Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Chương 69: Chương 69




Một Kẻ Lưu Manh Cuối Cùng
Tác giả: Lạt Tiêu Giang
QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 69 : Mày bị đuổi học rồi.
Dịch: yudfire
Nguồn: LX.us
Cả bọn cười đùa ầm ĩ nên thời gian trôi đi rất nhanh, Trần Tư Lôi vẫn muốn tìm cơ hội cùng Sử Hạo ở chung, nhưng Long Giang cùng Tiền Nhâm Hào hai tên gia súc không hiểu nhân tình thế thái cả nửa ngày vẫn không chịu hiểu ánh mắt ám chỉ của Vương Hoa cùng Trương Thiên Cường, cứ bám lấy Sử Hạo cho đến tận lúc đi học. Lúc này cả bọn mới lưu luyến đứng lên chuẩn bị đi học. Trần Tư Lôi đi được ba bước thì quay đầu lại muốn nói với Sử Hạo câu gì đó nhưng lại bị Sử Thanh lôi đi.
Một ngày dài nhàm chán cứ từ từ trôi qua, niềm vui bất ngờ đến nên Sử Hạo có chút không tiêu hóa nổi, nằm xuống giường chỉ một lúc sau đã dần chìm vào giấc ngủ. Nằm xuống là ngủ không phải thứ công phu mà người bình thường có thể luyện được, cũng không phải chỉ luyện một lần là xong. ( chỉ có nôbita trong truyện Đôrêmon là có khả năng này, nằm xuống 3s là ngủ ^_^). Nhưng Sử Hạo vốn là như thế, mặc kệ có bao nhiêu tâm sự, chỉ cần ngã xuống giường sẽ nhanh chóng ngủ say.

