giả mau rời giới”, muốn chất vấn bọn họ dựa vào cái gì bắt mình xin lỗi? Hay bởi vì thấy ngạnh tương tự, liền hùa nhau đánh đồng chụp lên người khác cái mũ “Đạo văn”, Giang Thành còn hơn cả ủy khuất là cảm thấy trong lòng nguội lạnh.

Thì ra ngay từ đầu học muội nói với cậu “Giang Thành anh không thích hợp” không phải ý bảo cậu không thích hợp viết tiểu thuyết, mà là không thích hợp với giới văn mạng này.