Tôi Giữ Zombies Dưới Hầm

Chương 8




Trần Lạc Hà vòng qua eo tôi, véo nhẹ:

“Em còn giả ngu nữa hả? ”

Tôi nhìn anh một cách ranh mãnh:” Lâm Ngọc có gì mà không làm được có chứ! ”

Trần Lạc Hà nhìn tôi cười nửa miệng: “bắt chước anh?”

Tôi tiếp tục líu lưỡi: “bắt chước em? ”

“Chưa từng thấy ai như em cả.”

Tôi trong lòng đột nhiên có chút chua xót:

“Không phải trước đây anh hay vậy sao”

” Trước đây cái gì anh cũng không nói với em, thậm chí lúc cho em nhiều hơn, em cứ cảm thấy như mình đang mơ vậy. Sau khi anh trở thành một zombie tồi, mọi thứ tốt hơn rất nhiều.”

Trần Lạc Hà im lặng một lúc, ba chữ “Anh xin lỗi” rơi xuống vào trái tim tôi.

Tôi vẫn còn mềm lòng, bất cứ khi nào nghĩ đến cụm từ “vậy cũng đáng giá” tôi đều cảm động.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, những người giỏi che giấu cảm xúc lúc bình thường đều sẽ tuôn ra một cách vô thức.

Khi cận kề cái chết, ai cũng chỉ muốn cho người thân biết nỗi lòng của mình.

Ôm một cái coi như huề nhau.

Có điều, lúc rút tay lại, tôi sờ soạng vài cái vào vòng eo gầy của anh một cách khéo léo như thể tôi đang lắp ra-đa.

Lúc cố gắng kéo rút tay về một lần nữa, tay tôi đã bị cánh tay của anh kéo lên eo.

Mặt tôi nóng như lửa đốt: “Không phải, em không có muốn …”

“Nhưng anh muốn.”

Trần Lạc Hà cúi đầu nhìn tôi, vòng tay ôm chặt lấy tôi, tôi càng phải dán chặt vào người anh hơn, chịu đựng ánh mắt rực lửa của anh.

“Giờ anh là một zombie, em không biết zombie muốn làm gì nhất sao?”

“Em không biết… um!”

Trần Lạc Hà chặn miệng tôi, cướp hết không khí trong miệng tôi, một tiếng thở hổn hển nhỏ tràn ra từ khe hở giữa hai hàm răng, vừa ý vị vừa ấm áp.

Bộ não của tôi trở nên trống rỗng.

Trần Lạc Hà đang thực sự cắn tôi!

Động tác của anh càng ngày càng kiêu ngạo, theo tiềm thức tôi muốn giãy dụa, nhưng anh đã duỗi tay, trực tiếp giam cầm tôi vào ván cửa.

Động tác quá nhanh và dâm đãng khiến tôi chỉ có thể buộc lòng phải cúi xuống, rủa thầm mẹ nó.

Sao trước đây tôi không nhận ra lòng bàn tay của anh chàng này to đến như vậy, hai cổ tay tôi thực sự bị trói chỉ bởi một tay của anh!

Cuối cùng anh buông tôi ram, gặm nhấm cổ tôi, tôi mới nhận ra rằng oxy là thứ đẹp nhất trên thế giới này.

“Trần Lạc Hà, cắn cổ sẽ chết đó!”

Người đàn ông vùi vào cổ tôi sững sờ một lúc, sau đó cười trầm xuống, thậm chí còn run lên cười:

“Em sợ chết đến mức này, không muốn cùng anh trở thành một cặp zombie sao?”

Tôi thẹn quá hoá giận: “Làm người tốt hơn”

“Hiểu rồi, em thích bạo dâm với zombie. ”

“Có anh thì có”

Trần Lạc hà với đôi lông mày giả dối gật đầu, ừ ừ ừ dỗ dành tôi, nhưng tôi biết, anh ấy nhất định là đang cười nhạo tôi!

“Đừng cười nữa! Ai cho phép anh gặm em!”

“Sao? Trước đây cũng không phải chưa gặm bao giờ.”

Mặt tôi nóng bừng: “Trước đây cũng không phải như này!”

Anh lấy tay nhéo cằm tôi lên, lông mi rung rinh, như thể đang troll tôi:

“Vậy trước đây như nào? Hửm?”

Lần này, anh lại phạm một tội mới rồi!

Tôi nhìn anh ấy chằm chằm mà không nói một lời, anh lại kề sát đầu tôi, dặn dò: “Ngày mai mọi thứ sẽ được trở lại bình thường. Thực sự, anh rất muốn ở lại đây. Chỉ cần … cùng em một chỗ.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh, không ngờ anh lại nói suy nghĩ này.

“Sau khi trở về, nhất định anh sẽ bị bọn họ bắt đi điều tra một thời gian. Anh chỉ muốn nói …”

Trần Lạc Hà chậm rãi lấy từ trong túi ra một vật hình chiếc nhẫn.

Tôi xem xét kỹ cẩn thận, hóa ra đó là một phiên bản siêu nhỏ của vòng hoa!

Ồ, hay bây giờ nên gọi nó là “vòng buff” nhỉ.

“Thật đáng yêu, anh còn biết làm nhẫn nữa à?”

Tôi cầm lấy, lại thấy hoa trắng trơn cùng dây leo xanh biếc quấn một chiếc nhẫn kim cương!

Ánh mắt tôi nóng lên: “Anh chuẩn bị khi nào?”

“Trước khi anh đến đây. Anh định nói với em khi anh quay về, nhưng không ngờ lại lâu như vậy.”

Trần Lạc Hà trông cực kỳ căng thẳng, lông mày nhíu lại, trên cánh tay nổi rõ gân xanh, giọng nói đầy hối lối:

“Anh biết trước đây anh không đủ tốt, anh sẽ thay đổi, ý anh là nếu em bằng lòng, hãy đợi anh trở về …”

“Tôi bằng lòng ”

Tôi cắt ngang lời tỏ tình của anh với một nụ cười,

“ Dù anh là Zombie hay con người, em đều bằng lòng. ”

“ Trần Lạc Hà, em yêu anh. ”

Anh đột nhiên nhìn tôi, mắt không hề lệch đi một chút nào.

Chúng tôi nhìn nhau rồi đột nhiên bật cười, cũng không hiểu vì sao lại vậy.

Nụ cười nho nhỏ trong mắt anh như sắp trào ra.

Anh xoa nhẹ đốt ngón tay tôi, đút chiếc nhẫn vào rất trang trọng, cúi người hôn lên bàn tay đang đeo nhẫn của tôi:

“Yêu em là bản năng của anh, dù là người hay là zombie.”

Hết.