Nhưng lúc này báo làm gì!
Tay tôi còn đang đặt trên lưới điện trước khi tôi có thể rút ra đây này, lần này tôi thanh than luôn rồi!
Tôi đã bước qua ánh sáng vòng quya của sinh mệnh ngay lúc đó.
Thà thành Zombie còn hơn là bị điện giật, nếu trở thành zombie, tôi vẫn còn có thể trông cậy vào Sở Tai Tai phát triển huyết thanh để cứu mình.
Giờ thành than rồi thì còn cứu được hông?
Song,
nỗi đau khi bị đánh đã thay thế hiện thực.
Sở Tai Tai đã dùng gậy đánh tôi.
Có lẽ có cộng với một chút oán hận mà tôi đã dỗ dành khi còn là một zombie năm xưa.
Chiếc radio ở đầu làng buổi tối réo rắt, vẫn là tiếng rộn rã lạ thường.
Tôi đứng dậy ôm lấy eo mình, Cát Chân mắc kẹt vào lưới điện nên bj giật, không bao lâu liền bị ngã ra do trọng lực của chính mình.
Trong cơn hoảng loạn, tôi đã tắt hết đèn trong nhà để ngăn lũ zombie ở tầng dưới tấn công lại vì cảm giác nhạy cảm của chúng.
Sở Tai Tai vểnh tai lên, rất nghiêm túc nghe giọng điệu bận rộn.
Sau khi âm báo bận rộn kết thúc, tôi hỏi cô ấy đang nghe gì vì cô ấy cũng rất lo lắng về điều này khi cô ấy còn là một zombie.
“Là mã Morse!” Sở Tai Tai vẻ mặt hưng phấn “Chúng ta được cứu rồi!”
Tôi rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Thần kinh của tôi căng thẳng cả ngày, tôi đã dùng hết sức lực rồi, yếu ớt chống lên bàn lẩm bẩm:
“Cuối cùng đã đến cứu chúng tôi, tôi thực sự cảm ơn quốc gia và chính phủ…”
Còn chưa kịp nói xong, đầu của tôi lại bị một cái bóng khổng lồ bao phủ, Sở Tai Tai kinh hãi nhìn về phía sau tôi.
Tôi thậm chí không còn sức để trêu chọc.
Đừng vậy chứ, happy ending rồi mà lũ zombie này vẫn muốn “đụ” tôi?
Phục luôn rồi.
Tôi quay lại định ném gậy, nhưng không ngờ lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
“Cũng phải cảm ơn anh chứ.”
Đêm tối như nước, trăng sáng bay lượn trên những đám mây mỏng, Trần Lạc Hà đang dựa vào cửa sổ, đôi mắt biết cười sáng hơn ánh sao đêm.
Tôi đã nghĩ đây chỉ là một ảo giác.
Cho đến khi tôi ôm chầm lấy anh như một khúc gỗ cứu mạng.
Trần Lạc Hà cười nhẹ, giọng điệu thoải mái:
“Nếu eo anh mà không đủ lực, có khi anh đã bị em hất xuống lầu cho zombie ăn luôn rồi”
“Zombie sẽ không cắn zombie!”
Tôi đã cố gắng hết sức để không để anh nghe thấy giọng mũi đặc sệt của mình: “Anh còn dám tự khen chính mình nữa à, đồ keo kiệt.”
“Anh có vòng eo đẹp hay không em có thể tự mình kiểm nghiệm.”
“Trần Lạc Hà! Tới nước này mà còn đùa giỡn!”
Tôi khịt mũi nói, ngẩng đầu nhìn anh “Điện thì sao, có chuyện gì vậy? Anh sửa được sao?”
Trần Lạc Hà cười đến bất đắc dĩ dưới ánh trăng, lông mày với mắt đầy vẻ cao hứng:
“Trần Lạc Hà thì có chuyện gì mà không làm được?”
Tuyệt quá đi, anh ấy không sao.
“Đừng khóc.”
Giọng anh nhẹ hơn lông hồng.
Anh càng làm nặng thêm cái ôm khó thắng này, cọ vào cổ tôi, hơi thở nặng nề phả vào gáy tôi, môi mềm nhũn.
Anh ghé sát tai tôi thở dài nói: “Về nhà rồi, cuối cùng anh cũng đã có em trong vòng tay rồi, anh không thất hứa đâu.”
