Tôi Ghét Thần Tượng

Chương 80: Chương 80





Hắn không trả lời Thanh, hắn đặt Thanh ngồi xuống đất, hắn gằn giọng.
_Gọi điện bảo Hoàng Quân là cô đã đi về nhà mau lên…!!
Thanh run rẩy.
_Tại…tại sao tôi phải làm thế…??
_Cô có muốn hắn lên đây nhìn thấy cảnh tôi và cô ở đây không…?? Hay là cô muốn tôi cho hắn xem bức ảnh tôi vừa mới chụp…??
Thanh căm hận hét.
_Đồ biến thái…!! Đồ xấu xa…!! Tôi căm hận anh….!! Anh đừng hòng uy hiếp được tôi…!!
Hắn ra lệnh.
_Làm đi…!!
Thanh sợ hãi, vội lấy điện thoại trong túi áo. Thanh run run bấm số điện thoại của Hoàng Quân.
Hoàng Quân trả lời Thanh ngay lập tức.
_Em đang ở đâu thế…??
Thanh cố nén tiếng nấc trong cổ họng, giọng Thanh thiếu sức sống.
_Em..em đang…đang trên đường về nhà…!!
Hoàng kinh ngạc kêu lên.
_Sao em lại bỏ về…?? Chúng ta vẫn còn chưa tổ chức tiệc liên hoan cơ mà…!!
Thanh thều thào nói tiếp.
_Em…em xin lỗi. Tại em mệt quá nên em cần về nhà nghỉ ngơi…!!
Hoàng lo lắng hỏi.
_Em có sao không…?? Tại sao em không nói trước cho anh biết để anh đưa em về, nhỡ đâu trên đường về em xảy ra chuyện gì thì sao…??
Thanh lắc đầu.
_Em không sao…!! Chỉ là hôm này là lần đầu tiên em phải trả lời trước mặt báo chí nên tinh thần em hơi bất ổn một chút…!!
_Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên ép em đóng giả làm bạn gái của anh…!!
_Không sao đâu anh…!! Ai chẳng có lần đầu tiên, em tin là lần sau khi quen rồi em sẽ khá hơn…!!
_Anh mong là thế..!! Em có cần anh đến thăm em không…??
Thanh hốt hoảng nói to.
_Không cần đâu anh..!! Anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi..!! Em mệt mỏi quá rồi nên em cần đi ngủ sớm…!!
_Được rồi…!!Ngày mai anh gặp lại em ở trường…!!
_Vâng…!!
Thanh chưa kịp nói câu chào từ biệt Hoàng, Long đã cướp mất điện thoại của Thanh. Thanh hét.
_Trả lại cho tôi…!! Anh có biết là anh quá đáng lắm không hả…??

Hắn tắt nguồn điện thoại của Thanh. Hắn bảo.
_Bây giờ chìa chân cô ra đây.....!!
Thanh lắc đầu.
_Không…!!
_Cô có làm không…??
_Không…!!
Hắn không nói không rằng, hắn ngồi xuống, hắn lôi chân Thanh ra, mặc Thanh cố rụt lại. Hắn nắm đúng vào chỗ đau khiến Thanh hét lên, Thanh quát.
_Đồ độc ác…!! Anh không thể nhẹ tay hơn được à…??
Hắn vừa tức, vừa buồn cười.
_Sao cô bảo là cô không cần tôi giúp cô…??
Thanh tức giận đến run cả người.
_Anh…anh…!!
Hắn nói.
_Chuẩn bị nhé…!!
_Chuẩn..chuẩn bị..bị gì…..??
Hắn bẻ ngược chân Thanh, khiến Thanh hét lên một tiếng, Thanh lăn ra bất tỉnh nhân sự. Hắn ôm lấy Thanh, hắn sợ hãi gọi.
_Thu…!! Thu…!! Em có sao không…??
_Mau trả lời anh đi…!!!
