"Đèn Khổng Minh?" Thẩm Niệm cảm thấy có chút kỳ lạ: "Đây chẳng phải là thứ chỉ có vào dịp Tết Nguyên Tiêu sao?"
Tết Nguyên Tiêu là vào tháng hai, đã qua lâu rồi.
"Đúng vậy." Tiêu Mộc Bạch chỉ đáp một tiếng, không giải thích thêm, mà dẫn cô đến một quầy hàng nhỏ bên cạnh để mua một chiếc đèn Khổng Minh.
Mở bao bì bên ngoài, rồi chuẩn bị đèn Khổng Minh.
Trước đây Thẩm Niệm chỉ nghe nói về đèn Khổng Minh, nhưng chưa bao giờ thả thử, cảm thấy rất thú vị nên rất chủ động giúp đỡ.
Sau khi chuẩn bị xong, Tiêu Mộc Bạch đưa cây bút bên cạnh cho cô.
Thẩm Niệm không hiểu: "Gì vậy?"
"Đèn Khổng Minh còn gọi là Thiên Đăng, dân gian gọi là đèn ước nguyện hoặc đèn cầu nguyện, là một loại sản phẩm thủ công rất cổ xưa. Ngày nay, người ta thả đèn Khổng Minh để cầu phúc, tự tay viết những điều ước lên đèn, hy vọng ước nguyện sẽ thành hiện thực, hạnh phúc quanh năm."
Giải thích xong, Tiêu Mộc Bạch nhìn cô, nói: "Đèn Khổng Minh bay lên trời, gần với thiên đường nhất. Viết những gì em muốn nói với Lục Lăng Nhụy lên đèn, như vậy Lục Lăng Nhụy trên thiên đường sẽ có thể thấy được."
Nhìn đèn Khổng Minh, Thẩm Niệm lại lắc đầu: “Em không có gì muốn nói với cô ấy cả."
Giọng cô rất nhẹ: “Em chỉ là... muốn gặp lại cô ấy."
Ngẩng đầu lên, cô nở một nụ cười thật tươi với Tiêu Mộc Bạch.
....................................
Buổi tối, Tiêu Mộc Bạch đưa cô đến cổng khu dân cư.
Thẩm Niệm nắm chặt dây an toàn, quay đầu nhìn Tiêu Mộc Bạch: "Cảm ơn anh, hôm nay em rất vui."
"Vui là tốt rồi." Tiêu Mộc Bạch thấy có một lọn tóc lòa xòa trên mặt cô, anh đưa tay định vén lên, Thẩm Niệm liền hơi lùi lại.
Động tác của anh dừng lại, rồi thu tay về: "Trời không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm."
"Ừ, anh về cẩn thận."
"Ừ.”
Tháo dây an toàn, Thẩm Niệm xuống xe.
Cô vào khu dân cư, đi thang máy lên rồi mở cửa.
Trong nhà tối om.
Sau khi đóng cửa, cô lần mò công tắc trên tường.
"Cạch" căn phòng bỗng chốc sáng lên, Thẩm Niệm quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông trong phòng khách, khẽ giật mình.
Lục Lăng Xuyên đang ngồi trên ghế sofa, nhìn cô với vẻ mặt không cảm xúc.
Khi anh nhìn thấy chiếc váy trắng trên người cô và bó hoa hướng dương trong tay, đôi mắt anh bỗng co lại, cảm xúc ghen tuông trào lên trong lòng.
"Hừ!" Anh cười lạnh: "Thẩm Niệm, quyến rũ nhỉ..."
“Tôi không biết anh đang nói gì." Thẩm Niệm đặt bó hoa xuống bên cạnh, cúi đầu thay giày.
Lục Lăng Xuyên sải bước tới, ném mạnh bó hoa hướng dương xuống đất.
Thẩm Niệm chỉ cảm thấy lưng mình đau nhói.
Lục Lăng Xuyên đưa tay bóp chặt cằm cô, ánh mắt hiện rõ sự giận dữ.
"Em với Tiêu Mộc Bạch đã ở bên nhau rồi à? Lén lút sau lưng tôi bao lâu rồi? Thẩm Niệm, tôi không ngờ em lại giỏi đến thế đấy, thậm chí còn thay cả quần áo nữa, hôm nay hai người đi thuê phòng khách sạn nào..."
"Bốp!" Thẩm Niệm tát mạnh vào mặt anh, cô tựa đầu vào tường, ngẩng đầu lên nhìn anh đầy bướng bỉnh.
Cái tát này cô dùng hết sức, trên má Lục Lăng Xuyên hiện rõ dấu tay.
"Đã đánh bay hết những thứ bẩn thỉu trong đầu anh chưa?" Cô nhìn anh hỏi.
"......"
Thẩm Niệm nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đôi mắt cô không còn gợn sóng nào nữa.
"Lục Lăng Xuyên, tôi chấp nhận sự thù hận và trả thù của anh là vì anh là anh trai của Lục Lăng Nhụy. Tôi đã mang thai cho anh hai đứa con, tự vấn lương tâm, tôi không nợ anh điều gì cả, điều duy nhất tôi nợ, từ đầu đến cuối chỉ là Lục Lăng Nhụy mà thôi."
Nhắc đến hai đứa trẻ, ánh mắt Lục Lăng Xuyên thoáng hiện lên nỗi đau, hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề hơn.
