Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 97: Chương 97





Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 97
________
Nhưng đó chỉ là một suy nghĩ.

Cậu nhóc hiểu rằng ý tưởng này của cậu là quá vô lý và không thể đạt được.
"………Đúng.

Không thể đến nhà xác nhưng có nhiều cách khác để em có thể xem Tạ Nguyên Hoài trông như thế nào ”.
Một lần, khi đang trò chuyện với cô y tá, cậu đã vô tình để lọt suy nghĩ này của mình.

Cô y tá nghe thấy mong muốn của cậu, suy nghĩ về điều đó rồi nghiêng
người thì thầm với cậu.
“Chị có thể giúp em tìm ảnh của anh ấy.

Trong hồ sơ cũ của bệnh viện cần có một cái được đăng ký.

Khi nào có thời gian, chị có thể đi tìm.


Lẽ ra chị sắp tìm
thấy nó, nhưng em có thể cần đợi một chút ”.
"Sẽ có rắc rối không?"
Trái tim cậu bé bắt đầu loạn nhịp.

Cậu không thể không mong đợi điều đó nhưng cậu cũng sẽ không làm phiền cô y tá quá nhiều.
"Không sao, chị sẽ làm điều đó một cách bí mật."
Cô y tá lè lưỡi và sau đó nói "chúng ta là ai chứ?" biểu hiện.
Trên thực tế, cô ấy muốn làm điều này vì lợi ích của tuổi trẻ.

Sau cùng, khi anh ấy thấy rằng "Tạ Nguyên Hoài" mà cậu đã tưởng tượng không giống với Tạ
Nguyên Hoài thực, điều đó có thể giúp phá vỡ tưởng tượng của cậu và tăng tốc độ hồi phục của cậu.
………….
"Em có còn nghe thấy giọng nói đó không?"
Giọng điệu của bác sĩ Dã như thường lệ rất ấm áp: "Em không phản hồi nó, phải không?"
"Không.

Em chưa bao giờ đáp lại nó ”.
Cậu lắc đầu.

Trước đây bác sĩ Dã đã nói với cậu rằng đừng để ý đến giọng nói đó và làm như vậy sẽ giúp cậu hồi phục nhanh hơn nên cậu sẽ chống lại sự thôi
thúc mọi lúc mọi nơi và hành động như thể giọng nói đó chưa từng tồn tại.
……….
"Được thôi.

Bác sĩ Dã, Chí Chu, tôi sẽ chụp ảnh của hai người.

Cười lên nào---"
Dưới bầu trời trong xanh, những bông hoa trong sân đua nhau nở rộ và tràn đầy sức sống.

Thậm chí còn có một hương hoa thoang thoảng trong không khí.
Cô y tá giơ điện thoại lên và chụp ảnh bác sĩ Dã và cậu bé cùng nhau.

Bệnh nhân trẻ sắp được xuất viện và cậu muốn tận dụng cơ hội khi thời tiết đẹp để chụp
một vài bức ảnh kỷ niệm.


Thanh niên trong máy nắm chặt tay bác sĩ Dã và cả hai mỉm cười rất hạnh phúc.
Một người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng đứng dưới bóng cây và quan sát họ từ xa.
Dáng anh xanh xao và lúc này trông anh đặc biệt gầy gò và yếu ớt, giống như anh sẽ bị thổi bay chỉ với một cơn gió nhỏ và sẽ biến mất khỏi thế giới.

Trong những ngày qua, anh gần như không hề rời xa nhóc con.

Một lần nữa, anh ta lại gọi cậu và muốn chạm vào cậu để chứng tỏ rằng anh thực sự tồn tại
nhưng, như thể mọi hình thức kết nối giữa hai người đã bị cắt đứt, cậu bé không còn có thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được anh.
Anh biết rằng, kể từ khi cậu bé nhận ra rằng mình là một hồn ma, mọi thứ đã trải qua một sự thay đổi to lớn.

Cậu không còn coi anh là một “con người” nữa và
kể từ đó, cậu bé hoàn toàn không thể cảm nhận được anh.

Dù anh có cố gắng bao nhiêu lần đi chăng nữa, tất cả đều vô ích.
Anh chỉ có thể nhìn cậu bé kêu tên anh và cầu xin anh xuất hiện cho đến khi giọng cậu khàn đi và cậu chìm vào giấc ngủ với khuôn mặt đẫm nước mắt.
Mãi về sau, cậu bé cũng dần nghĩ rằng “Tạ Nguyên Hoài” chỉ là nhân vật tưởng tượng của chính mình mà cậu đã nghĩ ra.

Cậu dần trở nên có phần im lặng và
không còn nhắc đến cái tên đó nữa.
Giờ đây, cậu đã định gác lại tất cả và sẵn sàng chào đón một tương lai tươi sáng hơn.
Nhưng thời gian của Tạ Nguyên Hoài sẽ chỉ dừng lại ở thời điểm này.

Mãi mãi là hình bóng ảo ảnh nhạt nhoà, anh sẽ bị chôn vùi trong kí ức tuổi trẻ rồi dần dần
hóa thành hạt bụi mịn.

Cơ thể anh đang ở trong tình trạng lạnh lẽo, giấc ngủ dài vô tận đã nhốt linh hồn anh vào bệnh viện này.

Anh không thể bước thêm bước nào nữa nên cho đến
ngày anh bị phá hủy, anh sẽ không thể gặp lại cậu.
Cuối cùng anh sẽ bị lãng quên.
Nhưng anh không thể quên.
Cho dù thể xác của anh hóa thành cát bụi và linh hồn không còn, chỉ cần anh còn tồn tại, anh sẽ luôn nhớ về cậu bé này, Tiểu Chu của anh.
Anh sẽ chôn chặt cậu trong tim.
“…………..”
Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ đôi mắt của Tạ Nguyên Hoài và nó nhẹ nhàng lăn dài trên má anh trước khi biến mất trong làn không khí mỏng manh.
………..Nhưng anh vẫn không muốn Tiểu Chu của mình rời đi.
Xin vui lòng.
Đừng đi.
Đừng đi …………
Đừng đi, đừng đi, đừng đi ——————-
“Vút …………….”
Một cơn gió bất chợt thổi qua sân tạo ra âm thanh sột soạt khi nó thổi qua những tán cây.
Tóc của cậu bé bị gió làm rối tung và cậu phải đưa tay ra để sắp xếp lại trước khi tiếp tục chụp ảnh cùng y tá..