Linh Lan biết Nhã Trúc sẽ không dừng tay cho nên cũng không khuyên nữa, chỉ thầm nghĩ trước khi cô ấy làm ra chuyện không thể cứu vãn thì chính cô sẽ kết thúc tất cả.
Không bao lâu sau bà Hương và Chí Hòa đi vào bệnh viện thăm Nhã Trúc, bà Hương thấy cô ấy và Linh Lan đã quen biết nhau từ trước thì rất ngạc nhiên, tuy nhiên bà cũng không hỏi gì nhiều.
Lại thấy Linh Lan gầy hơn lúc trước, trên mặt cũng lộ rõ vẻ u buồn, bà bèn hỏi:
- Gần đây con bận rộn lắm hay sao mà để bản thân gầy như vậy?
Dù chỉ mới quen biết nhau hơn nửa năm nhưng bà có cảm giác rất thân thiết với Linh Lan, nhìn cô, bà luôn nhớ về đứa con gái xấu số của mình.
Linh Lan gượng cười đáp:
- Con vẫn bình thường, chắc là mấy hôm nay ăn không ngon nên hơi sụt cân.
Chí Hòa đứng bên cạnh nói xen vào:
- Hay chị về nhà ăn đồ ăn mẹ em nấu đi, mẹ em nấu ngon lắm.
Nghe lời nói ngây thơ của em trai, Linh Lan nhoẻn miệng cười, thật sự cô rất nhớ cơm mẹ nấu, nhưng bây giờ cô còn tư cách ăn nữa hay không?
Lúc này Nhã Trúc chợt hỏi:
- Vết thương lần trước trên vai Lan đã lành chưa?
Từ sau khi Đình Nam cảnh cáo không cho cô ấy qua lại với Linh Lan, cô ấy không có cơ hội quan tâm cô, không biết vết thương kia có để lại di chứng gì hay không.
Bà Hương và Chí Hòa vừa nghe vậy lập tức tỏ vẻ lo lắng, bà Hương hỏi:
- Chuyện gì vậy? Sao con Lan lại bị thương?
Biết Linh Lan không giỏi nói dối nên Nhã Trúc chủ động kể lại chuyện mình bị người tâm thần tấn công, Chí Hòa vừa nghe vậy lập tức nhớ đến chuyện Đình Nam đến trường tìm mình, có lẽ khi đó cô đã bị đâm nhập viện rồi.
Cậu quay sang nhìn Linh Lan, trong lòng vô cùng tự trách, đáng lẽ hôm đó cậu nên túm lấy Đình Nam hỏi cho rõ ràng để vào viện chăm sóc cô chứ không phải sợ hãi khí thế của anh mà làm con rùa rụt cổ như thế.
Càng nghĩ Chí Hòa càng cảm thấy mình hèn nhát, bất chợt sự tự ti trong lòng cậu trở nên bành trướng.
Rốt cuộc cậu còn có tư cách thích thầm Linh Lan nữa hay không đây?
Bà Hương không có nhiều suy nghĩ quanh co như Chí Hòa, bà nắm tay Linh Lan, dè dặt hỏi:
- Con cho dì xem vết thương được không?
Vừa nghe Linh Lan bị thương lòng bà đã nóng như lửa đốt, lúc sau lại biết cô bị dao đâm thì càng thêm hốt hoảng, vì thế mới đưa ra yêu cầu này.
Linh Lan cảm động trước sự quan tâm của mẹ bèn gật đầu đầu ý, sau đó xoay lưng lại kéo vai áo xuống.
Nơi bị đâm vẫn còn sẹo nhưng đã nhạt đi nhiều, bà Hương đau lòng đặt tay lên đó mà vuốt ve, tuy nhiên ngay sau đó hai mắt bà trợn to, một vết bớt vô cùng quen thuộc nằm ngay sống lưng của Linh Lan đập thẳng vào tầm nhìn của bà.
Vết bớt kia giống hệt vết bớt trên lưng con gái bà, vị trí, kích cỡ cũng rất trùng khớp, tại sao lại như vậy?
Bà Hương ngẩn ngơ nhìn Linh Lan, trong đầu vô cùng hỗn loạn, lúc mới biết tên cô giống hệt tên con gái mình thì bà đã rất kinh ngạc, nhưng mặt mũi hình dáng hai người quá khác nhau nên bà cũng tự động gạt bỏ suy nghĩ kỳ lạ, nhưng bây giờ ngay cả vết bớt cũng giống.
Thế này còn là trùng hợp nữa không?
Linh Lan thấy bà Hương im lặng không nói gì bèn quay lại nhìn bà, phát hiện bà đang khóc thì vội hỏi han:
- Dì sao vậy?
Bà Hương lắc đầu, bàn tay cứ nắm chặt tay cô không buông, đây là đứa con gái số khổ của bà, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà cô không chịu nhận bà và em trai, nhưng biết cô vẫn còn sống thì bà đã mãn nguyện lắm rồi.