Thẩm Niệm cũng nghĩ về hai đứa con chưa kịp chào đời của mình, cô cười.
"Giữa chúng ta là mối thù của chúng ta, không liên quan gì đến Tiêu Mộc Bạch."
"Hay là anh nghĩ, tôi không xứng đáng được người khác quan tâm?"
Cô chăm chú nhìn anh, hỏi: "Anh thật sự muốn ép tôi đến chết mới cam lòng sao?"
Lời của Thẩm Niệm khiến lòng Lục Lăng Xuyên trùng xuống, bàn tay đang bóp cằm cô bỗng siết chặt.
"Em là của tôi!"
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng động nhỏ vang lên, mồ hôi hòa vào màn đêm, Lục Lăng Xuyên nắm chặt tay cô, mồ hôi từ trán trượt xuống mũi, cuối cùng rơi trên xương quai xanh của Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm buộc phải chịu đựng, cô nhắm chặt mắt, cắn răng, từ đầu đến cuối không hề phát ra tiếng nào.
Anh ôm chặt lấy cô trong lòng, như muốn hòa tan cô vào máu thịt mình, động tác không ngừng, miệng liên tục lặp đi lặp lại những lời điên cuồng.
"Em là của tôi."
"Thẩm Niệm, chúng ta cùng xuống địa ngục đi."
Giữa họ luôn có một ranh giới không thể vượt qua mang tên Lục Lăng Nhụy.
Cô không thể buông bỏ được chuyện mình đã bỏ rơi Lục Lăng Nhụy mà chạy trốn, còn anh, mỗi lần nhìn thấy cô, trong đầu lại không thể kiểm soát mà hiện lên hình ảnh Lục Lăng Nhụy nằm trong vũng máu.
Năm đó khi Lăng Nhụy nhảy từ trên lầu xuống, cô ấy chưa chết ngay, cơ thể vẫn còn ấm, cô ấy còn có thể nhìn anh và mỉm cười.
Cô ấy dần dần trở nên lạnh lẽo trong vòng tay anh.
Anh muốn cứu cô ấy nhưng bất lực.
Nỗi tuyệt vọng đau thấu xương ấy khắc sâu vào tận xương tủy.
Nếu kiếp này không thể bất chấp tất cả ở bên nhau, thì hãy cùng nhau xuống địa ngục.
Kiếp này, cô và anh đã định sẵn sẽ mãi quấn quýt không dứt.
……………………
Sáng hôm sau, khi Thẩm Niệm tỉnh dậy, Lục Lăng Xuyên đã rời đi.
Những năm qua, anh thường xuyên đến đây qua đêm nhưng Thẩm Niệm chưa bao giờ nhìn thấy lúc anh tỉnh dậy, mỗi lần cô mở mắt, anh đã rời đi rồi.
Cô ngồi dậy, chỉ vừa động đậy đã cảm thấy toàn thân đau nhức, mềm nhũn.
Cô chống tay lên giường, từ từ ngồi dậy, từng bước chậm rãi, lảo đảo bước vào phòng tắm, trông như một bà lão.
Giống như mọi ngày, Thẩm Niệm rửa mặt, chuẩn bị xong xuôi rồi chuẩn bị ra ngoài.
Cô mang theo rác từ mấy thùng rác trong nhà xuống dưới.
Vào phòng khách, Thẩm Niệm tìm một vòng mới thấy thùng rác, cuối cùng tìm thấy ở bên kia bàn trà.
Cùng lúc đó, cô còn phát hiện một hộp bánh kem.
Thẩm Niệm ngẩn người, chiếc hộp bánh kem được buộc dây, phía trên còn có một chiếc nơ bướm đẹp mắt.
Thân hộp bánh là loại trong suốt, bên trong có một chiếc bánh kem không lớn, kiểu dáng cũng rất đơn giản.
Vì bánh kem cần được bảo quản lạnh, nhưng bây giờ trời đã nóng lên, để qua đêm trong không khí ở nhiệt độ thường, chiếc bánh đã tan chảy đến mức không thể ăn được nữa.
Nhìn chiếc bánh đó, Thẩm Niệm thẫn thờ.
............................
Lục Lăng Xuyên không đến công ty mà quay về nhà họ Lục.
Khi bước vào phòng khách, anh vừa vặn gặp Lục Lăng Thần.
"Anh." Lục Lăng Thần lên tiếng.
"Ừ." Lục Lăng Xuyên đáp lại, rồi hỏi: "Gần đây mẹ thế nào?"
"Tình trạng cũng khá ổn, tốt hơn trước nhiều rồi."
"Ừ."
"Anh à..." Nghĩ một lúc, Lục Lăng Thần lại gọi anh.
"Sao?" Lục Lăng Xuyên liếc nhìn cậu.
"Có những lời của mẹ, không cần phải nghe theo." Lục Lăng Thần nghiêm túc nói.
Lục Lăng Xuyên nhếch môi: "Trẻ con thì cứ lo học hành cho tốt."
"Em không còn là trẻ con nữa, em đã hai mươi tuổi rồi." Lục Lăng Thần nghiêm túc đính chính.
"Anh, em biết là dù em nói gì anh cũng sẽ không nghe, nhưng em vẫn phải nói, vì anh là anh của em. Có những chuyện không thể phân định đúng sai, đời người chỉ có vài chục năm, mỗi ngày qua đi là ít đi một ngày, đừng để bản thân phải hối tiếc.”