Tôi Ghét Thần Tượng

Chương 14: Chương 14





Hôm nay cũng là buổi học của Thu ở ngôi trường mới. Thu do nhút nhát hơn Thanh nên cô nàng cứ đứng tần ngần ở cổng trường mãi mà không dám vào.
Trang cô bạn thân của Thanh nhìn thấy nhỏ bạn của mình ôm cái cặp mà cứ nhìn vào trong như người ta đang nhìn trộm hay dình trộm cái gì đó.
Trang liền bước lại, cô nàng dơ tay đánh bốp một cái thật đau vào vai của bạn mình và hỏi.
_Con nhỏ này, sao không vào lớp đi, còn đứng đó làm gì…??
Thu choáng váng và kêu khổ, chúa ơi, bạn của con em mình đứa nào cũng dã man như con nhỏ này thì còn đâu là thân thể của mình nữa.
Thu nhỏ nhẹ nói.
_Ừ, tớ biết rồi….!!
Trang kinh ngạc, con nhỏ không tin vào tai mình nữa, sao Thanh hôm nay lại ăn nói ngọt ngào với mình thế nhỉ, khó hiểu thật, mọi hôm mà mình đánh lén nó, nó đều tránh được cơ mà, chưa hết nó còn quay lại ình một cái cốc thật đau vào đầu nữa.
Trang kinh ngạc nên chỉ nói được một câu.
_Ờ, chúng ta đi nào…!!
Không khí trường học ở đây tuy náo nhiệt nhưng chỉ bằng một góc ngôi trường mà nó đang học. Thu run run cất bước cùng Trang vào lớp.

Long vừa nhìn thấy Thu ở cửa lớp, anh chàng liền chạy lại và lôi ngay Thu lại, cậu ta hồ hởi nói.
_Việc cậu nhờ tớ đã làm xong cho cậu rồi….!!
Thu toát cả mồ hôi ra vì sợ và vì ngượng, nó rùng cả mình vì tuy đã lớn như thế này cô nàng vẫn chưa dám cầm tay của một thằng con trai, thế mà nay anh chàng này nắm tay của nó thật chặt và lôi nó thật sát vào cậu ta nữa chứ.
Thu cười khổ hỏi .
_Tớ đã nhờ cậu làm hộ gì à…??
Cả bọn kinh ngạc khi nghe giọng nói của Thu, chúng nó cũng giống như Trang thật không thể nào tin nổi, con nhỏ hôm nay sao lại bẽn lẽn và ngượng ngùng thế kia, ngay cả cái cách nó ăn mặc và đầu tóc cũng khác.
Nhưng bọn nó đang vui nên không để ý đến nhiều.
Long nhắc.
_Cậu không nhớ tuần trước cậu nhờ tớ mua hộ mấy tầm hình của nhóm nhạc Blue à….!!
Thu giả vờ vỗ vào cái đầu của mình.
_Xin lỗi cậu nhé vì mình mải vui mà quên mất…!!
Bọn bạn trong lớp mỗi lúc kéo đến một đông, chúng nó cười nói thật vui vẻ, đứa nào cũng đánh cho Thu một phát vào người chưa hết chúng nó còn gọi Thu là “đại ca” nữa chứ.
Thu nhăn mặt lại vì đau, nó không thể nào tin được con em của nó lại nổi tiếng và các bạn ở đây lại thân thiện đến thế. Xem ra cuộc sống của nó sau này sẽ rất dễ chịu.
Thu thở dài mắt nhìn xa xăm, nó hy vọng cô em của mình có thể chống trọi được với môi trường bên ấy, nếu không nó sẽ chết vì lo lắng.
Thầy giáo bước vào lớp, sau khi đứng lên chào thầy, bọn nó giở sách ra để học bài mới.
Thu là một đứa chăm chỉ học nên môn nào nó cũng giỏi không giống như Thanh. Thanh học vì bị bắt ép, chứ không tự nguyện như Thu.
Thầy giáo dạy Lý ghét nhất là Thanh vì nó hay gây mất trật tự trong giờ học nên thầy liền gọi con nhỏ đứng dậy và bảo.
_Thanh lên trả lời cho thầy câu hỏi trên bảng và mang vở bài tập của em lên đây….!!

