Nghĩ rằng thắng thua đã tỏ, Bảo Quốc vỗ tay đứng dậy nói:
- Phần bầu lại chức vụ tổng giám đốc đã kết thúc, tiếp theo chúng ta tính chuyện nội bộ tập đoàn đi.
Chú ba, mấy ngày trước con trai chú tự ý lấy tiền của một chi nhánh ở tình L mà không hề có hóa đơn chứng từ, đây là hành vi cưỡng đoạt tài sản, chú cảm thấy nếu tôi báo công an thì con trai chú sẽ đi tù bao nhiêu năm?
Ông Lộc đập bàn đứng dậy quát:
- Mày dám…
Bảo Quốc chỉ nhìn ông ta rồi mỉm cười, hai bên đã chính thức trở mặt thì làm gì còn có chuyện anh ta dám hay không chứ?
Anh ta đang muốn bức cho hai người chú của mình phải chủ động rút lui hoặc cúi đầu sống như một con chó trong tập đoàn, hiển nhiên bị anh ta nắm thóp trong tay, ông Lộc không thể làm gì khác ngoài yên lặng nghe thằng cháu mình phán xét.
Còn về phần ông Thọ thì đừng nói tới, ông ta đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Lúc này Bảo Quốc lại mở miệng:
- Tiền của tập đoàn phải trả đủ, còn về phần luật pháp, để tránh sau này Trần thị bị mấy tên sâu mọt làm hại thì hai chú hãy giao cổ phần ra rồi cầm tiền an hưởng tuổi già đi.
Ông Thọ nghiến răng quát:
- Mày đừng làm càn, ông nội mày vẫn còn sống, ông ấy sẽ không cho phép mày lộng quyền như vậy đâu.
Bảo Quốc nhếch môi cười nhạo, anh ta biết ông nội đang giữ hơn ba mươi phần trăm cổ phần Trần thị, nhưng hiện tại trong tay anh ta đã có hơn ba mươi lăm phần trăm, kể cả khi ông cụ Trần không đứng về phía mình, anh ta cũng có thể khống chế cả tập đoàn.
Sở dĩ vẫn chưa tuyên bố lấy luôn chức chủ tịch là vì anh ta muốn cho ông nội của mình một cơ hội, tốt nhất ông cụ không nên có ý định tước quyền của anh ta, nếu không đừng nói tập đoàn, ngay cả một tài sản nhỏ anh ta cũng không để lại và viện dưỡng lão chính là nơi đến cuối cùng của ông cụ.
Mà ông Thọ cũng biết rõ điều này nên khi thấy Bảo Quốc không quan tâm tới lời đe dọa của mình thì cũng bắt đầu lo sợ.
Đột nhiên Nhã Trúc lên tiếng:
- Ép các chú bán cổ phần cho mình ngay trong sản nghiệp của gia đình, cậu không cảm thấy quá đáng sao, để cha chồng biết được, người mẹ kế này cũng không giúp được cậu đâu.
Rõ ràng Bảo Quốc hơn Nhã Trúc tận năm tuổi nhưng giọng điệu lại như kẻ bề trên răn dạy con cháu khiến anh ta vô cùng tức giận.
- Cô nên hiểu thân phận của mình là gì, một ả vợ bé thấp kém lại ở đây giương oai diễu võ, để cô vào Trần thị làm là đã may mắn cả đời cô tích được rồi, vốn dĩ nếu cô an phận tôi còn cho cô công việc để kiếm ăn, nhưng bây giờ xem ra không thể rồi.
Bảo Quốc đuổi thẳng mặt Nhã Trúc, các cổ đông đều hoang mang nhìn nhau, giữa Bảo Quốc và Nhã Trúc, họ đương nhiên chọn Bảo Quốc, nhưng cũng không thể không thừa nhận năng lực của Nhã Trúc, cô ấy thật sự làm rất được việc.
Mặc dù không có bằng cử nhân kinh tế hay bất cứ bằng đại học nào, nhưng kế hoạch cô ấy đề ra, phương án cô ấy thi hành đều mang lại nguồn lợi nhuận lớn cho Trần thị.
Vậy mà bây giờ chỉ vì một câu nói của Bảo Quốc mà bị đá đi, không phải do năng lực không đủ mà là do ân oán cá nhân.
Nếu một ngày nào đó họ làm trái ý của anh ta, có khi nào anh ta sẽ không quan tâm đến những gì họ cống hiến mà đuổi họ đi hay không?
Bảo Quốc không biết tâm tư của đám cổ đông, anh ta cảm thấy mình làm không sai và nghĩ rằng người khác cũng bức xúc vì Nhã Trúc được đưa vào Trần thị bằng con đường không sáng rọi, chắc chắn họ hoàn toàn ủng hộ anh ta đuổi cô ấy đi.