Thanh nằm im như chết, cả ngày hôm nay không có gì vào bụng, lại xảy ra quá nhiều chuyện, mặc dù Thanh là con nhà võ đi chăng nữa thì thân thể mảnh mai của Thanh cũng không chịu nổi.
Thanh giật mình tỉnh giấc, cả đêm hôm qua Thanh gặp toàn ác mộng, trong giấc mơ Thanh thấy Thanh được Long ôm vào lòng, được nghe những lời ngọt ngào và mặn nồng từ hắn.
Thanh cựa mình, môi Thanh ươn ướt, hơi thở ai đó phả vào mặt, Thanh mở to mắt ra nhìn. Thanh giật mình kinh hãi, đầu Thanh va mạnh vào đầu giường. Thanh hét lên.
_Đồ…đồ biến…biến thái….!! Sao….sao…anh dám…!!
Hắn mỉm cười nói.
_Chào em yêu…!! Đã dậy rồi hả…??
Mặt Thanh trắng bệch, Thanh run rẩy hỏi.
_Sao…sao anh lại…lại ở..ở đây…??
Hắn nhún vai.
_Tất nhiên là anh phải ở đây rồi. Vì đây là nhà anh mà…!!
Thanh quan sát khắp căn phòng, đúng là đây không phải là nhà Thanh. Thanh nhìn xuống bộ quần áo đang mặc trên người, Thanh tái mặt.
_Quần…quần áo của tôi đâu…?? Sao…sao tôi lại mặc bộ…bộ này…??
_Thay rồi…!!

Thanh gào lên.
_Anh đã làm gì tôi hả…??
Hắn mỉm cười.
_Em đã làm gì vào đêm hôm qua em không nhớ sao…??
Thanh bật khóc, vừa khóc Thanh vừa hỏi.
_Anh…anh bảo..bảo sao…?? Làm..làm gì…?? Không…không lẽ….tôi…tôi đã..đã…??
Hắn ôm lấy bụng, hắn cười thật to. Thanh cáu quá, vừa tức, vừa thẹn, vừa sợ. Thanh đánh tới tấp vào người hắn.
_Nói mau…!! Anh đã làm gì tôi hả…??
Hắn nắm chặt lấy tay Thanh, hắn kéo Thanh thật mạnh. Thanh ngã nhào vào người hắn, không để cho Thanh có thời gian phản ứng lại, hắn hôn Thanh.
Đây là lần thứ ba hắn hôn Thanh, Thanh sững sờ, cảm giác của Thanh lúc này là hạnh phúc, là đam mê. Thanh không hiểu tại sao khi ở bên cạnh hắn, Thanh lại không điều khiểu được con tim, không điều khiển được tình cảm của mình. Thanh ôm lấy hắn, và có lẽ Thanh cũng đã đáp lại nụ hôn của hắn.
Thanh giật mình sợ hãi. Thanh nghĩ.
_Mình đang làm gì thế này…?? Trời ơi…!! Mình đã ngủ qua đêm với một người đàn ông mình vừa mới gặp mặt được hai lần…!! Mình còn hôn anh ta nữa chứ…!!
_Không thể nào chấp nhận nổi. Mình có bị điên, có bị khùng không..?? mình thật là một kẻ không ra gì…!! Mình là một đứa con gái hư hỏng….!! một đứa con gái tồi tệ…!!, sao mình có thể phản bội lại Hoàng Quân…??, sao mình có thể…??
Thanh cố đẩy hắn ra, hắn ôm lấy Thanh thật chặt, hắn nói trong hơi thở.
_Yên nào…!!
Hắn hôn Thanh cuồng nhiệt, bây giờ trong lòng hắn chỉ nghĩ về duy nhất một mình Thanh, hắn không còn ý niệm về thời gian và không gian nữa. Hắn không thể điều khiển được cảm xúc của bản thân. Hắn không muốn nén lòng hắn lại nữa. Hắn cần phải làm một cái gì đó, hắn cần cảm nhận hắn đang có Thanh, đang được ôm Thanh trong vòng tay.
