Sau khi ra khỏi hội trường, đầu óc Thẩm Niệm có chút hỗn loạn, trong tâm trí không ngừng hiện lên ánh mắt nóng bỏng của anh.
Trước đây, ánh mắt anh nhìn cô là sự tức giận, là căm hận, là lạnh lùng.
Có vẻ như đã rất lâu rồi anh không nhìn cô một cách nghiêm túc như vậy.
Chỉ một ánh mắt, suýt chút nữa khiến cô không thể chống đỡ.
Thẩm Niệm cúi đầu, tâm trí rối bời bước đi, đột nhiên va phải thứ gì đó, cô lùi lại một bước.
"Niệm Niệm?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, có chút bất ngờ: "Tiêu Mộc Bạch?"
“Anh cũng đến sao?" Thẩm Niệm hỏi.
Nhìn thấy Thẩm Niệm, Tiêu Mộc Bạch nở một nụ cười dịu dàng: "Ban đầu không định đến, nhưng sau nghĩ lại, kỷ niệm 100 năm của trường chỉ có một lần, bỏ lỡ thì không còn nữa, nên anh đã đến."
Nói xong, anh nhìn Thẩm Niệm: "Sao vậy? Sắc mặt em trông không được tốt lắm, ngay cả đi đường cũng không nhìn phía trước."
Thẩm Niệm khẽ cười: "Không sao, chỉ là sáng nay có hơi sốt nhẹ."
Sau khi trả lời Tiêu Mộc Bạch, Thẩm Niệm rất tự nhiên chuyển đề tài, nhìn cây bút trên tay anh, rồi hỏi: “Anh đang làm gì vậy?"
"Viết điều ước."
"Điều ước?"
"Ừ."
Theo ánh mắt của anh, Thẩm Niệm mới phát hiện bên cạnh có một cây đại thụ buộc đầy những dải lụa đỏ và tấm thiệp, giống như những cây cầu nguyện ở chùa chiền.
Nhìn cây đó, Tiêu Mộc Bạch rơi vào hồi ức, anh gọi Thẩm Niệm: "Niệm Niệm."
"Ừ?"
“Em còn nhớ cây này không?"
Nghe vậy, Thẩm Niệm có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Mộc Bạch.
Cô không có ấn tượng gì về cây này, không hiểu sao Tiêu Mộc Bạch lại hỏi như vậy.
Thấy ánh mắt không hiểu của cô, Tiêu Mộc Bạch mỉm cười: “Em còn nhớ lần trước mình cứu một cái cây không?"
"Nhớ." Thẩm Niệm gật đầu, cô có ấn tượng với chuyện này: "Cây đó đã chết khô, lúc đó trường chuẩn bị liên hệ công nhân để chặt cây, nhưng anh đã tự mình đến tìm hiệu trưởng, nói rằng sẽ cứu sống nó..."
Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Thẩm Niệm thoáng hiện lên một nụ cười.
Có lẽ chính vào lúc đó, cô mới thực sự chú ý đến Tiêu Mộc Bạch.
Là do cô chưa từng thấy điều gì như vậy, dù sống từng ấy năm, Tiêu Mộc Bạch là người đầu tiên cô gặp lại muốn cứu một cây đã chết.
Thấy Tiêu Mộc Bạch mỉm cười, Thẩm Niệm chợt hiểu ra, nhìn lại cây đại thụ, kinh ngạc nói.
"Là cây này sao?"
"Ừ." Tiêu Mộc Bạch vỗ vỗ vào cây: "Có phải thay đổi rất lớn không?"
Đúng vậy, thay đổi lớn đến nỗi Thẩm Niệm cũng không nhận ra.
Cô ngẩng đầu nhìn những thứ trên cây: "Cây này sao lại trở thành cây cầu nguyện?"
"Sau khi cứu sống cây này, không biết từ đâu mà tin đồn lan ra, rằng cây này vượt qua đại nạn tất sẽ có phúc, nếu viết điều ước lên rồi buộc lên đó nhất định sẽ thành hiện thực. Sau đó, tin đồn ngày càng lan rộng, cây này đã trở thành cây cầu nguyện của trường A, trở thành một cảnh đẹp của trường."
Nghe xong, Thẩm Niệm cảm thấy dở khóc dở cười.
Trên thế giới này làm gì có thần thánh nào, tất cả chỉ là tự an ủi bản thân mà thôi.
Tiêu Mộc Bạch đi đến bên cạnh, trong bụi cỏ bên cạnh có một cái giá giống như hộp thư, anh mở hộp thư ra, bên trong có rất nhiều tấm thiệp nhỏ và dải lụa đỏ.
Anh lấy một tấm thiệp, một cây bút, rồi bước tới đưa cho Thẩm Niệm.
"Cái gì đây?" Thẩm Niệm nhìn thứ trên tay, chưa hiểu.
"Để tiện cho mọi người cầu nguyện, trường đã đặt sẵn giấy bút ở đây, em có thể viết điều ước của mình lên rồi treo lên chỗ cao nhất, như vậy ông trời sẽ thấy điều ước của em và giúp em thực hiện."