Hai tháng sau khi zombie bùng phát, ba chúng tôi ở trong ngôi nhà nhỏ biệt lập, cuối cùng cũng mở ra một nền hòa bình đã mất từ lâu.
Mật mã Morse trên đài đã được phát từ lâu và chỉ những người trong nhóm nghiên cứu của họ mới biết được.
Tai nạn này là do con người gây ra, để giảm thiểu tác động tiêu cực, cấp trên phải nhận được phản hồi của họ và có được tiến độ nghiên cứu mới nhất trước khi điều động cứu hộ.
Trần Lạc Hà đã tìm thấy thành công con chip bị mất tích khác, sau khi xác nhận rằng dữ liệu được ghi lại không bị hỏng, anh ấy đã trả lời tin tức mới nhất dưới dạng mã Morse.
May mắn thay, chúng tôi đã sớm nhận được thư trả lời và chúng tôi sắp được cứu.
Sau cuộc bao vây cuối cùng, những nhóm xác sống zombie chất thành đống trong sân nhỏ.
Chúng tôi cùng nhau để đào một cái hố cách đó không xa, chôn một số trong phạm vi có thể.
Mùa hè này nóng như lửa đốt nên việc phơi xác chết dưới cái nắng như thiêu như đốt này cũng thật đáng thương.
Sở Tai Tai rất không hài lòng với yêu cầu bắt cô ấy làm việc của chúng tôi, thậm chí còn không hài lòng hơn với yêu cầu của chúng tôi là bắt cô ấy cố gắng điều chế một loại huyết thanh mới trong điều kiện khắc nghiệt như vậy.
Nhưng Trần Lạc Hà hoàn toàn không quen với tính khí nóng nảy của cô ấy, tôi đã hiểu ý “tổn thọ” mà Sở Tai Tai đã nói trước đây là gì.
Cô ấy tức giận đến mức mọc vài cái mụn, càng nổi mụn, từ đó cô ấy lại càng rơi vào vòng quay bất tận.
Tôi lấy mấy miếng khoai tây chiên hương vị hiếm có dỗ dành cô ấy nhưng cô ấy không chỉ càng ngày càng cứng đầu mà còn trở thành Vương Cảnh Trạch bản nữ.
Ba ngày sau, cô ấy với Trần Lạc Hà sử dụng phấn hoa từ vòng hoa với các vật liệu trước đó để tinh chế huyết thanh mới thế hệ đầu tiên.
Mặc dù không hoàn toàn thành công, nhưng tôi và Trần Lạc Hà rất vui.
Trong phòng chỉ có một người buồn bã –
“Lâm Ngọc, đồ nói dối, mùi vị này không ngon!”
Tôi tiếc nuối lau hỗn hợp nước mắt và khoai tây chiên trên mặt cô ấy, còn hứa nào ra ngoài sẽ giới thiệu một món mới cho cô ấy,
Nhưng thực ra, trong lòng tôi lại nghĩ mấy hương vị mới này cái nào cũng không ngon.
Đang cười khúc khích thì lại bắt gặp ánh mắt của Trần Lạc Hà đang nhìn về phía đây.
Anh nhanh chóng hoàn hồn, nhưng một vết ửng đỏ đáng ngờ hiện lên trên tai anh.
Tôi bịt miệng anh: “Đứng đây nhìn trộm em?”
Mái tóc hơi dài che đi lông mày của Trần Lạc Hà, anh bật ra một tiếng cười trầm thấp.
Đến khi ngước mắt lên, anh dùng tay vén hết tóc lên, lông mày thưa thớt, ánh mắt còn hào hùng hơn cả ánh sáng mặt trời.
“Đúng rồi, có được không?”
Trái tim tôi thắt lại.
Chết tiệt, hình như anh ấy biết rằng mình rất đẹp trai!
“Nhìn thì cứ nhìn …” Tôi lẩm bẩm.
“Lâm Ngọc, lại đây.”
Giọng anh ta có chút mập mờ, rất hấp dẫn.
Đôi chân của tôi không nghe theo lý trí, cứ tự mình bước tới.
“Hình như anh đã hứa với em điều gì đó mà vẫn chưa thực hiện.”
Tôi nhanh chóng nhận ra anh đang nói chuyện gì, nhưng tôi lại chọn cách giả ngu:
“Hả?”