Đến khi hắn buông Thanh ra, cả hai ngượng ngùng không dám nhìn mặt nhau. Thanh sợ hãi, sợ tình cảm đang bùng lên ở trong lòng, tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn, mỗi lần ở bên cạnh hắn trái tim Thanh lại đập thật nhanh…??, tại sao Thanh luôn nghĩ về hắn…??, tại sao Thanh có thể yêu, có thể thích hắn ngay từ lần gặp đầu tiên…??, tại sao…??
Thanh vội đứng lên, Thanh muốn rời đi, muốn nhanh chóng thoát khỏi hắn. Hắn ôm lấy Thanh, hắn hỏi.
_Em định đi đâu…??
_Tôi…tôi muốn…muốn về nhà…!!
_Về nhà…?? Em có biết bây giờ em đang ở đâu không…??
Thanh lắp bắp hỏi.
_Tôi..tôi đang ở đâu…??
_Du thuyền….!!
Thanh quay phắt lại, Thanh hét.
_Du thuyền…?? Làm sao tôi có thể về nhà để đi học đây…!!
Hắn âu yếm nói.
_Em đâu cần phải gấp thế…!! Nghỉ học một buổi có sao đâu…!!
_Làm sao tôi nghỉ được. Hôm nay anh Hoàng hẹn gặp tôi ở trường. Tôi cần phải về…!!

Hắn đe dọa.
_Nếu em mà còn dám nhắc đến tên hắn thêm một lần nào nữa. Anh sẽ không điều khiển được mình nữa đâu, nếu em có xảy ra chuyện gì thì đừng có trách anh…!!
Thanh co rúm người lại, mặt Thanh từ trắng chuyển sang hồng. Thanh cầu xin hắn.
_Anh…anh cho tôi về. Tôi còn nhiều việc cần làm…!!
_Không đi đâu hết…!! Hôm nay em thuộc về anh…!! Chúng ta phải tận hưởng cuộc sống không có ai làm phiền, không bị những trách nhiệm vô hình đè nặng lên vai….!!
_Em đi thay quần áo và chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ cùng nhau ăn sáng và đi tham quan một số hòn đảo quanh đây…!!
Thanh bây giờ mới nhớ đến vụ quần áo. Thanh nắm chặt lấy cổ áo hắn, Thanh trừng mắt hỏi.
_Anh vẫn còn chưa trả lời tôi. Anh đã làm gì tôi…??
Hắn khoanh tay lại, môi hắn nở một nụ cười, mặt hắn cúi sát mặt Thanh.
_Mặc dù thân hình em hấp dẫn lắm nhưng anh không phải là thằng đểu, không phải là thằng lợi dụng lúc em bị ngất để giở trò đồi bại. Mai sau khi chúng ta kết hôn rồi anh sẽ làm những gì mà anh muốn…!!
Thanh đỏ bừng cả mặt, vội buông cổ áo hắn ra, Thanh lắp bắp.
_Ai…ai đã thay quần áo cho tôi…??
_Tất nhiên là anh rồi. Em nghĩ còn ai vào đây nữa….??
_Sao…sao.. anh dám làm thế hả…?? Tôi sẽ giết chết anh…!!
Hắn nheo mắt trêu Thanh.
_Em làm đi…!! Nhưng mà nên nhớ nếu em giết chết anh rồi sẽ không còn ai cho em lấy làm chồng nữa đâu…!!
Thanh vác một cái gối, Thanh đập mạnh vào người hắn. Thanh phẫn uất hét.
_Đồ biến thái…!! Đồ xấu xa…!! Sao anh dám thay quần áo của tôi hả…?? Sao anh dám…??
Hắn cười thật to. Hắn bảo.
