Tôi Ghét Thần Tượng

Chương 28: Chương 28





_Nếu thế thì tôi chúc mừng anh, vì số của anh may mắn mới gặp một người hoàn hảo như tôi, anh cũng nên cảm ơn thượng đế vì đã ình cái diễm phúc này….!!
Hoàng nhăn mặt lại vì anh chưa thấy ai lại trơ trẽn như con nhỏ Thanh này khi tự nhận bản thân mình như thế. Nhưng anh chàng phải công nhận một điều là danh tiếng, hình tượng của mình chẳng có tác dụng hay xi nhê gì hết với con nhỏ. Hoàng bắt đầu tò mò và muốn tìm hiểu thêm về Thanh.
Thanh thấy Hoàng im lặng không nói gì mà cứ nhìn mình chằm chằm. Thanh ngơ ngác không hiểu, con nhỏ khua tay trước mặt của Hoàng. Thanh quan tâm hỏi.
_Anh bị làm sao thế, có phải anh buồn vì không mượn được cuốn sách này không….??
Hoàng giật mình, anh chàng chưa kịp nói gì. Thanh đã chìa cuốn truyện ra trước mặt của Hoàng.
_Tôi chỉ trêu đùa anh thôi, anh cầm lấy đi khi nào anh đọc xong thì báo cho tôi biết để tôi còn mượn…!!
Hoàng kinh ngạc, anh không ngờ con nhỏ này lại biết điều và tốt bụng như thế, anh cứ tưởng nó là một đứa không biết điều chứ.
_Cô không hối hận khi đưa nó cho tôi chứ…??
Thanh mỉm cười hiền từ.
_Có sao đâu vì dù anh đọc trước hay là tôi đọc trước thì cũng như nhau cả. Tôi chỉ cần biết là nó vẫn còn ở đây là được rồi….!!
Hoàng phì cười cho cái lý lẽ của Thanh. Con nhỏ này đúng là một đứa ngây thơ.
_Cô có cần tôi trả ơn cô gì không…??
Thanh đang lựa sách, nghe Hoàng hỏi, Thanh lắc đầu đáp.

_Tôi có làm gì cho anh đâu mà anh cần phải trả ơn, chỉ cần anh mau đọc xong rồi cho tôi mượn là được rồi….!!
Thanh buồn cười, con nhỏ chưa thấy có tên nào ương bướng như tên này.
_Tôi đã nói là không cần anh phải trả ơn cho tôi rồi kia mà, không lẽ anh lại đi bắt người khác nhận ơn của mình….!!
Hoàng kiên quyết bảo Thanh.
_Xin lỗi nhưng đó là nguyên tắc làm người của tôi, vì vậy cô hãy nói ra yêu cầu của mình đi….!!
Thanh quay lại, cô nàng mỉm cười thật dễ thương rồi nói.
_Nếu thế anh hãy im lặng và ra kia ngồi đọc sách cho tôi nhờ, tôi chỉ yêu cầu anh làm như thế thôi….!!
Hoàng ngạc nhiên trước yêu cầu của Thanh. Anh chàng mỉm cười thích thú, con nhỏ này được đấy. Hoàng khoanh tay lại, anh chàng nói.
_Tôi nghĩ là mình đã tìm ra được một cách trả ơn cô rất hay….!!
Thanh ngước mắt lên nhìn Hoàng, cô nàng ngơ ngác hỏi.
_Anh tìm được cách gì….??
Hoàng kéo Thanh lại gần mình, anh chàng cười khì bảo con nhỏ.
_Cách này này…!!
Hoàng ôm chặt lấy Thanh rồi hôn con nhỏ. Thanh mở to mắt ra vì kinh ngạc và sửng xốt. Cả thân thể của Thanh như bị đông cứng lại. Thanh sợ hãi quá liền đẩy Hoàng tránh xa người mình ra, con nhỏ tiện tay tát cho Hoàng một cái rồi hét.
_Tên biến thái kia, anh làm cái gì thế hả…??
Hoàng xoa xoa vào má của mình. Anh chàng mỉm cười bảo Thanh.
_Tôi đã trả ơn cho cô xong rồi đấy, chào cô…!!
Hoàng cầm cuốn sách rồi bỏ đi. Thanh đứng chết lặng ở một chỗ. Tim của con nhỏ đập thật nhanh; mặt của nó đỏ lên và nước mắt trào cả ra; đôi môi run run vì khóc. Thanh bàng hoàng hết cả người, tại sao trên đời lại có một cách trả ơn người khác ngược đời như hắn chứ.
Thư viện vắng hoe, vì đang là ban trưa nên không có ai, không biết trời xui đất khiến thế nào mà Thanh và Hoàng lại ở đây vào lúc này. Hành động vừa rồi của Hoàng may mà không có ai nhìn thấy nếu không cô nàng Thanh lại phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa.
Thanh ngồi bệt xuống đất, Thanh tự hỏi bản thân là tại sao chỉ trong vòng có một ngày mà bao nhiêu chuyện xảy ra với mình là thế nào.
Thanh ôm lấy đầu, hai cuốn sách nằm ở bên cạnh. Đôi chân của Thanh nằm dài trên thềm nhà, Thanh đang nghĩ rất dữ ở trong đầu. Thanh tính từ việc bị bắt làm nô lệ của tên ác quỷ Long, rồi việc bị bắt ép phải kết bạn với kẻ thù là Kim và phải mang cơm sáng cũng như dọn phòng họp cho hắn. Thanh nhăn nhó nghĩ.
_Mình nên gọi điện cho chị Thu rồi thương lượng với chị về vụ chuyển sang một ngôi trường mới học cho xong, nếu mình mà tiếp tục học ở đây thì thế nào mình cũng phát điên lên. Chị Thu của mình chọn cái trường này để học đúng là một sai lầm, học đâu chả thấy suốt ngày chỉ thấy đánh nhau với cãi nhau….!!

