Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 101: Vậy... Không phải là mơ sao?




Mí mắt của Thẩm Niệm như nặng nghìn cân, làm thế nào cũng không thể mở ra được.

Sau khi Lục Lăng Xuyên giúp cô bôi thuốc xong, anh đặt lọ thuốc lên một chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Điện thoại đặt trên tủ giày ngoài cửa của anh liên tục rung, tin nhắn từng cái một không ngừng được gửi đến.

Lục Lăng Xuyên rất bận rộn.

Anh trở về lặng lẽ, cầm lấy điện thoại, đóng cửa lại, rồi lại lặng lẽ rời đi.

Không biết bao lâu sau, Thẩm Niệm mới mơ màng tỉnh dậy.

Phòng tối đen, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Cô mở mắt ra một khe nhỏ trước, để cho não tỉnh táo một chút, rồi mới mở hẳn mắt ra.

Xoa xoa thái dương của mình, giấc ngủ này thật sự rất sâu.

Nghĩ đến lúc ngủ, cô cảm giác có ai đó nâng chân của mình lên và xịt thuốc lên cổ chân bị thương...

Chắc là mơ thôi, nhưng giấc mơ này lại quá thật.

Nhiều khi, não và cơ thể không hoạt động cùng nhịp. Cơ thể đã ngủ, nhưng não vẫn tỉnh, vì vậy đôi khi có thể cảm nhận được những gì đang xảy ra xung quanh khi mình ngủ. Cũng có thể tỉnh táo biết rằng mình đang ngủ, chứ không phải đang mơ, chỉ là mí mắt quá nặng để mở ra.

Cô muốn nhấc chân lên duỗi một chút, nhưng đột nhiên nhận ra đó là chân bị trẹo, nhưng đã quá muộn.

Ngoài dự đoán, cô không cảm thấy đau đớn như muốn xé toạc nữa, cơn đau rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.

Thẩm Niệm ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân bị thương của mình.

So với lúc trước khi ngủ, vết sưng đã giảm đi đôi chút, trước mũi thoang thoảng mùi thuốc nhẹ, mùi từ cổ chân cô lan ra.

Cô sững sờ.

Vậy… điều đó không phải là mơ?

...

Sau khi rời khỏi Thẩm Niệm, Lục Lăng Xuyên đến bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh, cửa phòng ngủ hiếm khi không đóng chặt, rèm cửa sổ bên trong phòng và cả rèm nối với phòng khách bên ngoài đều mở, ánh nắng tràn vào, khiến căn phòng sáng sủa hơn rất nhiều.

Đến gần phòng ngủ, anh nghe thấy giọng của Lương Cảnh Hòa.

“Dì ơi, hoa hướng dương mà dì vẽ thật đẹp, trước đây cháu còn thấy tác phẩm của dì trong một cuộc triển lãm ở nước ngoài!”

“Thật sao?” Giọng của Lê Minh Thi thì thầm: “Tranh của dì còn ra nước ngoài cơ à?”

“Vâng, lúc đó cháu đi cùng mấy người bạn nước ngoài. Họ đứng dưới tác phẩm của dì mà không ngớt lời khen ngợi kỹ năng vẽ của dì, tâng bốc lên tận trời, thế nên cháu mới ấn tượng sâu sắc như vậy.”

Lê Minh Thi bật cười: “Dì đâu có giỏi như họ nói, chỉ là vẽ linh tinh thôi.”

Lương Cảnh Hòa đang gọt táo, động tác của cô ấy có phần vụng về, rõ ràng là không thường xuyên làm những việc như thế, vỏ táo không gọt thành một dải dài được.

Nhưng cô ấy ngồi trên ghế, để một cái đĩa nhỏ trên đùi, đặt từng mảnh vỏ táo vào đĩa, tuy quá trình có chút khó khăn, nhưng cô ấy vẫn cố gắng gọt hết vỏ táo.

Bàn tay cầm quả táo của cô ấy đeo một chiếc găng tay dùng một lần, tay còn lại cô ấy cầm lấy chiếc đĩa mới bên cạnh, cắt quả táo thành từng miếng.

Sau khi làm xong, cô đưa đĩa táo cho Lê Minh Thi: “Dì ăn táo đi, chú Lục mua đấy, táo này vừa to vừa ngọt.”

Nhìn Lương Cảnh Hòa hiểu chuyện như vậy, Lê Minh Thi khẽ mỉm cười: “Cảm ơn cháu.”

Lương Cảnh Hòa tháo chiếc găng tay dùng một lần, ném vào thùng rác bên cạnh, rồi lấy vài tờ giấy lau dao gọt trái cây. Nghe thấy Lê Minh Thi nói vậy, cô aýq lập tức tỏ ra không vui.

“Dì ơi, có gì to tát đâu, chỉ là gọt táo cho dì thôi mà. Nếu dì cứ cảm ơn mãi, thì cháu thật sự không dám đến nữa.”

Lê Minh Thi khẽ mỉm cười, hiếm khi thấy nụ cười dịu dàng như vậy.

Thấy cô cười, Lương Cảnh Hòa cũng mỉm cười, cô cầm đĩa táo đỡ giúp: “Cháu giúp dì cầm đĩa, dì cứ từ từ ăn nhé.”