_Nếu em mà còn dám chửu anh là đồ biến thái nữa thì anh sẽ làm thật đấy. Vì em chửu anh như thế, anh phải thực hiện cho xứng với lời chửu của em chứ…??
Thanh sợ hãi, Thanh im luôn. Ở đây chỉ có mình Thanh và hắn, lỡ có xảy ra chuyện gì, Thanh biết kêu ai đây.
Điện thoại của Thanh đã bị hắn tước mất nên Thanh chỉ còn cách nghe lời hắn. Mà dù Thanh có muốn làm gì e rằng Thanh cũng không có khả năng, giữa biển chỉ có nắng và gió thế này, Thanh có thể đi đâu, có thể chạy đi đâu được nữa…??
Thanh ghét hắn, Thanh chưa gặp tên nào độc tài như tên này, ngay từ lần gặp đầu tiên hắn đã ép Thanh làm theo ý hắn, cái cách hắn nhìn Thanh, nói chuyện với Thanh, dùng thủ đoạn với Thanh sao mà giống với một người thế. Tại sao hắn lại cho Thanh cảm giác Thanh đang ở bên cạnh Long…?? Tại sao…??
Bàn ăn đã được dọn ra, Thanh đã đói lắm rồi. Cầm lấy cái thìa, Thanh nuốt nước bọt đánh ực một cái. Hắn phì cười bảo Thanh.
_Em ăn đi…!! Nhìn em bây giờ rất giống một đứa trẻ đang thèm sữa mẹ…!!
Thanh đỏ bừng cả mặt, lời ví von của hắn khiến Thanh cáu.
_Anh vừa bảo gì…?? Sao anh dám bảo tôi giống một đứa trẻ mới sinh hả…?? Đúng là đồ khùng…!!
Hắn nhíu mày.
_Em có biết từ tối hôm qua đến giờ em chửu anh, rủa anh bao nhiêu lần không hả…?? Em có muốn anh xử em không…??
Chiếc thìa Thanh đang cầm trên tay run run, Thanh lắp bắp nói.
_Không….không…!!
Hắn cảm nhận được sự sợ hãi của Thanh, được nước hắn làm tới.
_Em nên biết điều một chút. Anh nói gì em phải nghe, bảo gì em phải làm theo…!!
Hắn giả vờ thở dài.
_Nếu không anh mà xuống tay thì đời em kể như không còn chỗ để trốn nữa đâu. Anh mà muốn làm gì thì anh sẽ làm bằng được. Em nên tránh xa hắn ra, nếu em để anh thấy em và hắn âu yếm nhau thêm một lần nữa thì anh sẽ biến em thành của anh…!!

Thanh từ run hóa giận, Thanh hét.
_Sao anh dám nói với tôi như thế hả…?? Chính anh bắt cóc tôi ra đây, chính anh ép tôi hôn anh…!! Bây giờ anh lại yêu cầu tôi tránh xa anh ấy…!! Anh là gì của tôi…??, anh lấy tư cách gì để kiểm soát đời sống tình cảm của tôi…?? Tôi có quyền làm những gì mà tôi thích, tôi không phải nghe lời ai cả…!!
Thanh còn chưa dứt lời, hắn đứng dậy, hắn chồm người sang chỗ Thanh ngồi, một nụ hôn nhẹ lên môi Thanh. Thanh đỏ bừng cả mặt, Thanh run run.
_Anh…anh….!!
Hắn mỉm cười.
_Anh không nói đùa đâu. Anh sẽ thực hiện theo những gì mà anh nói. Anh từng bảo em là anh thích em nên anh không thể ngồi yên nhìn em thuộc về hắn được. Anh sẽ phải dành lấy em, giữ lấy em, và biến em thành của anh…!!
Thanh run giọng.
_Anh…anh bảo sao…?? Sao anh có thể nói thế…?? Tôi là bạn gái của anh Hoàng, tôi không thể làm tổn thương anh ấy, và anh cũng không thể làm như thế…!!