Nghe những lời như dỗ trẻ con từ miệng một người đàn ông trưởng thành, Thẩm Niệm không nhịn được cười: “Em không tin mấy thứ này."
Tiêu Mộc Bạch lại nhìn cô với vẻ nghiêm túc: “Em đừng không tin, anh nghe nói có sinh viên đã để lại lời cầu nguyện trên đó, sau đó điều ước của họ đã thành hiện thực. Chính vì có người thực hiện được điều ước, nên cây cầu nguyện này mới nổi tiếng như vậy.”
Tiêu Mộc Bạch đưa đồ cho Thẩm Niệm, rồi giơ lên món đồ trong tay mình: “Dù sao cũng chẳng mất tiền, coi như viết cho vui, cầu may mắn.”
Tiêu Mộc Bạch đã nói vậy, Thẩm Niệm chỉ đành gật đầu: “Vậy được thôi.”
Dù sao cũng chỉ là viết cho vui.
Để dỗ Thẩm Niệm viết, Tiêu Mộc Bạch cũng viết một điều ước.
Không xa đó có một chiếc bàn đá, hai người ngồi đối diện nhau.
Nhìn thấy Tiêu Mộc Bạch thật sự nghiêm túc viết điều ước, Thẩm Niệm cũng nghiêm túc hơn.
Cô suy nghĩ một chút, rồi cúi đầu bắt đầu viết.
Viết xong, cô gấp tờ giấy lại, rồi cho vào túi nhung đỏ, dùng bút ký tên mình lên trên túi.
"Thẩm Niệm."
Sau khi làm xong, cô kéo hai sợi dây ở hai bên lại rồi thắt nút, như vậy người khác sẽ không thể nhìn thấy nội dung bên trong.
Sau khi xong xuôi, Thẩm Niệm ngẩng đầu lên, Tiêu Mộc Bạch bên kia cũng đã làm xong.
Anh đưa tay ra: “Em có muốn anh giúp treo lên không?"
Thẩm Niệm cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, gật đầu: "Phiền anh rồi."
“Khách sáo làm gì.” Tiêu Mộc Bạch nhướng mày.
Cởi áo vest, Tiêu Mộc Bạch tự nhiên đưa cho cô: “Giữ giúp anh nhé.”
Thẩm Niệm nhận lấy áo khoác.
Anh nới lỏng cà vạt, rồi cởi cúc tay áo, xắn tay áo lên, sau đó cầm hai tờ điều ước bước đến cây cầu nguyện.
Anh nhìn quanh tìm vị trí, rồi bật nhảy, tay nhanh nhẹn bám lấy cành cây, từ từ leo lên.
Thẩm Niệm đứng dưới nhìn, thấy anh leo lên gần đủ rồi, cô lên tiếng: “Treo ở đó là được.”
Càng lên cao, cành cây càng mảnh, càng dễ bị ngã, Thẩm Niệm vốn không tin vào cây cầu nguyện nên cũng không yêu cầu treo điều ước của mình lên chỗ cao nhất để được trời thấy.
Tiêu Mộc Bạch ngẩng đầu nhìn lên, rồi nói với Thẩm Niệm: “Không sao, anh có thể leo lên cao hơn chút nữa.”
Nói xong, anh bước lên một cành cây khác.
“Này!" Thẩm Niệm gọi anh, nhưng Tiêu Mộc Bạch rất bướng bỉnh, quyết tâm leo lên cao nhất.
Trái tim cô treo lơ lửng khi thấy anh leo ngày càng cao, nhưng may mắn là không có gì xảy ra, anh đã leo lên thành công. Đầu tiên, anh buộc điều ước của Thẩm Niệm vào chỗ cao nhất, rồi treo điều ước của mình bên cạnh.
Sau khi buộc xong, anh bắt đầu leo xuống.
Xuống nhanh hơn lên, anh cẩn thận bước xuống từng chút một, cuối cùng khi chỉ còn cách mặt đất hơn hai mét, anh nhảy xuống.
Tiêu Mộc Bạch phủi tay, nhướng mày với Thẩm Niệm, cười nói: "Xong rồi, điều ước của chúng ta ở chỗ cao nhất, như vậy khi ông trời giúp thực hiện điều ước, điều đầu tiên thấy sẽ là của chúng ta."
Thẩm Niệm ném áo khoác của anh về phía anh: "Nguy hiểm như vậy mà anh còn cười được!"
Vừa rồi khi Tiêu Mộc Bạch xuống vì quá vội, anh đã vô tình đạp phải một cành cây rất mảnh, cành cây không chịu được trọng lượng của anh mà gãy ngay lập tức.
May mà Tiêu Mộc Bạch phản ứng nhanh, kịp thời giữ thăng bằng, nếu không từ độ cao đó ngã xuống, không biến thành ngốc cũng là do trời thương anh.
Tiêu Mộc Bạch bị ném một cái, giả vờ than thở: "Không phải vì muốn điều ước của em được thực hiện trước nên anh mới leo cao vậy sao.”