“Ừ.”

Lục Lăng Xuyên bước vào và nhìn thấy cảnh tượng này. Dù Lương Cảnh Hòa là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhưng cô ấy không hề kiêu ngạo, làm việc rất vô tư, không cố tình bày trò hay toan tính.

Tính cách của cô ấy như sự hòa trộn giữa Thẩm Niệm và Lục Lăng Nhụy. Cô ấy là một cô gái như ánh mặt trời, nhưng không đến mức vô tư quá mức như Lục Lăng Nhụy; và có sự dịu dàng, tinh tế như Thẩm Niệm. Tuy nhiên, Thẩm Niệm vì quá dịu dàng, yên tĩnh mà thường giữ mọi chuyện trong lòng để tự mình chịu đựng, còn Lương Cảnh Hòa thì hoạt bát hơn rất nhiều.

Từ vài câu đối thoại vừa rồi, Lục Lăng Xuyên đã cảm nhận được điều đó.

Ánh mắt của Lê Minh Thi nhìn Lương Cảnh Hòa đầy yêu thương, có lẽ bà cũng đã nhận ra điểm này.

"Mẹ." Lục Lăng Xuyên cất tiếng, bước vào trong.

Nhìn thấy con trai, đôi mắt của Lê Minh Thi lóe lên niềm vui: "Con về rồi."

"Vâng." Anh bước tới, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của Lê Minh Thi.

Dù thời tiết đã rất nóng, nhưng vì Lê Minh Thi vẫn còn bệnh nên không thể bật điều hòa, chỉ có thể đặt hai chiếc quạt ở góc phòng để làm mát không gian, nhưng tay của Lê Minh Thi vẫn lạnh lẽo.

Bà trông gầy hơn so với thời gian trước, có lẽ do ảnh hưởng của hóa trị.

Nhìn con trai lớn, Lê Minh Thi vội hỏi: "Con à, chuyện của Lăng Nhụy..."

Hiện giờ điều bà quan tâm nhất là liệu Lục Lăng Xuyên đã tìm được bằng chứng khác chưa. Chỉ cần nghĩ đến những cuộc gọi quấy rối và tin nhắn phiền toái mà bà nhận được, Lê Minh Thi gần như sụp đổ. Dù Lương Cảnh Hòa đã an ủi bà không cần lo lắng, rằng chuyện của Lăng Nhụy chưa bị lan truyền ra ngoài, nhưng khi nghĩ đến những gì hai gia đình kia đã làm, Lê Minh Thi căm hận họ đến tận xương tủy!

Nghe thấy cái tên Lục Lăng Nhụy, Lương Cảnh Hòa lập tức đứng dậy và nói: "Dì à, Lăng Xuyên đã đến rồi, cháu yên tâm rồi. Dì và Lăng Xuyên cứ trò chuyện nhé, cháu ra ngoài trước."

Chuyện của Lục Lăng Nhụy là điều cấm kỵ trong nhà họ Lục, dù cô ấy là bạn thân của Lục Lăng Xuyên, nhưng cô ấy cũng phải biết giữ khoảng cách.

Đây là chuyện gia đình của người khác, một người ngoài như cô ấy không thể ngồi đây nghe được.

Nói xong, Lương Cảnh Hòa gật đầu rồi rời đi.

Nhìn mẹ mình đang kích động, Lục Lăng Xuyên cẩn thận chăm sóc bà, anh đặt chiếc gối phía sau lưng bà, để bà tựa vào và cảm thấy thoải mái hơn.

"Mẹ cứ yên tâm." Giọng anh trầm thấp: "Bọn con đã thu thập được thêm chứng cứ khác, hiện tại đang tìm kiếm thêm các nạn nhân khác. Con có thể đảm bảo với mẹ rằng, bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp."

Nếu nạn nhân Trương Nguyệt Bình, người mà Lục Lăng Xuyên và Thẩm Niệm đã nhắc tới, thực sự bị Vương Dũng hại chết, thì loại cặn bã như gã chỉ có con đường lãnh án tử hình mà thôi.

"Thật sao?" Đôi mắt của Lê Minh Thi cuối cùng cũng bừng sáng.

"Đúng vậy."

"Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi..." Lê Minh Thi gật đầu, trong nụ cười của bà ẩn chứa những giọt nước mắt: "Sang năm là năm bản mệnh của em gái con rồi, nó sắp tròn 24 tuổi. Mẹ muốn nó ở thế giới bên kia, vui vẻ đón năm bản mệnh của mình."

"...Con chắc chắn." Lục Lăng Xuyên siết chặt bàn tay của Lê Minh Thi hơn một chút.

Đúng lúc đó, bác sĩ và y tá theo lệ đến để kiểm tra cho Lê Minh Thi. Lục Lăng Xuyên hỏi thăm tình trạng của bà.

Dù vẻ ngoài của bà có vẻ tiều tụy, nhưng may mắn là kết quả hóa trị rất tốt.

Trong khi bác sĩ đang tiến hành kiểm tra, Lục Lăng Xuyên lặng lẽ rời khỏi phòng.

Lương Cảnh Hòa vẫn đang đợi ở bên ngoài.

Thấy Lục Lăng Xuyên bước ra, cô mỉm cười: "Lăng Xuyên."