Hắn nắm lấy tay Thanh, đôi mắt hắn nhìn Thanh nồng nàn, hắn bảo.
_Anh biết là anh không nên làm tổn thương hắn nhưng trong tình yêu không thể có chuyện nhường hay không nhường, nếu em nói em yêu hắn, thích hắn anh sẵn sàng nhường em cho hắn nhưng nếu em không thích hắn, không yêu hắn thì sao…??
_Anh là một thằng đàn ông từ xưa đến nay khi đã yêu ai thì chỉ yêu duy nhất một mình người đó, chỉ muốn người đó thuộc về anh. Anh không thể chịu đựng được cảnh người con gái anh yêu tay trong tay đi với người con trai khác mà không phải là anh…!!
_Anh sẽ làm tất cả để hóa giải sự hiểu lầm này. Em hãy nói cho anh biết, em có yêu, có thích Hoàng Quân không…?? Em nói mau lên, anh cần phải biết được sự thật…!!
Thanh sợ hãi không nói nên lời, Thanh im lặng không đáp lời Long, Thanh cúi gằm mặt xuống. Long cười nhạt.
_Đến ngay cả bản thân em có thích có yêu Hoàng Quân không em cũng không biết thế thì làm sao em xác định được tình cảm của mình. Anh muốn em trong tình yêu phải rõ ràng, phải dứt khoát, anh không muốn em phải khổ sở, phải chia đôi con tim của em ra…!!
Thanh nhìn hắn, Thanh cay đắng nói.
_Nếu anh hỏi thì em cũng nói luôn. Em không thể yêu anh, không thể thích anh vì em đã là bạn gái của người khác, trái tim em đã thuộc về người khác. Dù em có đi hoang, có điên rồ, em cũng không cho phép bản thân em làm sai hơn nữa, làm khổ người khác hơn nữa. Em nên quay về vai trò của chính em thôi, trong trò chơi này em là một kẻ chiến bại, một kẻ không ra gì nhưng em sẽ cố gắng hết sức để không ai phải đau, phải rơi lệ vì em…!!
Hắn mai mỉa.
_Cô cao thượng quá, hoàn hảo quá và cũng ngu ngốc quá. Tại sao cô không sống thật với chính con người cô, không trung thành với cảm giác, với trái tim cô. Tại sao cô phải đóng giả là một người khác, phải cố gồng mình để làm vui lòng người khác. Cô có biết là cô đang hại chính mình và cũng đang làm hại người khác không…??
Thanh ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn, không thể ngăn được dòng nước mắt đang trực trào ra, Thanh khóc. Đã từ lâu lắm rồi, Thanh không còn biết khóc là gì, không còn biết đau là gì, Thanh vô tư sống, vô tư cười, vô tư trong sáng hồn nhiên đùa nghịch cùng mọi người.
Thanh không bao giờ nghĩ là cũng có lúc trái tim Thanh rung động vì một người con trai, càng không nghĩ là Thanh sẽ yêu, sẽ thích người mà Thanh ghét cay ghét đắng, sẽ yêu một kẻ mà từng có lúc Thanh muốn kẻ đó biến mất mãi mãi khỏi thế gian, từng muốn hạ đo ván kẻ đó. Tại sao ông trời lại trêu ngươi trái tim Thanh thế này…?? Tại sao ông lại sắp xếp một nửa của Thanh theo cách đó…?? Tại sao…??
Bữa ăn kết thúc, Thanh đi dọc mạn tàu, Thanh muốn hít thở khí trời, muốn tâm hồn thanh thản. Từ khi sống mà không còn là chính mình, Thanh đã quá mệt mỏi, quá chán chường, Thanh ước Thanh chưa bao giờ đồng ý đóng giả làm chị Thu thì hay biết mấy.