Nhã Trúc nhìn vào đồng hồ, đoán chừng người cũng sắp tới bèn đứng dậy nói:
- Những gì tôi làm cho Trần thị các vị đều biết, sở dĩ có cuộc họp hôm nay là do cậu Quốc không đủ năng lực lèo lái tập đoàn, cậu ấy được mọi người ủng hộ giữ vững chức tổng giám đốc tôi không có ý kiến vì đây là bản lĩnh cá nhân của cậu ấy, nhưng lộng quyền đuổi hết người này đến người khác, ép buộc hai chú giao cổ phần trong tay ra, hành vi này có khác gì cướp bóc độc tài đâu chứ?
Nhã Trúc liên tục chất vấn, nhóm cổ đông cũng không lộ vẻ gì nhiều nhưng trong lòng đã sớm nôn nao rối loạn, chỉ có Bảo Quốc vẫn ngủ quên trên chiến thắng cười nhạo:
- Dù cô có xảo ngôn đến mấy cũng không thay đổi được cốt cách thấp hèn của mình đâu.
Nhã Trúc, cô đã bị sa thải, hãy rời khỏi Trần thị trước khi bảo vệ lên tới ném cô ra ngoài.
Nhã Trúc vẫn đứng đó không nhúc nhích, Bảo Quốc liếc nhìn trợ lý bên cạnh mình, anh ta hiểu rõ lập tức lấy điện thoại ra gọi bảo vệ lên phòng họp.
Nào ngờ chưa kịp gọi thì cửa phòng đã bị đẩy vào, Linh Lan đi phía trước, luật sư của ông cụ Trần theo sau.
Bảo Quốc nhăn mặt hỏi:
- Cô tới làm gì? Đây không phải nơi cô có thể tới.
Mặc dù bây giờ anh ta có ý định sẽ bắt cô về bên cạnh mình nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ tha thứ cho việc cô làm bậy trong giang sơn của mình.
Linh Lan không quan tâm tới anh ta mà ngồi xuống bên cạnh Nhã Trúc, luật sư đi cùng cô mở miệng:
- Cô Lan đây là cháu nuôi của ông cụ Trần, ông cụ đã chuyển nhượng ba mươi phần trăm cổ phần của mình cho cô ấy, hiện tại cô ấy là cổ đông lớn nhất Trần thị.
Ầm!
Tất cả mọi người trong phòng họp đều cảm thấy kinh ngạc xen lẫn hoang mang, họ chưa từng nghe nói tới cô cháu gái nuôi này, tại sao hôm nay lại xuất hiện?
Luật sư phân phát tài liệu về việc chuyển nhượng cho từng người, ngay cả ông Lộc và ông Thọ cũng không khỏi sửng sốt với chuyện này, tiếp theo đó họ lập tức cảm thấy tức giận, ông cụ thà đưa người lạ cổ phần cũng không muốn chia thêm cho họ một phần trăm nào sao?
Họ rất muốn nói Linh Lan giả dạng nhưng có luật sư của ông cụ Trần bên cạnh, lời muốn nói lại nuốt vào trong bụng.
Bảo Quốc siết chặt tài liệu trong tay, biểu cảm vặn vẹo hung tợn, tròng mắt long lên sòng sọc cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Linh Lan.
Ông nội của anh ta thật sự có thể làm tới mức này sao? Rốt cuộc tại sao ông cụ lại đối xử với anh ta như vậy?
Nếu đã thế thì đừng trách anh ta bất hiếu vô tình.
Rầm!
Bảo Quốc đập bàn nói:
- Việc chuyển nhượng cổ phần cho một người xa lạ đã đủ thấy tinh thần của ông nội tôi đã không còn được minh mẫn, chức vụ chủ tịch này tôi sẽ tự mình đảm nhiệm sau đó đưa ông cụ ra nước ngoài điều trị thật tốt, các vị thấy thế nào?
Đám cổ đông nhìn nhau, mặc dù bất mãn với cách làm của Bảo Quốc nhưng họ vẫn ủng hộ anh ta, sau đó anh ta quay sang nhìn ông Lộc và ông Thọ cười nói:
- Tôi sẽ cho các chú cơ hội sửa sai nếu ủng hộ tôi.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng họ cũng lựa chọn đứng về phía Bảo Quốc.
- Hiện giờ tôi có bốn mươi phần trăm cổ phần, hai cô cộng lại chỉ có ba mươi hai phần trăm, ai thắng ai thua chắc không tới nỗi không đoán được đâu nhỉ?
Linh Lan mỉm cười nói:
- Hình như anh đã quên phần của mẹ anh rồi nhỉ?
Bảo Quốc tựa lưng vào ghế tự tin đáp:
- Hiện tại bà ấy đang điều trị tâm thần, ai cho phép sử dụng tài sản của bà ấy?
- Mẹ đã chuyển hết cổ phần cho em trước khi xảy ra chuyện rồi.
.