- Dì không sao, chỉ là khi nhìn con, cô nhớ con gái của mình quá nên khóc thôi.
Linh Lan cúi đầu xuống, nước mắt cũng trào ra khỏi bờ mi, cô cảm thấy mình rất bất hiếu khi khiến mẹ đau lòng, nhưng bây giờ cô không thể thừa nhận thân phận thật cũng như không xứng làm con của bà nữa rồi.
Nhã Trúc thấy bầu không khí trở nên đau thương bèn nói:
- Dì à, dì cứ đau buồn như thế sẽ ngã bệnh mất, lúc đó ai sẽ lo cho Chí Hòa, với cả dì có thể xem Linh Lan như con ruột của mình mà, đúng không?
Bà Hương ôm Linh Lan vào lòng, gật đầu nói:
- Đúng vậy, Linh Lan mãi mãi là con gái ngoan của dì mà.
Hai người ôm nhau khóc một hồi, Chí Hòa đứng bên cạnh cũng lặng lẽ lau nước mắt, sau cùng vì không muốn ảnh hưởng đến sức khỏe của Nhã Trúc và bà Hương, mọi người cũng ngừng khóc.
Linh Lan thấy hiện tại trời đã trưa nên để bà Hương và Chí Hòa ở lại canh chừng Nhã Trúc, còn mình thì ra ngoài mua đồ ăn.
Tuy nhiên vừa đi hết dãy hành lang phòng bệnh, một người nào đó chợt bước ra chắn ngang đường đi của cô.
- Ông chủ muốn nói chuyện riêng với cô.
Linh Lan nhìn người nọ, sau một hồi suy nghĩ cũng thận trọng gật đầu rồi đi theo đối phương.
Cô được đưa đến một gian phòng trà, hương thơm dịu nhẹ chui vào chóp mũi khiến tinh thần của cô thoải mái hơn nhiều.
- Con đến rồi, mau ngồi xuống dùng thử trà ông nội pha đi.
Linh Lan dè dặt ngồi xuống đối diện ông cụ Trần.
Từ sau lần gặp ở bệnh viện, cô và ông cụ không chạm mặt nhau lần nào nữa, cô hận nhà họ Trần nhưng không hận ông cụ, vì thế cũng không muốn dính líu quá nhiều tới ông ấy.
- Ông gọi con đến có chuyện gì sao?
Linh Lan đi vào thẳng vấn đề, ông cụ Trần lại đẩy ly trà về phía cô, nói:
- Uống đi, chẳng phải lúc trước con thường khen trà ông pha ngon sao?
Linh Lan cụp mắt nhìn ly trà, một đứa con gái sống ở tỉnh lẻ mười mấy năm như cô đương nhiên không biết bình phẩm trà, uống vào miệng cảm thấy ngon thì khen ngon, lúc trước ông cụ Trần thường cười tít mắt mỗi khi nghe cô khen, thật không ngờ ông cụ còn nhớ đến tận bây giờ.
Linh Lan cầm ly trà lên uống một ngụm, mùi vị vẫn như xưa.
- Ngon lắm ạ.
Ông cụ gật gù, sau đó tự pha tra cho chính mình, uống xong một ngụm ông cụ thở dài nói:
- Ông đã biết chuyện con Trúc bị sảy thai rồi, đến giây phút quan trọng nhất nó vẫn không gọi cho thằng Phát thì cũng chứng tỏ thằng con này của ông không hề đáng tin một chút nào.
Hơn nữa theo ông cụ biết thì cho đến bây giờ ông Phát vẫn chưa biết chuyện Nhã Trúc gặp tai nạn, một người như vậy làm sao làm chỗ dựa cho người ta?
Nghe ông cụ than thở, Linh Lan trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Ông có biết kẻ nào đã hại Trúc không?
Ông cụ ngạc nhiên hỏi ngược lại:
- Con nghi ngờ vụ tai nạn hôm qua là có người đã sắp đặt à? Là ai?
Linh Lan im lặng không nói gì, nhưng ông cụ Trần lại hiểu, sau cùng bất lực lắc đầu.
- Ông sẽ điều tra kỹ về chuyện này, nếu thật sự là do nó làm, ông sẽ bắt nó chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Linh Lan vẫn không lên tiếng, cô không tin ông cụ có thể từ bỏ Bảo Quốc, bởi lẽ anh ta là ứng cử viên sáng giá nhất để ông cụ trao quyền thừa kế kia mà.
Nhìn phản ứng của Linh Lan, ông cụ chỉ cảm thấy mình đã già rồi, có một số chuyện không thể lo chu toàn được nữa.
Ông cụ cầm lấy xấp hồ sơ bên cạnh đưa cho Linh Lan rồi nói:
- Trong này là ba mươi phần trăm cổ phần của Trần thị, ông đưa hết cho con, nhà họ Trần nợ con, bây giờ cũng nên trả rồi.
.