Nếu không đồng ý thì có lẽ Thanh đang vui vẻ với chúng bạn ở quê nhà, Thanh đang cùng chúng nó đá bóng, đánh nhau, đang cùng nhau nghe nhạc của nhóm Blue, đang cùng hát karaoke ở một nhà hàng nào đó, cùng nhau thức thâu đêm để xem một trận đá bóng, cùng hò hét khản cổ, cùng cãi nhau để bình luận xem trận đấu nào hay, xem đường chuyền bóng nào đẹp, xem cầu thủ nào giỏi.
Tất cả những điều đó nay đã quá xa rồi, Thanh không thể quay với con đường Thanh đã đi trước kia. Nếu Thanh chạy trốn, Thanh sẽ đi đâu, sẽ làm gì, Thanh không thể trở về nhà cha mẹ, không thể nói ọi người biết Thanh không phải là Thu, không thể nói Thanh không phải là bạn gái của Hoàng Quân.
Nếu Thanh nói ra thế giới của Thanh sẽ sụp đổ, Thanh sẽ bị người ta sỉ nhục, bị người ta quấy nhiễu, bị người ta làm phiền nhưng hơn ai hết sẽ có nhiều người vì Thanh mà phải chịu chung số phận. Thanh sợ vì Thanh, Hoàng Quân sẽ bị mất đi sự nghiệp, chị Thu không còn mong muốn sống nữa, lúc đó bố mẹ sẽ trách móc, sẽ không tha thứ cho chị ấy, còn trường học bên này sẽ đuổi chị ấy.
Thanh ôm lấy đầu, sống mà phải giữ quá nhiều bí mật trong lòng, Thanh cảm tưởng trái tim Thanh đang bị bóp nghẹt, từng mạch đập trong cơ thể đang tắc nghẽn, đầu óc Thanh là một khoảng trống vô tận, ngay cả con tim Thanh cũng không thể yêu, cũng không thể thích người con trai Thanh để ý.
Sống như thế có khác gì đang sống một đời sống vô nghĩa, Thanh đang mang một hình bóng của một người con gái khác, đang sống dưới danh nghĩa, danh phận của một người khác, đau đớn thay, nhục nhã thay, đúng là Thanh nên chết đi, nên biến mất, Thanh không nên đứng ở đây, không nên làm tổn thương ai nữa, Thanh nên đi, nên rời khỏi.
Thanh nhắm mắt, mũi hít một hơi dài, hai tay dang ra, gió biển làm chiếc váy Thanh đang mặc trên người bay bay, làm mái tóc Thanh xổ tung theo gió, làm trái tim Thanh dịu mát, làm lòng Thanh thanh thản, làm đầu óc Thanh được bình an.
Hình ảnh ấy, ánh mắt ấy đang được một người đứng đằng sau thu lại, anh ta đã chụp không biết bao nhiêu kiểu ảnh của Thanh. Thanh không biết gì, và cũng không cảm nhận được gì, bây giờ Thanh đang lắng lòng lại, đang cố quên đi hiện tại, đang cố quên đi những trách nhiệm mà sau khi trở về Thanh phải hoàn thành, phải mang nặng nó trên vai.
Hắn mặc một chiếc áo cánh phanh ngực, chiếc quần trắng, chân không dép, hắn tiến lại gần chỗ Thanh đứng, Thanh đang đứng trên đầu tàu, bây giờ trông Thanh rất giống một con chim xổ tung cánh bay trên bầu trời rộng lớn, có lẽ Thanh cũng ước Thanh được bay như thế.
Hắn đứng lặng nhìn Thanh, bàn tay hắn vòng từ sau lưng Thanh ra đằng trước, hắn ôm lấy Thanh. Thanh giật mình.
_Anh…anh làm gì thế…??
_Ôm em…!!
_Buông tôi ra. Tôi không muốn ai đi ngang qua đây nhìn thấy tôi trong tình cảnh này…!!
Hắn nghiến răng.
_Em sợ tin này đồn đến tai của bạn trai em chứ gì…?? Nếu thế anh càng phải cho hắn biết…!!