Năng lượng vốn ẩn giấu trong cơ thể Sử Hạo lại tràn ra, chữa trị mọi tổn thương xương cốt của hắn, cường hóa xương cốt cùng tố chất thân thể. Thật ra trong lúc Sử Hạo tỉnh cũng không phải luồng năng lượng này dừng hoạt động, chỉ là vì cảm xúc mâu thuẫn cùng tinh lực phân tán hơn nữa tinh thần không tập trung, làm cho chỉ có một bộ phận rất nhỏ của luồng năng lượng là vận hành, nhỏ bé đến nỗi Sử Hạo cũng không thể phát hện ra. Khi Sử Hạo ngủ say, không còn cảm xúc mâu thuẫn, không còn tiêu hao tinh lực, tinh thần thả lỏng và tập trung nên luồng năng lượng kia dễ dàng phá tan áp chế, mạnh mẽ hoạt động trong cơ thể Sử Hạo, bắt đàu chữa trị cùng cường hóa xương cốt bị hư tổn do đó đạt đến quá trình lột xác.
Mấy ngày tiếp theo Sử Hạo tiếp nhập vào một giai đoạn hồi phục cực kì vui sướng nhưng cũng rất nhàm chán, chính là như hắn đã dự kiến, việc khôi phục phi thường thuận lợi, hiện tại không chỉ có thể xuống đất đi lại mà hắn còn cảm nhận được rõ ràng tố chất thân thể tăng vọt, bất kể là lực lượng hay tốc độ đều hơn xa trước kia.
Yến Tĩnh tựa như biến mất không dấu vết, sau cái lần được tên công tử anh tuấn con nhà giàu đưa về nhà thì không thấy xuát hiện nữa, Sử Hạo mặc dù có chút lo lắng, nhưng cũng nhanh chóng quên đi.
Trung tuần tháng 12 ( TQ chia 1 tháng làm 3 tuần là thượng, trung, hạ mỗi tuần 10 ngày) lại một mùa Đông giá rét tới, Đông Sơn huyện giống như một cái tủ lạnh khổng lồ, hơi thở của giá rét làm cho quần áo của đám con gái cứ tăng lên từng lớp từng lớp. Cây ngô đồng ( là loại cây thân gỗ lâu năm chứ không phải ngô đồng làm món ngô nướng với bắp rang bơ ở đâu nhá) vốn lớn lên cùng Sở Hạo bây giờ cũng chỉ còn trơ trụi vài cành khô ũng đã bám lên một lớp tuyết dày, tuy vậy mấy cô gái trẻ tuổi thích chưng diện giống như không chịu ảnh hưởng của giá rét vẫn cứ váy ngắn tất chân đen như trước, chính là một cái cảnh đẹp tịnh lệ ở trên đường. Đây cũng là điều duy nhất làm cho đám sắc lang( nguyên văn: gia súc - chả hợp gì cả nên đổi đi 1 tí ) cảm tháy không có tiếc nuối điều gì.
Hô nay Sử Hạo tâm huyết dâng trào, chuẩn bị đến lớp học đi dạo, tuy nhiên vì che dấu bản thân đã khỏi hẳn nên Sử Hạo vẫn quyết định làm cho đám người Vương Hoa vất vả một chút.
“ Đêm qua mẹ bảo tôi, mò sang bếp nhà nàng, thấy gì vơ bằng hết kể cả bát đĩa nồi xoong … Đêm qua mẹ bảo tôi mò sang bếp nhà nàng thấy nàng đang ngồi tắm bồng bềnh trong chiếc chậu nhôm(1)…” .Sử Hạo ngồi trên xe lăn vừa rung đùi vừa rên rỉ bài nhạc chế kinh điển.
“ Cường ca, ta van ngươi, hãy mau giết ta đi, ta không thể chịu nổi công kích bằng sóng âm của hắn nữa rồi ”. Long Giang ôm một bên tai, thần sắc thống khổ cầu xin Trương Thiên Cường.
Mọi người vừa đi vừa cười đùa chốc lát đã đến trường Đông Sơn Nhị Trung. Sử Hạo tiến vào trường học làm cho không nhỏ học sinh trong trường kinh động, vốn bình thường hắn đi học cũng không có thể làm nên chút sóng triều nào. Nhưng ngồi xe lăn, mái tóc nhộm đỏ như máu thì lại khác, vì lúc trước Nhị Trung mới truyền ra một tin đồn rằng một thiếu niên trông như quý tộc gặp vận hạn điều khiển một chiế xe lăn cao cấp cùng một cô gái tuyệt mĩ cùng ngồi trên đó “ Dã chiến “. Tuy nhiên đồn đại vẫn là đồn đại, cùng sự thật vẫn có ít nhất ba phần sai khác, cho nên hô nay Sử Hạo trong truyền thuyết hiện thân tại Nhị Trung, lập tức thanh tâm điểm chu ý của mọi người.

Một đường hưởng thụ sự tiếp đón hoa lệ long trọng baừng ánh mắt chăm chú của học sinh toàn trường, Sử Hạo có chút lâng lâng, cuối cùng cũng đi dến phòng học ban 7, học sinh ban 7 đều là vẻ mặt kinh ngạc cùng tò mò. Sử Hạo tại Nhất Trung đại chiến Chung Long đã thành chuyện ồn ào huyên náo khắp các trường học tại Đông Sơn, chỉ cần là học sinh thì đều đã nghe qua chuyện này. Học sinh ban 7 cơ bản là đều cảm thấy xa lạ đối với Sử Hạo, tuy rằng cùng học ba năm nhưng đại đa số học sinh trong lớp chưa từng cùng Sử Hạo trò chuyện.
Trước đây trong mắt bạn học cùng lớp, Sử Hạo không nghi ngờ gì là một người vô hình ( nv: trong suốt vật thể ). Cho đến kì học này Sử Hạo cùng Tiền Nhâm Hào đại chiến một trận mới làm cho bạn học bắt đầu chú ý đến, thì ra trong lớp mình còn có một người như vậy. Tiếp theo Sử Hạo Giống như co một sự lột xá hoàn toàn khác, lạp tức trở thành nhân vật tiêu điểm.
Căng tin đại chiến, phong vân sân thể dục, một người một ngựa( phải là một đao mới đúng ^_^) chiến ban 5, ẩu đả cùng thầy giáo bạo lực, đại chiến cao thủ Chung Long tại Nhất Chung. Một loạt chuyện xảy ra làm cho người ta không dám tin tất cả đều phát sinh trên người Sử Hạo. Gần đây nhất là lời đồn hắn là công tử quý tộc ở trên Kinh ( Bắc Kinh hay kinh thành thì tùy các bác hiểu) vì gặp rủi ro mà lưu lạc đến huyện Đông Sơn, ngần đấy lời đồn làm cho hắn không được mọi người chú ý là rất khó. Tuy vậy thời điểm Sử Hạo bị trọng thương vẫn không có một học sinh trong lớp nào đến thăm hắn , dù sao người như hắn vẫn làm cho con người ta có một chút cảm giác xa cách.
- Các bạn học sinh thật là đáng yêu a.
Ngồi xe lăn bị Vương Hoa đẩy mạnh vào phòng học, Sử Hạo nhìn xung quanh bốn phía, gặp ánh mắt kinh ngạc của mọi người chăm chú nhìn mình, lịch sự hướng mọi người cười cười, miệng hơi nhếch lên tiêu sái, kết hợp cùng mái tóc đỏ như máu làm ho cả lớp được một trận kinh ngạc, người quen biết thì biết thừa hắn đang giả bộ, người không quen lại còn tưởng hắn là quý tộc công tử gặp rủi ro thật.
Trời cao cho hắn bộ dáng như vậy đúng là hại đời mà, cái tướng mạo này đúng là có tính lừa gạt rất lớn.
- Này cái bàn của ta đâu?

