Tôi đã từng đọc được một câu như thế này: “Cho đến tận bây giờ, tôi chỉ làm hai việc giúp cuộc đời mình hoàn chỉnh. Việc đầu tiên là yêu anh. Một
việc khác, là gả cho anh.”
Nếu xét hoàn cảnh của tôi vào câu trên thì có lẽ tôi chỉ mới làm được một
nửa. Hoặc tôi chỉ có thể làm được một việc, việc còn lại có lẽ quá xa
vời so với tôi.
Tôi yêu Phong!
Nhưng tôi thật bại rồi. Thất bại một cách thảm hại...
***
” Đồ tồi!” Trâm Anh vừa mở cửa phòng liền vơ gối ném vào đầu Phong. Hình
như chưa hả giận, nó còn lấy chăn trùm đầu Phong rồi dìm xuống nữa.
Phong đang nằm ngủ, bị tấn công liên tiếp thì phản ứng không kịp liền
nhíu mày chịu đòn sau đó xô Trâm Anh ra, quát: “Đủ chưa?”
”
Đủ cl ý! Bị điên à? Hay thật, hồi trước thì bảo đừng đóng giả làm người
yêu nữa, rồi cái gì mà đừng giở trò với con Vi, còn lưu hình người ta
trong điện thoại lâu lâu đem ra ngắm cười như thằng tự kỉ ấy. Nhìn là
biết thích con người ta rồi, thế mà lúc người ta tỏ tình lại từ chối.
Cậu có bệnh hoạn không?” Trâm Anh không chịu yếu thế liền đứng lên
giường mắng lại. Phong vẫn bình thản nhìn Trâm Anh hỏi: “Nói xong chưa?
Xong rồi thì đi ra cho người khác ngủ!”
” Này, thái độ đó là sao? Thả thính thì cũng phải có trách nhiệm chứ!”
” Thế mấy con thả thính trên facebook phải có trách nhiệm với từng thằng à?”
” Này...” Trâm Anh vừa hét lên thì cửa phòng lại mở ra. Cô Hòa ghé đầu nhìn vào bên trong nhăn mặt: “Hai đứa có im đi không?”
Đợi mẹ mình đi rồi, Phong mới nói: “Nhiều lúc không phải chuyện gì cũng làm theo ý mình được. Khuya rồi, về phòng ngủ đi!”
” Nếu không được biết lí do tớ không về!”
Phong thở dài bất lực. Chuyện này đâu phải chỉ Vi mới bị tổn thương, hay chỉ Trâm Anh cảm thấy mệt mỏi? Vậy còn cậu thì sao?
”
Cậu có từng nghĩ nếu không phải là tớ thì Vi sẽ hạnh phúc hơn không? Từ
trước đến giờ ai là người đem lại rắc rối cho cậu ấy? Cậu ấy xứng đáng
được người khác yêu thương...”
Trâm Anh hơi giật mình. Chung sống bao lâu nay nhưng đây là lần đầu tiên nó
nghe Phong tâm sự, cũng là lần đầu tiên nó trông thấy vẻ mặt này của
Phong. Nó thu lại bộ dạng hùng hổ của mình, khẽ ngồi xuống mép giường,
lúc mở miệng ngữ điệu nó cũng nhẹ hơn: “Vậy sao cậu không chính tay đem
lại hạnh phúc cho Vi? Vi thích cậu, cậu thích nó. Tại sao lại làm vậy?”
” Buổi tối trước hôm đó một ngày, Tuấn có nói chuyện với tớ. Nó nói nó thích Vi...”
Trâm Anh nghe thế thì nhăn mặt cắt lời Phong: “Thế nên cậu nhường? Dù là bạn thân cách mấy cũng không nên làm vậy. Nếu cùng thích một người thì phải cạnh tranh công bằng chứ! Vả lại người Vi chọn là cậu!”
”
Tớ sắp phải đi du học rồi!” Phong đột ngột lên tiếng khiến Trâm Anh im
lặng. Nó nhìn Phong bằng ánh mắt xót xa. Dù không cùng một dòng máu
nhưng trong lòng nó Phong vẫn là một người anh trai à nhầm em trai, cho
nên Phong buồn nó cũng buồn. Nó cố gắng khuyên nhủ: “Yêu xa cũng được
mà?”
Đêm, Phong không ngủ mà nằm trằn trọc. Ngường Tuấn? Sắp đi du học? Nhảm nhí! Tất nhiên cậu sẽ không vì lí do ấu trĩ đó mà từ chối Vi.
***
Công việc ở quán cà phê tôi vẫn làm đều đặn như bình thường, thậm chí là tỏ
ra nhiệt tình hơn mọi ngày. Chỉ có tôi mới biết làm vậy sẽ khiến tôi
không có thời gian nghĩ ngợi về Phong. Khoảng thời gian đó Tuấn cũng đặc biệt quan tâm đến tôi. Thật ra thì tôi cũng chẳng nghĩ nhiều vì tính
cậu ta vốn tốt bụng như vậy.
Thoắt cái đã đến mùa thu, mùa tôi yêu thích nhất. Nhưng năm nay tôi chẳng cảm nhận gì ngoài sự tẻ nhạt và đơn độc. Tôi nhìn lá rơi bên cửa sổ rồi lại nhớ tới Bi. Nghĩ rồi tôi thò tay xuống ngăn bàn lôi năm hòn bi ra.
”
Úm ba la Bi hiện hình!” Vừa nói tôi vừa thả lần lượt năm viên bi xuống
mặt bàn rồi khép hai ngón tay lại xoay xoay trên mấy hòn bi như niệm
phép tựa như năm đó tôi hay làm. Càng làm càng thấy mình điên nên tôi âm thầm lặng lẽ cất bi vào ngăn bàn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Rồi tôi lại đưa mắt về phía tượng đất con mèo đen ở trên bàn học. Tượng này là quà sinh nhật năm ngoái Phong tặng tôi. Tôi đặc biệt để ý, ở phía
dưới tượng có khắc một dòng chữ “Đập đi!“. Nhiều lần tôi rất muốn chữi:“Đập cái rắm! Quà Phong tặng mà bảo tôi đập.”
Tôi cầm con mèo lên, lặng lẽ đặt một nụ hôn sau gáy nó...
Ngày tựa trường đã đến. Tôi mang trong mình nỗi bồn chồn khi đến trường. Chẳng biết năm nay lại bị chuyển đi đâu?
Bảng danh sách lớp thì cao. Cơ thể tôi thể hiện rõ khả năng khiêm tốn, tiết
kiệm của Bà Mụ và Chúa Jesus khi tạo ra một tác phẩm nghệ thuật là tôi.
Vậy nên tôi chẳng thể xem được tên mình đang trôi dạt hướng nào. Đám
đông xô đẩy, tôi bị đẩy vào một người. Tôi vội vàng xin lỗi rồi giật
mình khi nhìn thấy người đó. Tôi ngẩn đầu nhìn Phong, hắn cúi xuống nhìn tôi. Hai chúng tôi bị đám đông xô đẩy đứng sát bên nhau không thể nhúc
nhích.
Phong trông khác trước quá. Ốm hơn, trông điềm đạm hơn và đặc biệt là không
còn mùi bạc hà thân quen nữa mà thay vào đó là một mùi hương hoàn toàn
xa lạ, mùi gỗ mộc.