Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh

Chương 64: Chương 64




Quyển 1: Lưu Manh Tiến Hóa
Chương 64 : Đôi vớ đen.
Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Vip.vandan
Mưa dần tạnh, đêm tối tịch liêu như cái chết bao phủ lên cả Đông Sơn Huyền nhỏ bé này, nó thổi qua tóc của mọi người, làm lạnh thân thể người đi đường, thổi vào trong trái tim đã chết của vài người, trong một đêm khuya yên tĩnh thế này, thế mà lại có người không thể nào bình tĩnh được.

Sử Hạo nằm trên giừng, một cái chăn mền cũ nát đắp lên người, trong phòng cũng không bật đèn, bóng tối bao trùm khắp nơi, giơ tay cũng không thấy được năm ngón tay, hắn mở lớn mắt ra, nhìn lên trần nhà tối thui, một mình chịu đựng tất cả phiền muộn và cô độc.
Hắn đã hơn một lần muốn trốn tránh sự thật, nhưng rồi lại không thể không đối mặt với những đả kích trầm trọng, trong đêm khuya yên tĩnh, luôn có một cảm giác sợ hãi không hiểu được. Sợ tương lai, sợ cuộc sống, mà những cái này vốn không nên có trong suy nghĩ của một đứa học sinh mười sáu tuổi, nhưng hết lần này đến lần khác, mỗi khi ở một nơi không tiếng động, trong một căn phòng không có ánh sáng, thì trong đầu hắn luôn quanh quẩn rất nhiều chuyện tự hỏi...
Có lẽ, bản thân đã quá xúc động rồi, hoặc có thể nói là tuổi trẻ cuồng vọng, kiêu ngạo ngang ngược. Có đôi khi lùi một bước trời cao biển rộng, lui một bước cũng không tính là thua, thậm chí có thể trưởng thành hơn từ cái lui đó. Chỉ là, đạo lý này mình đã phát hiện ra quá chậm, ngã một lần, khôn hơn một chút, mình đã hiểu, thật sự đã hiểu, nhưng, còn cơ hội sửa đổi không? Một lần ma luyện, khiến ình lậm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Sử Hạo rất sợ hãi, tưởng tượng ra bộ dáng lúc này của mình, nhất định sẽ rất tàn tạ do nội tâm phát ra sợ hãi, hắn tựa đầu vào mền, thân thể không nhịn được run lên, một mình đối mặt với sự cô độc hư không, nhưng vậy thì sao có thể một mình mà đối mặt với xã hội tàn khốc này. Sự mờ mịt này làm cho người ta khủng hoảng, hắn ép buộc bản thân không nghĩ nữa, có lẽ do quá mệt mỏi, nên dần dần, mi mắt đã nặng xuống, đối với hắn, ngủ thiếp đi cũng là một hạnh phúc.
Trong lúc đang nửa tỉnh nửa mê, Sử Hạo đột nhiên cảm thấy có người đi vào phòng mình, giống như một hồn ma bay đến bên giường mình, hắn có thể cảm thấy có một người đang đứng cạnh giường nhìn chằm chằm mình, nhưng dù là cố gắng thế nào, hắn vẫn không thể mở mắt ra nhìn rõ tướng mạo của người đó, trong lúc mơ màng hắn cho rằng đây là ảo giác, nhưng cảm giác lại rất thật.
Sử Hạo cảm thấy mi mắt càn lúc càng nặng, chỉ có thể mơ hồ chứng kiến thấy người đó tiêm vào cơ thể của mình một cái gì đó, chợt cảm thấy trong người khô nóng khó chịu, giống như đang ở trong một lò hỏa vậy, nhưng không cách nào tỉnh lại, chợt, hắn khép hẳn hai tròng mắt lại, rồi cuối cùng ngất đi.
Sau khi ngủ đến mức mặt trời đã lên cao rồi, hôm nay khí trời rất tốt, sau cơn mưa bão xuất hiện mặt trời luôn làm cho người ta có cảm giác ấm áp, tia nắng rực rỡ chiếu qua cửa sổ vào trong phòng, phơi nắng cả người Sử Hạo đang ngồi trên xe lăn, hắn an tĩnh ngồi nhìn mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, hắn đột nhiên tự cười giễu, vốn sáu mươi tuổi mới làm cái việc này, nhưng không ngờ mình lại làm nó ở tuổi mười sáu.
Đừng thấy ngoài mặt hắn bình tĩnh vô cùng, thật ra trong lòng hắn đã kích động đến trình độ điên cuồng, vì sáng nay, hắn cơ hồ cảm thấy hai tay và chân trái vốn đã không còn tri giác đột nhiên lại có phản ứng, mặc dù chỉ là cảm giác rất yếu ớt, chỉ có thể di động rất nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho hắn có hy vọng được phục hồi như cũ.
Ngồi chờ trong phòng đến trưa, bà nội mới đẩy hắn đi ăn cơm, vừa mới ăn cơm xong, tâm tình của hắn đang cực tốt, chuẩn bị ngồi ngắm mặt trời tiếp, thì Yến Tĩnh đột nhiên chạy ù vào, vừa chạy vừa gọi : “Nhanh, nhanh thu dọn đồ đi, mang bà nội theo em luôn”Không đợi Sử Hạo trả lời mà đã đẩy ra khỏi cửa.

