Tối đó, Linh Lan ngồi ở phòng khách chờ đến tận ba giờ sáng mới thấy Đình Nam lọ mọ chao đảo về nhà.
Linh Lan vội vàng chạy tới đỡ anh vào trong nhà, sau khi giúp anh lau người thay đồ xong xuôi, cô mới thở phào ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhìn người đàn ông nhắm chặt mắt trên giường, cô không biết anh đã ngủ hay đang cố tình tránh mặt cô, nếu không muốn gặp thì chỉ cần không trở về là được rồi, dù sao anh cũng đâu phải có mỗi căn nhà này.
Linh Lan đưa tay niết niết gương mặt điển trai của Đình Nam, lớp da này thật sự không tồi, so với Rabanut thì sao nhỉ? Nực cười là mười năm làm tình nhân cô lại chưa một lần dám nhìn thẳng mặt người ấy, nhưng ngẫm lại thì thần làm sao giống người, có lẽ chỉ có một con mắt hoặc hai cái miệng chăng?
- Hầy, phải chi anh không yêu cô ta thì tốt rồi.
Linh Lan than thở một câu, nếu người Đình Nam yêu không phải Á Hân thì cô không cần phải lừa gạt tình cảm của anh, dù chỉ là rung động nhất thời nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi.
Tuy nhiên Linh Lan không hề biết rằng Đình Nam vốn không say đến mức quên hết trời đất, chẳng qua anh không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với cô nên mới giả vờ thôi.
Bây giờ nghe cô than thở thế này, trái tim anh lại hơi nhói.
Cô đang buồn vì biết anh vẫn còn yêu người cũ sao?
Trong giọng nói của cô, anh nghe ra một điều gì đó tiếc nuối, giống như thất vọng muốn buông bỏ vậy.
Lúc này Linh Lan chợt nói tiếp:
- Thật không hiểu đàn ông các anh thích cô ta vì điều gì nữa, xinh đẹp sao? Bây giờ tôi cũng xinh đẹp mà? Không những vậy tôi còn biết săn sóc người khác lại chung thủy nữa, khi tôi yêu ai rồi sẽ một lòng một dạ vì người đó, mặc kệ anh ấy thành công hay thất bại, chỉ cần anh ấy không bỏ rơi tôi, tôi sẽ theo anh ấy tới cùng trời cuối đất.
Linh Lan không nhịn được mà nói ra bức xúc trong lòng mình, người phụ nữ Á Hân kia chính là con rắn độc, hết chen chân vào hôn nhân của người khác bây giờ còn dây dưa tình cũ, cô đoán cô ta chẳng yêu thương gì Bảo Quốc hay Đình Nam, thứ cô ta muốn là quyền lực của nhà họ Trần và một lốp xe dự phòng mà thôi.
Mà Đình Nam nghe cô lầm bầm xong chỉ biết âm thầm thở dài, đây là những lời bình thường cô không dám nói, đợi khi anh say khướt không biết gì mới thốt ra sao? Thú thật thì cô nói đúng, trong thời gian quen Á Hân, cô ta chưa bao giờ nấu cho anh một bát cháo hay giúp anh đeo cà vạt, thậm chí khi có cơ hội làm mợ chủ nhà họ Trần, cô ta cũng thản nhiên vứt anh đi như vứt rác.
Nhưng cảm xúc của con tim không thể nào khống chế được, anh vẫn yêu người làm tổn thương mình vô điều kiện, đồng thời có vẻ bây giờ anh đang làm tổn thương chính người con gái có tình cảm với mình rồi.
- Lúc nãy tôi không kìm nén được cảm xúc của mình mà nói ra những lời anh không thích nghe, nhờ vậy mới đập tan ảo tưởng không nên có trong lòng tôi.
Như vậy cũng tốt, từ nay về sau tôi sẽ trở thành một tình nhân ngoan ngoãn mà anh mong đợi, đợi hợp đồng kết thúc, hai chúng ta cũng không còn dây dưa gì với nhau nữa.
Một năm cũng đủ để cô khiến gia đình chồng tan vỡ rồi.