Sử Hạo phát hiện ra có một góc trống sáng sủa phái cuối lớp học, cái bàn của mình vốn ở vị trí đó không cánh mà bay.
Vương Hoa cũng không biết gì vì giữa trưa tan học nó vẫn còn ở đó, bèn quay sang một nữ sinh trong lớp hỏi:
- Cái bàn ở cuối lớp đâu rồi?
- Vừa rồi hiệu trưởng cho người đem đi rồi.
Thắt bím hai bên, diện mạo coi như không làm đảng thất vọng - lớp trưởng Mã Hiểu Yến đứng lên nói.
Sử Hạo nhìn nàng ta một cái, có chút quen thuộc, nữ sinh này hình như lần trước tại sân thể dục đưa nước cho hắn.
- Tại sao lại đem bàn của tôi đi.
- Cái này tôi cũng không biết được.
Mã Hiểu Yến lắc lắc đầu, đối với Sử Hạo, nàng cũng có chút cảm tình, thân thủ giỏi lại rất nhiệt tình, chỉ là khí chất lưu manh quá nặng mà thôi.

- Bởi vì mày bị trường đuổi học rồi.
đột nhiên một đạo âm thanh lạnh lẽo lại có chút quen thuộc truyền đến, làm cắt ngang suy nghĩ của mọi người, cũng giải đáp những nghi hoặc trong lòng mọi người.
Sử Hạo quay lại nhìn về hướng tiếng nói phát ra thì ra là thầy giáo hóa học Dương Lâm đang đứng ở cửa, dáng vẻ vô cùng đắc ý. Sử Hạo tự nhiên là không tin lời hắn nói, hèn mọn nhìn hắn một cái, quay sang nói với Vương Hoa:
- Nếu ta nhớ không lầm thì thầy giáo không có quyền đuổi học sinh, nhất là thầy giáo hóa học, phải không?
Dương Lâm biết đây là hắn ta đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, cũng không tức giận mà trên mặt biểu tình mười phần giống một thầy giáo nghiêm túc:
- Thầy giáo thì không nhưng thân là một thầy giáo hóa học tận tình với cương vị công tác, ta có quyền lợi cùng nghĩa vụ đem tình hình học sinh đến lớp báo cho hiệu trưởng.
- Tiện nhân.
Sử Hạo giận dữ chụp mạnh vào cạnh bàn gần đó “ rắc rắc” một tiếng rồi đứng lên, làm ọi người ồ lên một tiếng.
(1) hô hô đoạn này nó hát chế nhưng ta không muốn dịch vì dịch cũng không chuẩn nên chế đoạn nhạc chế Hoa Sứ nhà nàng vào cho nó hợp với .