Trường của tôi là
một trường chuyên của tỉnh nên số người theo học cũng khá đông, lại thêm trường rộng và đẹp nên mọi người ai ai cũng muốn nộp hồ sơ vào đây.
Trường rộng, học sinh nhiều, căn tin lại khá khiêm tốn nên vào giờ ra chơi,
căn tin lại trở thành 'địa ngục trần gian'. Nơi đây tập hợp rất nhiều
thành phần và nhiều loại mùi khác nhau. Từ mùi đồ ăn đến mùi nước hoa
nồng nặc của mấy nàng cho đến... hương thơm toát ra từ bên dưới cánh tay - nơi giao nhau giữa cánh tay và cơ thể.
Eo ôi, kinh! Tôi sắp chết vì ngạt thở mất! Làm ơn đi, Rexona với cả Nevia bán đầy thế kia!
Với độ dẻo dai, uốn éo đủ thứ kiểu, cuối cùng tôi cũng chen vào mua được
bịch bánh mì. Tôi liền hí ha hí hửng đi lên lớp. Lên đến nơi liền bắt
gặp Phong-thằng ngồi kế bên đang tay trong tay tình tứ với nàng Vision
mà tôi gặp ban sáng.
Giờ thì hay rồi. Lúc sáng va phải tôi cũng không nói gì thế mà bây giờ lại
chiếm luôn chỗ ngồi của tôi! Thôi thì mình đành tác hợp cho lũ trẻ vậy.
Tôi đành phải kiếm đại một ban ghế trống và ngồi ăn.
Tính tôi khá trầm, đối với người ngoài thì tôi khó gần nhưng với lũ bạn thân thì...yolo! Tôi không thích tính toán so đo vì nó làm tôi nhức đầu. Bỏ
qua được thì cứ bỏ, tội gì phải ghi nhớ trong đầu cho nó nặng óc. À mà
đừng thấy tôi không nói gì thì làm tới. Tôi chỉ nhịn lần một lần hai
thôi còn nhiều lần nữa thì đừng trách tôi vô tình.
Ánh nắng chói chang của buổi trưa chiếu rọi khắp sân trường, gió khẽ khàn lay động trên những là cây... (ọe sến dã man)
” Cậu là Ngọc Vi?” Tôi đang ngồi nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây, nhìn
thẳng thì giọng nói lạ vang lên. Khẽ xoay người về phía sau, tôi lại
trông thấy cô nàng Vision. Cô nàng này trông rất dễ thương, nhìn như búp bê vậy, nhất là cặp mắt to tròn đó đang nhìn tôi.
” Ừm, có gì không?” Tôi thắc mắc hỏi.
Cô nàng không nói không rằng tiến đến gần người tôi, cúi thấp đầu, khẽ thì thầm vào tai tôi:
” Né Thanh Phong ra dùm! Cám ơn!”
Nói rồi đứng thẳng lưng, quay người đi khỏi. Tôi chẳng hiểu chuyện gì cả.
Mà tôi cũng chẳng đụng chạm gì đến tên Phong ấy. Thôi thì chắc là có bồ
đẹp trai nên giữ như giữ vàng, cưng như cưng trứng! Tôi chu mỏ, bĩu môi
chế giễu sau đó đứng lên đi vệ sinh.
Từ khi ngồi đó cho đến lúc đi khỏi tôi vẫn không hề hay biết có một ánh
mắt đang nhìn mình, thu hết mọi biểu cảm của tôi từ ngơ ngác đến chu mõ, mọi hành động ngốc xít của tôi vào trong mắt. Sau khi tôi rời đi thì
môi người ấy khẽ nhếch lên.
Sau khi xả xong, tôi đứng dậy, xả nước sau đó định mở cửa đi ra thì lại nghe thấy giọng nói của bọn con gái lớp mình:
” Chúng mày trông thấy nhỏ Ngọc Vi không? Người gì mà bé như que kẹo mà dám đua đòi bám theo Thanh Phong!”
” Nhớ lúc nãy không? Không biết nó làm cái quần gì mà Thanh Phong bị đuổi ra khỏi lớp!”
” Uầy, lúc nãy tao quay xuống thấy nó chọc thằng Phong, thằng Phong nổi điên nên mới chữi nó. Ai dè bị đuổi khỏi lớp!”
” Đã xấu rồi còn không biết điều, mới bước vào lớp liền lập tức chui xuống ngồi kế Phong!”
Giọng đứa này, đứa kia thay nhau truyền đến tai tôi. Tôi cứng đờ, đứng im tại chỗ. Không biết tại sao nhưng tôi cảm thấy lạnh người như vừa bị tạt
một gáo nước lạnh. Tôi không thích để tâm đến những chuyện vặt vãnh này
nhưng gặp người khác nói xấu sau lưng mình, ganh ghét mình thì tôi nhất
thời cũng cảm thấy tổn thương. Cố hít một hơi thật sâu, đè nén những
nhức nhối trong lòng, tôi chờ đến khi bọn con gái đi khỏi thì mới lấp ló bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Vừa bước vào lớp tôi được chứng kiến một cảnh khá đặc sắc. Cặp của tôi bị
vứt lung tung trước cửa ra vào, sách vở cũng rơi vãi đầy dưới đất. Bọn
lớp tôi vẫn cứ hồn nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tôi lặng người.
Khẽ im lặng cúi đầu nhặt từng quyển vở sau đó dốc vào ba lô trở lại, tôi trầm mặc bước về chỗ ngồi.
Tôi không nói gì, chỉ im lặng giở sách ra đọc. Lâu lâu ngước mắt lên thấy
bọn con gái len lén nhìn tôi. Bọn nó thấy tôi ngước đầu thì vội vàng đảo mắt sang nơi khác.
Tôi trầm mặc thế thôi. Thật ra là đang dồn nén tâm trạng. Mấy ai biết được tôi muốn khóc đến độ nào!
Thử nghĩ mà xem, ngay ngày đầu tiên đi học lại bị đối xử như thế này thì ai mà không tủi.
Phong có nhìn tôi nhưng chỉ nhìn 2 giây sau đó lại vục đầu xuống bàn nằm ngủ.
Tự nhiên thấy nhớ hồi cấp 2 quá! Những lúc tôi bị ức hiếp như thế này thì
cả bọn đều sôi sục tựa như tụi nó bị người ta chọc chứ không phải tôi.
Khi ấy dù có ấm ức cỡ nào thì cũng thấy dễ chịu hơn bây giờ. Lên cấp 3,
sống ở một môi trường khác, không gian khác và những người thân quen
cũng không còn bên cạnh. Để rồi giờ phút này đây, dù muốn khóc tôi cũng
chẳng dám khóc!
Phong vẫn nằm im như thế, yên tĩnh như thế nhưng nhìn vào Phong tôi lại có
cảm giác quen thuộc. Cảm giác đã từ rất lâu đột nhiên lại trỗi dậy trong tôi khiến tôi muốn chạy tới bên cạnh cậu ấy. Cứ tưởng cậu ta sẽ im lặng mãi thế nhưng Phong lại lên tiếng:
” Muốn khóc thì cứ khóc, chã ai cấm cả!”
Tôi hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn Phong. Tôi nghe lầm chăng? Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu khép chặt mí mắt, chẳng có dấu hiệu nào nói
rằng cậu ta vừa cất tiếng cả. Nhưng dù sao tâm trạng của tôi cũng tốt
hơn nhiều!
Cảm ơn nhé!