Trong lòng Sử Hạo chấn động, chẳng lẽ đám người của Cẩu Vương đã tới? Vì thế hắn vội la lên : “Xảy ra chuyện gì?”
“Dọn đồ theo emi, ngày hôm qua không phải anh nói muốn đến nhà em ở sao, mang bà nội cùng đi luôn”Yến Tĩnh nói tỉnh bơ.
Sử Hạo thở phào một hơi, thì ra là lo ảo, hắn không khỏi dở khóc dở cười, ngày hôm qua chỉ nói đùa một câu mà cô nàng này lại cho là thật, tâm địa thật là tốt mà, cứ như vậy mà đến nhà nàng, không bị ông già của nàng đóng cửa thả chó ra đuổi mới là lạ.
Sử Hạo cẩn thận đánh giá nàng, hôm nay vì trời ấm áp, trang phục của nàng đúng như tâm hồn, phía trên mặc một cái áo khoát trắng, cùng với một cái áo thun lót bên trong màu đen, bộ ngực cao vút hoàn mỹ không tỳ vết. Bên dưới mặc một cái váy ngắn màu đen, bắp đùi trắng nõn được một đôi vớ chân màu đen bao lấy, đôi vớ cao đến tận đùi, phối hợp với dung nhan thuần mỹ của nàng, quả thật rất gợi cảm quyến rũ, kiều diễm mê người, mị cốt trời sinh. Vì mãi nhìn Yến Tĩnh, nên trong đầu Sử Hạo không nhịn được nghĩ bậy, hình như năm nay vớ chân màu đen rất được chuộng thì phải.
Hắn cười khặc khặc, nói : “Hôm qua chỉ nói giỡn với em thôi, nha đầu này không có đầu óc thật, không biết phân biệt đâu là nói thiệt đâu là nói giỡn, a, hôm nay là thứ hai đó, không đi học hả? Còn nữa, ăn mặc đẹp như vậy, có phải là muốn dụ dỗ anh không? Trời đất, hôm nay anh chịu khổ một lần, đến đây đi, tuyệt đối không phản kháng đâu, cùng lắm là nửa trong nửa ngoài thôi”
“Đi chết đi!”Yến Tĩnh cười hi hi nói : “Em nói với chủ nhiệm là người bạn thân đến, mà chủ nhiệm lại là nữ, nàng ta biết cái đó rất là phiền toái, cho nên đã đồng ý chi em nghĩ, hi hi, em thông minh quá!”

Trong lòng Sử Hạo chợt lạnh, giống như toàn thân bị người ta tạt một gáo nước lạnh vào vậy, nha đầu này thật đúng là... hào phóng quá, sao nàng ta dám nói là kinh nguyệt không điều hả...
Sử Hạo trêu ghẹo : “Thì ra là bạn thân tới, việc này không thể hàm hồ được, để anh giúp em kiểm tra thân thể cho, em yên tâm, bây giờ anh không thể động được, nên cũng không làm ra chuyện gì đâu”
“Té đi, sắc phôi”Yến Tĩnh hờn dỗi liếc Sử Hạo một cái, trên mặt có chút đỏ ửng, cả người mơ hồ toát ra một nét kiều mỵ chấn động tâm hồn người khác, nhìn thấy nụ cười mê đắm của Sử Hạo, Yến Tĩnh không hề thấy phản cảm, ngược lại còn thấy mừng rỡ, tiểu lưu manh rốt cục đã vui lên rồi, thật sự là quá tốt.
Yến Tĩnh đã đến rồi, nên Sử Hạo quyết định đi đến trường một chuyến, hắn đã ra một quyết định, dù bây giờ hắn biết rằng bản thân có lẽ không đánh lại Chung Long, nhưng hắn cũng muốn nghĩ biện pháp ngăn cản bước chân của Chung Long tại đại hội. Vì Sử Hạo vốn không phải là loại người ngực lớn như đại dương, đại nhân đại lượng, ngược lại, hắn là kẻ có thù tất báo, người đắc tội với hắn, chắc chắn sẽ bị hắn trả thù.