Thu lễ phép nói.
_Dạ, em biết rồi….!!
Thầy giáo cũng kinh ngạc về thái độ ngoan ngoãn của nó, nhưng ông lại nghĩ biết đâu con nhỏ đang đóng kịch với mình thì sao. Nó mà không làm bài tập hay không trả lời được mình sẽ cho nó một con ngỗng ngay lập tức.
Trang lo lắng bảo Thu.
_Cậu có làm được không….??
Thu hiền từ mỉm cười.
_Được chứ, bài này cũng dễ mà….!!
Trang tròn xoe mắt nhìn con nhỏ bạn. Cứ mỗi lần Thanh bị thầy giáo gọi lên bảng, bao giờ nó cũng làu bàu gì đó ở trong miệng và cái mặt của nó nhăn lại cơ mà, sao hôm nay mặt của nó lại tươi rói như thế kia.
Thầy giáo cầm cuốn vở bài tập của Thu, ông ngạc nhiên vì cô nàng đã giải xong hết tất cả các bài tập của hôm trước thậm chí cả hôm nay nó cũng làm luôn rồi, chăm chỉ hiếm thấy, thật là lạ.
Thầy còn cảm thấy lạ hơn vì nó có thể trả lời được hết các câu hỏi của mình, chưa hết ông vặn nó thế nào nó cũng mỉm cười mà trả lời ông.
Cả buổi học hôm ấy Thu học rất hăng say vì đơn giản áp lực tâm lý của nó không còn nữa, bạn bè ở đây đứa nào cũng biết Thanh là một đứa giỏi võ và siêu về thể thao, nên không có đứa nào lại ngu dại tới mức đi giây vào cô nàng để chuốc họa vào thân.
Chúng nó cứ tưởng Thu là Thanh nên thái độ đối xử vẫn như trước, mà Thanh lại hay giúp đỡ bạn bè nên chúng nó rất yêu quý Thanh. Thu nhờ điều này nên cũng thơm lây.
Bọn nó biết khả năng kia của Thanh rồi, nhưng Thanh hôm nay khác quá, cả giờ học chú ý nghe giảng phát biểu liên tục và hay mỉm cười với mọi người. Bọn nó sửng xốt vì không tài nào hiểu nổi, tại sao một Thanh nghịch ngợm và hiếu động lại thay bằng một Thanh ngoan hiền và học giỏi là thế nào.

Thầy giáo dạy lý hài lòng về tinh thần học tập của nó hôm nay, ông chỉ mong hôm nào nó cũng như thế này cho ông nhờ. Mọi hôm ông dạy lý lớp này ông luôn phải điên đầu để đối phó với những trò nghịch ngợm của nó.
Giờ ra chơi, Trang vỗ vai Thu hỏi.
_Mày nói thật cho tao biết đi hôm nay mày bị gì vậy…!!
Thu buông cuốn sách xuống, nó mỉm cười.
_Mình có bị làm sao đâu, mình bình thường mà…!!
Trang nhìn thật sâu vào mắt của Thu, nó vẫn không tin nên hỏi lại.
_Mày có chắc là thần kinh của mày vẫn ổn chứ…??
Thu đáp.
_Thần kinh của mình vẫn ổn, chỉ là tự nhiên mình thấy thích học thôi…!!
Trang liền lấy tay sờ vào trán của Thu xem nó có bị ấm đầu không. Con nhỏ này hôm nay thay đổi kinh quá, sao bỗng dưng nó lại nói thích học là thế nào, nó ghét các môn mà liên quan tới các con số hay phải suy nghĩ lôgic, thế mà hôm nay ngay cả cái thằng Khoa học giỏi nhất lớp kia cũng phải thua nó, sao chỉ trong vòng có một tuần lại có thể biến đổi một con người từ không thích và không giỏi thành thích và học siêu như thế này.