Thẩm Niệm nghĩ đến điều gì đó, cô quay đầu nhìn Lục Lăng Xuyên, nghiêm túc hỏi: "Anh có thích biển không?"
Không đợi anh trả lời, cô lại thu ánh mắt về, tiếp tục nhìn ra biển và tự nói: "Em rất thích biển."
Gió biển thổi qua, Thẩm Niệm cảm thấy thế giới trước mắt mình trở nên rõ ràng hơn.
Cô khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió biển mơn man.
Giờ trời nóng, ngay cả gió thổi qua người cũng ấm áp, không còn cảm giác rát buốt.
Khóe miệng Thẩm Niệm cong lên, cô mỉm cười nói: "Nếu có thể, sau khi nghỉ hưu em muốn mua một ngôi nhà bên bờ biển, có lẽ em thật sự rất thích biển."
Cuộc đời có quá nhiều ngã rẽ, mỗi khi đến một ngã rẽ mới, đều phải đưa ra một lựa chọn mới. Chỉ cần chọn sai một lần, sẽ không bao giờ có thể quay lại được nữa.
Cảm giác lo lắng, sợ hãi đó thực sự quá mệt mỏi.
Biển thì khác, rộng lớn bao la, bốn phía đều là biển, không cần phải cố ý chọn hướng, đi đâu cũng được, dù trôi dạt đến đâu, ta đều có thể chiêm ngưỡng những cảnh đẹp độc đáo.
Cô nghĩ, cô thực sự rất thích biển.
Lục Lăng Xuyên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Niệm.
Cô mặc một chiếc váy hai dây hoa nhí màu xanh nhạt, làn da trắng đến nỗi ai nhìn cũng phải ghen tị.
Cô có dáng người cao nhưng rất gầy, xương quai xanh lộ rõ, kết hợp với gương mặt thanh tú mà bao người đàn ông chỉ cần nhìn một lần đã say đắm, khiến cả thân hình cô trông thật thanh thoát và quyến rũ.
Thẩm Niệm khẽ ngẩng đầu cảm nhận làn gió biển, để lộ đường viền cằm đẹp đẽ, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài và dày.
Nụ cười nhẹ nhàng nở trên khóe môi, trong sáng và thuần khiết như dòng suối, khiến cô trông thật sạch sẽ và trong trẻo.
Cô giống như nữ thần của biển cả.
Lục Lăng Xuyên nhìn cô một lúc lâu, rồi thật lòng nói: "Em mặc váy trắng còn đẹp hơn."
Chiếc váy hoa xanh nhạt này rất đẹp, nhưng nếu cô mặc váy trắng, có lẽ sẽ còn rực rỡ hơn.
Lục Lăng Xuyên không bao giờ quên được lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô đứng sau Lăng Nhụy, mặc chiếc váy trắng như một nàng tiên lạc vào nhân gian.
Khi thấy anh, cô thoáng ngẩn ra, sau đó nở nụ cười e thẹn và lịch sự.
Nụ cười đó khắc sâu vào tim Lục Lăng Xuyên, mãi không quên được, dù lúc nào nghĩ lại, tim anh cũng không ngừng đập nhanh hơn.
Đã rất lâu rồi anh chưa thấy cô mặc đồ trắng.
"..." Nghe lời của Lục Lăng Xuyên, Thẩm Niệm mở mắt, quay đầu nhìn anh.
Bất ngờ, cô mỉm cười, khẽ nói: "Cuộc sống cần nhiều trải nghiệm, em nghĩ mặc những màu khác cũng rất đẹp."
Không nhất thiết chỉ phải mặc màu trắng.
Mặt trời đã lặn, gió biển cũng lạnh hơn nhiều, Thẩm Niệm nói với Lục Lăng Xuyên: "Trễ rồi, em về trước đây, Lục tổng cứ tự nhiên."
Nói xong, cô nhấc váy và bước về phía khách sạn.
Lục Lăng Xuyên không đi theo cô, anh đứng yên tại chỗ, tiếp tục nhìn ra biển.
Bỗng dưng, Lục Lăng Xuyên cảm thấy trên chân mình có thêm một "phụ kiện" nhỏ. Anh cúi xuống, liền thấy một bé con đang ôm chặt lấy chân mình.
Cô bé nhỏ xíu, cao chưa tới đầu gối của anh.
Chính là cô bé con lúc nãy.
Cái đầu nhỏ xinh của cô bé vẫn cột búi tóc do Thẩm Niệm làm cho, dễ thương đến mức khiến người ta mềm lòng.
Lục Lăng Xuyên nhìn cô bé, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng hơn nhiều: "Có chuyện gì vậy?"
Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy kỳ lạ, không ngờ mình lại có thể dịu dàng đến thế.
Cô bé ngước mắt nhìn anh, giọng trẻ con non nớt: "Anh ơi, mẹ em sắp đưa em về rồi, em đến chào tạm biệt anh."
Nghe vậy, Lục Lăng Xuyên ngẩng đầu, liền thấy mẹ của cô bé đứng không xa. Cô ấy đang cầm đồ cho con mình, đứng đó chờ đợi, khi thấy anh nhìn lại, cô khẽ gật đầu và nở một nụ cười rất lịch sự.
Lục Lăng Xuyên mỉm cười, cúi xuống bế cô bé lên. Cô bé nhỏ xíu nép vào lòng anh, hai bàn tay mũm mĩm tự giác ôm lấy cổ anh.