Linh Lan nói xong thì rụt tay lại sau đó đứng dậy trở về phòng riêng của mình.
Cô vừa đi Đình Nam lập tức mở mắt ra, trong ánh mắt chứa đầy sự không nỡ.
- Hóa ra lời cô ấy nói trong xe chỉ thốt ra khi cơn ghen không kiểm soát được, vậy mà mình còn tưởng cô ấy mỉa mai mình.
Đình Nam úp bàn tay vào mặt, trong lòng rối như tơ vò, rốt cuộc anh phải làm sao mới đúng đây?
…
Nhà họ Trần.
Sau khi bà Phương trở về thì lập tức trút giận lên người giúp việc, Á Hân vội khuyên:
- Mẹ đừng vì hạng người đó mà ảnh hưởng sức khỏe.
Bà Phương nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sớm muộn gì mẹ cũng kêu thằng Quốc giật sập tập đoàn rác rưởi đó.
Á Hân nhanh chóng phụ họa theo, trong lòng lại có ý tưởng mới, ban đầu cô ta cũng định nhờ Bảo Quốc tấn công tập đoàn W, tuy nhiên nếu cô ta có thể chiếm được cả cơ ngơi của Đình Nam sau đó khống chế anh, để anh chỉ có một mình cô ta thì còn gì hơn?
Đến lúc đó cô ta chẳng cần phải phụ thuộc và nhà họ Trần nữa rồi.
- Hân! Hân! Con có nghe mẹ nói gì không?
Do mãi đắm chìm trong ảo tưởng về một tương lai được người người nịnh bợ, Á Hân hoàn toàn không nghe thấy bà Phương đang nói chuyện với mình, đến khi bị bà ta vỗ mạnh vào vai, da thịt truyền tới cơn đau nóng rát cô ta mới hoàn hồn.
- Dạ mẹ… Con xin lỗi, vừa rồi con đang nghĩ đến bệnh tình của cha con nên hơi mất tập trung.
Bà Phương liếc xéo cô ta một cái rồi nói:
- Suốt ngày lo chuyện không đâu, sao không nghĩ cách làm bụng mình to ra đi, kết hôn được gần một năm rồi mà không có dấu hiệu gì cả.
Nếu không sinh được thì để người khác sinh, đừng chậm trễ việc nối dõi của nhà họ Trần.
Dứt câu bà ta trừng Á Hân một cái rồi đứng dậy bước lên lầu, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt tái mét của con dâu.
Á Hân nhìn theo bóng lưng của mẹ chồng mà lòng phẫn hận không thôi, trong mắt bà ta, cô chỉ là công cụ sinh con thôi sao? Cống hiến của cô ta cho nhà họ Trần suốt một năm qua chẳng lẽ đều là công cóc à?
Cô ta đặt tay lên bụng của mình rồi hít một hơi thật sâu.
Có con với Đình Nam chỉ là phương án phụ, tốt nhất đứa trẻ này vẫn nên là con của Bảo Quốc.
Ring ring…
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Á Hân bắt máy.
- Chuyện gì?
- Thưa phó giám đốc, streamer Hồng Lệ của nền tảng Kola nói muốn gặp cô để cho cô xem bí mật của Amaryllis.
Á Hân nhíu mày, mấy ngày trước cô ta đã tự mình mời streamer Amaryllis này về Vạn Nghiệp làm việc nhưng bị cô thẳng thừng từ chối, vốn đang tức giận, cô ta bèn quát:
- Bảo cô ta cút đi, Vạn Nghiệp không cần đồ thừa của Kola!
Bên kia bèn đáp:
- Tôi đã mời cô ấy đi rồi, nhưng cô ấy đã gửi cho tôi đoạn ghi hình Amaryllis lén lút cặp kè đại gia, tôi nghĩ thông tin này sẽ tạo nên đả kích lớn cho Kola, để tôi chia sẻ cho cô nhé.
Tiếp đến điện thoại của Á Hân truyền đến âm thanh tin nhắn, cô nhăn nhó mở lên xem thì hai mắt lập tức mở lớn.
- Đây không phải biển số xe của Đình Nam sao?.