Thanh sờ lên môi của mình thấy nó vẫn còn ướt, nụ hôn không cho Thanh cảm giác gì cả, Thanh chỉ coi nó giống như là hôn con Kitty ở nhà thôi. Nhưng bị cưỡng ép để làm chuyện này thật không hay chút nào. Cái tên chết tiệt, hắn tưởng hắn là ai mà ình cái quyền được ban phát cho kẻ khác chứ, bọn thần tượng đúng là cái bọn mắc dịch.
Thanh đứng lên, cô nàng cầm hai cuốn sách rồi chọn ình một cái bàn trống. Thanh tập trung vào đọc sách, cô nàng không muốn những chuyện phiền nhiễu kia ảnh hưởng đến cảm hứng của mình.Đọc được một lúc Thanh nghĩ.
_Mình phải cố gắng học thật giỏi để tham gia tranh cử, mình cần phải thay đổi cái vận mệnh đen đủi của mình mà để làm được điều đó mình cần tìm ai đó dạy kèm ình, nhưng khổ nỗi mình lại không biết ai cả, phải nhờ ai bây giờ hả trời…!!
Thanh lại bắt đầu suy nghĩ nên không đọc hay học được gì nữa. Thanh bực mình đứng lên rồi đến bàn thủ thư. Cô nàng nhẹ nhàng bảo.
_Cô ơi làm ơn cho em mượn hai cuốn sách này…!!
Cô thủ thư khẽ nhấc cái kính rồi nhìn Thanh một cái. Cô ôn tồn hỏi.
_Em đã mượn sách bao giờ chưa…??
Thanh gãi đầu vì Thanh có bao giờ đến đây đâu mà mượn. Thanh tự hỏi là chị Thu có bao giờ mượn sách mà chưa trả hay không. Cô nàng bí thế nên đành trả lời đại.
_Dạ rồi. Em rất hay mượn sách ở đây…!!
Cô thủ thư bảo Thanh.
_Cho cô mượn thẻ thư viện của em…!!
Thanh lôi tấm thẻ của Thu ra rồi đưa cho cô thủ thư. Cô dò tên của Thu trong một cuốn sổ lớn, cô trừng mắt lên bảo Thanh.
_Sao mấy cuốn lần trước em đã mượn lâu rồi mà vẫn chưa chịu trả nay lại đòi mượn thêm là thế nào…??
Thanh kêu khổ, đúng là bó tay với bà chị của mình, lẽ ra bà chị phải nhắc ình nhớ chứ, bây giờ lại bị mắng oan thế này.
_Vâng, em hứa sẽ mang trả sớm. Chào cô….!!

Thanh tiu ngỉu bước ra. Đúng là cái số không ra gì, đã không mượn được sách, còn bị tên kia cướp luôn nụ hôn và bị mắng oan nữa chứ. Đúng là bực cả mình.
Gió và không khí ồn ào xung quanh làm cho Kim có tỉnh táo đôi chút. Kim thấy mình đang được Kiên lai. Cô nàng lè nhè hỏi Kiên.
_Anh đang chở tôi đi đâu đây….??
Kiên giật mình hỏi lại Kim.
_Em đã tỉnh rồi đấy à, anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi mà….??
Kim đưa mắt nhìn ra hai bên đường, cô nàng cảm thấy lạ vì đây đâu phải là con đường để đi về nhà của mình, không lẽ hắn muốn đi đường tắt, nhưng ở đây cách xa nhà của mình quá, nếu đi đường này thì biết bao giờ mới tới nơi.
_Anh có bị lạc đường hay không vì em thấy chúng ta đang đi nhầm hướng rồi…??
Kiên lấp liếm bảo Kim.
_Làm sao mà nhầm lẫn được. Không lẽ em lại không tin vào khả năng của anh…??
Kim cảm thấy đầu mình nhức như búa bổ, mắt hoa lên và cả người đau như bị ai dần. Kim nghĩ hay là do rượu nên mình không nhìn rành, thôi thì để cho hắn lái xe vậy.
Kim không nói gì nữa mà nhắm mắt lại để ngủ. Kiên quay sang nhìn, hắn cười thầm.
_Dù cô có tỉnh táo hay không thì hôm nay cô cũng không thể nào thoát khỏi được bàn tay của tôi đâu….??