"Cô bé, tạm biệt nhé."
Cô bé ôm Lục Lăng Xuyên, hôn lên má anh một cái: "Anh ơi, mai em có thể gặp lại anh không?"
Lục Lăng Xuyên đến đây là để làm việc chứ không phải du lịch, ngày mai anh có cuộc đàm phán công việc quan trọng, thực sự không có thời gian để đi dạo chơi.
Nhưng nhìn vào đôi mắt đen láy của cô bé, Lục Lăng Xuyên không nỡ từ chối, bèn gật đầu: "Có chứ, miễn là tối nay con ăn ngoan và ngủ sớm, thì ngày mai vẫn có thể gặp chú."
Anh đã lớn tuổi như mẹ của cô bé, nên gọi là chú mới đúng.
Trẻ con vẫn là trẻ con, lập tức bị cuốn theo: "Vậy mai con chơi xây lâu đài cát với chú nhé."
"Được." Lục Lăng Xuyên đáp.
"Chú bế Hàm Hàm chụp ảnh nhé!"
"Được." Lục Lăng Xuyên đồng ý hết.
Cô bé vui vẻ, ôm chặt Lục Lăng Xuyên, gương mặt nhỏ nhắn áp vào anh, cười khanh khách.
Cảm nhận được sự mềm mại của khuôn mặt bé con, Lục Lăng Xuyên mỉm cười khẽ, thì thầm:
"Nếu chú cũng có một bảo bối đáng yêu như con thì tốt biết mấy."
Nói xong, đáy mắt anh thoáng hiện lên vẻ u buồn.
Cuối cùng chỉ là giấc mộng Nam Kha, si tâm vọng tưởng mà thôi.
…………………………
Ngày hôm sau, Lục Lăng Xuyên đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ sớm. Anh mặc vest chỉnh tề, trông cực kỳ trang trọng, còn Thẩm Niệm vẫn khoác lên mình bộ đồ công sở gọn gàng, tóc búi lên ngăn nắp, đeo cặp kính gọng đen. Vẻ ngoài ấy khiến gương mặt dịu dàng của cô thêm phần thanh nhã, bớt đi chút ánh sáng rực rỡ.
Hôm nay là buổi đàm phán hợp tác, cô không phải nhân vật chính, nên không cần phải ăn mặc quá nổi bật.
Địa điểm gặp gỡ đã được hẹn trước tại sân golf, khi hai người đến nơi thì đối tác cũng vừa tới.
Xuống xe, Lục Lăng Xuyên đi trước và bắt tay với tổng giám đốc đối tác.
“Trâu tổng, ngưỡng mộ danh tiếng của ông đã lâu."
Đối phương là một người trung niên, dáng người to béo, tóc thưa kiểu "Địa Trung Hải". Khi thấy Lục Lăng Xuyên, ông ta cười không khép miệng: "Chào anh, Lục tổng! Lâu nay tôi đã nghe danh tiếng của anh, Lục tổng thật là tài giỏi trẻ tuổi!"
"Quá khen rồi."
Sau khi trao đổi vài lời xã giao, Lục Lăng Xuyên bắt đầu giới thiệu: "Đây là em trai tôi, Lục Lăng Thần, cùng với hai quản lý dự án, quản lý Dư và phó quản lý Trần, và thư ký của tôi, Thẩm Niệm."
Sau khi lần lượt bắt tay, ánh mắt của Trâu tổng cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Niệm, mắt ông ta sáng lên: "Thì ra đây là trợ lý xinh đẹp luôn đi bên cạnh Lục tổng, ngưỡng mộ đã lâu!"
Trong giới kinh doanh, ai cũng biết đến Lục Lăng Xuyên, cũng không ai không biết anh có một nữ trợ lý vừa trẻ trung vừa tài giỏi. Nếu không nhờ sự giúp đỡ của cô, Lục Lăng Xuyên khó có thể nhanh chóng đứng vững trong giới kinh doanh và vượt qua nhiều đối thủ trong một thời gian ngắn như vậy.
Lục Lăng Xuyên đích thực là một nhân tài, nhưng trợ lý của anh cũng là một người không thể xem thường.
Bị gọi tên đột ngột, Thẩm Niệm vẫn giữ nụ cười chuẩn mực, cô khẽ gật đầu với Tào tổng: "Chào Trâu tổng, tôi là Thẩm Niệm."
Chỉ một nụ cười, một ánh mắt, thậm chí chỉ cần nghe giọng nói của cô, đã đủ để thấy Thẩm Niệm không giống người bình thường. Trâu tổng nở nụ cười hiểu rõ: “Khó trach trợ lý Thẩm lại được khen ngợi nhiều đến vậy, khí phách này quả thật rất tuyệt vời."
Thẩm Niệm mỉm cười: “Trâu tổng quá lời rồi, có cơ hội được trò chuyện với Trâu tổng là vinh dự của tôi."
Lời đáp IQ cao của Thẩm Niệm khiến tâm trạng của Trâu tổng rất vui.
Ông ta chỉ vào chàng trai trẻ đứng bên cạnh mình và cười giới thiệu: "Đây là cháu trai của tôi, tuổi tác tương đương với cô, hiện đang theo tôi học hỏi và rèn luyện thêm.”